Editor: Linh Tống
Đoàn người tức giận lao về phía Lục Thần, chỉ trong nháy mắt đã bao vây Lục Thần kín kẽ từ trong ra ngoài. Lục Thần rất mơ hồ.
"Các ngươi muốn làm gì!" Lục Thần kỳ quái nhìn những người này.
Hắn không sợ đánh nhau, nhưng mấu chốt là phải làm rõ tại sao người ta muốn đánh hắn.
"Ngươi có phải Duy Ngã Độc Cuồng hay không!"
"Ta là Duy Ngã Độc Cuồng? Vì sao các ngươi nghĩ vậy?" Lục Thần không phủ nhận cũng không thừa nhận.
"Duy Ngã Độc Cuồng điều chỉnh độ khó trò chơi lên đến độ khó khó khăn! Làm cho chúng ta không đánh lại tiểu quái ở bên ngoài!"
"Đúng vậy, độ khó phổ thông trước đó đã rất khó, không cẩn thận một cái là đoàn diệt ngay. Bây giờ tốt lắm, mới mấy ngày thôi, lại biến thành độ khó khó khăn? Còn để cho chúng ta sống hay không!"
"Tăng 100% dựa trên cơ sở độ khó phổ thông, điều này cũng tương đương với việc dã quái mạnh hơn trước đây bốn lần, còn thuộc tính của chúng ta lại giảm xuống 23%. Cái này còn đánh thế nào, dứt khoát treo máy ở Tân Thủ Thôn cho rồi."
"Hiện tại cấp 60 đều đã trở về Tân Thủ Thôn!"
"Những đoàn đội vượt qua Boss cấp Thiên Vực như chúng ta, lại bị một con tiểu dã quái hành hạ chết đi sống lại. Thật sự không thể sống nổi, rốt cuộc Duy Ngã Độc Cuồng là ai, lão tử muốn liều mạng với hắn!"
"Khó khăn lắm lão tử mới đến được đây, còn chưa kịp đánh kiện trang bị nào đã bị dã quái đánh rơi một món, đây rốt cuộc là việc quỷ quái gì!"
Tâm trạng của đám người kích động, dồn dập kể lể trải nghiệm thê thảm của mình. Có vài người bị nói trúng chỗ đau lòng, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Lục Thần thật sự không đành lòng nhìn thẳng.
Lại nói, nếu lúc này mình thừa nhận mình là Duy Ngã Độc Cuồng, vậy nhất định sẽ bị những người chơi này đánh cho một trận.
Nếu như bình thường, đánh thì đánh thôi! Thế nhưng bây giờ Lục Thần đột nhiên cảm thấy yếu lòng.
Vô cùng vất vả đi tới Nhị Trọng Thiên Vực, kết quả trò chơi đột nhiên biến thành độ khó khó khăn, liên tục tăng lên hai cấp độ, trang bị không đánh được mà còn bị rơi ra.
Một đám người chỉ có thể treo máy ở Tân Thủ Thôn... Hình như hơi đáng thương.
Lúc này mình lại giết bọn họ, hình như hơi vô nhân đạo.
"Khụ khụ, cái kia, là như này, ta, ta đã nhìn thấy Duy Ngã Độc Cuồng, ngoại hình của tên kia là ngoại hình Ác Ma, ta rất chắc chắn điều này."
Đương nhiên Lục Thần chắc chắn, vì chân thân của hắn chính là Ác Ma.
Chỉ là hắn vừa nói như vậy, thật ra tương đương với việc biến tướng phủ nhận mình là Duy Ngã Độc Cuồng, dù sao bây giờ hắn cũng là ngoại hình nhân loại.
"Ngoại hình Ác Ma, không thể nào, chẳng lẽ hắn có trang phục gì đó có thể biến đổi hình dạng?"
"Thật ra ta cảm thấy rất có thể hắn là một con ác ma chân chính, nhìn việc mà hắn làm đi, đó không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được."
Thấy đám người này đều thảo luận về chuyện này, Lục Thần vội vàng chạy đi.
"Nơi đây không thích hợp ở lâu. Nhanh mua khôi lỗi tuyến, mua xong liền đi!"
Vừa đi tới cửa thôn, đột nhiên một bóng người quen thuộc chạy tới, "Đồ đần, sao ngươi lại trở về!"
Lục Thần nhìn một cái, thì ra người nói chuyện với mình là Mộc Phủ Cửu Nhi. Lúc này Cửu Nhi không chỉ giấu ID của mình, vẻ mặt còn căng thẳng, giọng nói cũng bị đè thấp xuống.
"Ta trở về mua đồ!"
"Hiện tại trong thôn có rất nhiều thợ săn tiền thưởng, đều đến vì ngươi, chạy mau!"
Lục Thần không ngờ cô gái này lại nhắc nhở hắn.
Lại nói thật sự có người vì 100 vạn, ngồi xổm ở đây chờ ta nhiều ngày như vậy? Đi luyện cấp một chút không phải tốt hơn sao?
"Cám ơn ngươi, ta đã biết."
Cửu Nhi mới mật báo cho Lục Thần thì đúng vào lúc này, Lục Thần đột nhiên phát hiện xung quanh hình như có gì đó không đúng.
Trong bất chợt, hình như hắn và Cửu Nhi đã bị một nhóm người khác bao vây.
"Hừ hừ, thú vị, còn có người mật báo cho ngươi, tiểu tử, diễm phúc không cạn. Dám tới thông báo cho ngươi ngay trước mặt nhiều thợ săn tiền thưởng như vậy, xem ra cô gái nhỏ này có hứng thú với ngươi." Một tên nam tử cao gầy teo tóp khinh miệt nhìn Lục Thần và Cửu Nhi.
"Ôi ôi ôi, mỹ nhân, ngươi thật sự không có đầu óc. Chẳng lẽ ngươi không biết, hiện tại báo tin cho hắn, thứ nhất là đắc tội những thợ săn tiền thưởng chúng ta, thứ hai ngươi cũng đắc tội Thánh Môn!"
"Dáng vẻ của vị mỹ nữ này thật tươi ngon mọng nước, ai nha, đây là tình yêu qua mạng sao?"
Xung quanh có hai mươi tên thợ săn tiền thưởng trông hoàn toàn khác đám người mới. Trong lúc lơ đãng, bọn họ đã bao vây Lục Thần và Cửu Nhi!
Mặt khác, những người chơi ở xung quanh vẫn còn đang xoắn xuýt về vấn đề Duy Ngã Độc Cuồng cũng bị tình cảnh này hấp dẫn.
Duy Ngã Độc Cuồng như thần long thấy đầu không thấy đuôi, dù sao bây giờ cũng treo máy, có náo nhiệt thì ngu gì mà không đi xem.
Huống hồ, tên gia hỏa dám đắc tội Thánh Môn này cũng là nhân vật chính của vở kịch hay!
"Thợ săn tiền thưởng đều tới! Bọn họ cấp bao nhiêu?"
"Không biết, chắc chắn cao hơn chúng ta. Chỉ là thợ săn tiền thưởng không phải nhìn đẳng cấp, mà phải nhìn tinh cấp. Ngươi xem, nơi đây có ít nhất ba tổ đạt tới đẳng cấp thợ săn tiền thưởng tam tinh!"
Đám người Tiêu Thiên đang gần đó, lúc này thấy Cửu Nhi bị bao vây, đám người Uyển Nhi, Bát Môn muốn xông lên, kết quả Tiêu Thiên đột nhiên cản bọn họ lại.
"Chờ đã!"
"Đại ca, bọn họ sẽ không tha cho Cửu Nhi!"
Tiêu Thiên hơi híp mắt lại, "Hiện tại chúng ta xuất hiện, vậy thực lực của tất cả chúng ta đều bại lộ trong tầm mắt đối phương. Thế nhưng, nếu chúng ta không xuất hiện, vậy chúng ta có thể ẩn giấu lực lượng, thậm chí có thể thay đổi chiến cuộc vào thời khắc mấu chốt!"
Phải nói rằng Tiêu Thiên có cái nhìn toàn cục đầy đủ ưu tú, dù ở trong tình cảnh này nhưng hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh cao độ.
"Đi, chúng ta qua đó!"
Thợ săn tiền thưởng sở hữu đặc quyền không cần quyết đấu có thể trực tiếp đánh chết mục tiêu nhiệm vụ.
Thế nhưng, loại đặc quyền này cũng cần phải trả cái giá ngang ngửa, nếu có một ngày bọn họ bị đánh chết thì sẽ có tỉ lệ rơi đồ cực cao!
Có thể nói, đây là một công việc lợi nhuận cao, cũng là một kiểu cuộc sống liếm máu trên mũi đao.