Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 452 - Chương 452: Thao Tác Cực Hạn (100/110)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 452: Thao tác cực hạn (100/110)

Editor: Linh Tống

Vấn đề bây giờ là Vô Ngân vẫn có thể khống chế phương hướng của Vô Cực, cho nên mình nhất định phải tránh vào không phẩy mấy giây ngay trước khi Vô Ngân kịp phản ứng. Nhưng trong không phẩy mấy giây vốn không đủ để tránh né phạm vi công kích lớn như vậy của cự kiếm thủy tinh!

Đây là thao tác nhìn như không thể nào hoàn thành.

Nhưng chỉ cần có thể tránh thoát lần công kích này, Vô Ngân sẽ bị đốt chết.

Lúc này, tất cả mọi người đã nín thở. Mọi người không kịp cảm thán công kích trước đó của Lục Thần là không thể tưởng tượng nổi tới cỡ nào, hiện tại tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm Lục Thần.

Kết quả quyết đấu sau cùng sắp được công bố!

Lợi dụng Thiên Viêm Trụ định vị vị trí của kiếm thủy tinh, chưa đầy một giây trước khi cự kiếm thủy tinh vọt tới chỗ Lục Thần... 1 giây, đã đủ để một người chơi đỉnh cấp có phản ứng, nhất là cao thủ đỉnh cấp như Vô Ngân.

Nhưng, Lục Thần đã hành động.

Đột nhiên hắn mở cánh, vọt thẳng lên trên bầu trời.

"Phi hành tốc độ cao!"

Đây không phải kỹ năng di chuyển vị trí, chỉ là một loại công pháp phụ trợ tăng tốc độ phi hành trên diện rộng, có thể nói tác dụng không lớn.

Nhưng Vô Ngân vừa thấy kỹ năng này, mặt đã xám như tro tàn.

Khi hắn ta thấy Lục Thần sử dụng Vô Quang Thiên Viêm Trụ đã đoán được đại khái Lục Thần đang dùng Vô Quang Thiên Viêm Trụ định vị cự kiếm thủy tinh của hắn ta, nhưng hắn ta vẫn tự tin, cho dù đối phương phát hiện, mình vẫn có thể lợi dụng khả năng đánh tầm xa của Ngự Kiếm Thuật khống chế, bắn trúng tên kia.

Nhưng hắn ta hết sức chăm chú, chú ý toàn bộ phương hướng Lục Thần có thể tránh né, duy chỉ không nghĩ tới tên kia lại bay lên bầu trời!

Chỉ do dự không phẩy mấy giây, hắn ta đã bỏ lỡ cơ hội đổi hướng.

Cự kiếm thủy tinh trực tiếp bay sượt qua từ dưới chân Lục Thần...

1 giây sau, trạng thái thiêu đốt trên người Vô Ngân bộc phát. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, Vô Ngân ngã xuống.

Sau khi Vô Ngân ngã xuống, tất cả tàn ảnh phân thân của hắn ta cũng tiêu tán, toàn bộ chiến trường chỉ còn một mình Lục Thần.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, một đám người gần như không dám tin vào hai mắt mình.

"Hắn, hắn tránh thoát Vô Cực? Hắn đã làm được bằng cách nào? Hắn vốn không nhìn thấy."

"Có thể nó có liên quan với Vô Quang Thiên Viêm Trụ. Thật ra vừa nãy ta đã phát hiện, mặt cắt của cột ánh sáng có ít biến hóa, chẳng lẽ hắn căn cứ điểm này để suy đoán ra vị trí của cự kiếm thủy tinh?"

"Không thể tưởng tượng nổi! Còn có Tam Trọng Môn, môn công pháp này thật mạnh, đã từng có một người cũng dùng nó. Nhưng... Hắn lại dùng Tam Trọng Môn làm thủ đoạn công kích, quá nằm ngoài dự đoán của mọi người."

"Lại có thể giết Kiếm Thánh... Đây, đây là người mới sao? Không đúng, phải nói hắn còn là người sao!"

"Lẽ nào các ngươi không phát hiện, tuy gia hỏa này đánh rất bị động, nhưng rõ ràng HP của hắn vẫn đầy ắp? Này ĐKM, đầy máu giết Kiếm Thánh, nói ra ai tin?"

Giữa không trung, nam tử mặc kim giáp hơi híp mắt lại.

Thứ hắn ta quan tâm không phải là một người mới có thể đánh bại Thánh Môn Tả Thánh, thứ hắn ta để ý là càng nhiều chi tiết hơn.

"Biến kỹ năng công kích trở thành kỹ năng phòng ngự, biến kỹ năng phòng ngự thành kỹ năng công kích, sự hiểu biết của gia hỏa này với hiệu ứng đặc biệt của công pháp đã vượt xa người thường!"

"Còn có tránh né vừa rồi kia... Tiểu tử này có thể tính toán được tâm lý của đối phương!"

Cao thủ chuyên nghiệp, dự đoán được dự đoán của đối phương.

Cao thủ đỉnh cấp, chơi đánh tâm lý! Một khi bị người bắt trúng tâm lý, vậy chiêu chiêu bị động!

"Vào khoảnh khắc sắp tử vong, Vô Ngân được ăn cả ngã về không, tinh thần tập trung cao độ. Dưới tình huống này, nếu hắn không xuất chiêu lạ thường, rất có thể sẽ bị một kiếm mang đi."

"Thế nhưng hắn có thể dự đoán được Vô Ngân sẽ phản ứng thật nhanh, nếu hắn né tránh bình thường hẳn không thể tránh khỏi cự kiếm thủy tinh, ít nhất cũng phải cần một giây!"

"Khi tập trung tinh thần cao độ không thể chú ý quá nhiều thứ, hắn đã lợi dụng điểm này, cuối cùng lựa chọn tránh lên bầu trời – phương hướng không ai có thể dự liệu được, cuối cùng thành công tránh được Vô Cực Kiếm!"

"Hừ hừ hừ." Người nọ mỉm cười, "Tiểu tử này thật thú vị."

Quyết đấu đã kết thúc, Vô Ngân bị cưỡng chế sống lại. Hắn ta tức giận nhìn Lục Thần trước mặt.

"Ngươi, sao ngươi có cánh? Từ trước tới nay chưa thấy ngươi sử dụng bao giờ! Nếu không phải ta sơ suất, ngươi không thể nào thắng!"

Lục Thần bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi đứng bên cạnh xem ta đánh đám thợ săn tiền thưởng lâu như vậy, vẫn chưa thấy rõ bản lĩnh của ta sao? Cho nên ta cần phải bày hết toàn bộ công pháp cho ngươi xem một lần, ngươi mới có thể thắng?"

"Ôi, ta không muốn nhiều lời với loại người như ngươi, tới cổng thôn quỳ đi thôi."

"Không, ta, ta là Tả Thánh, ta..."

"Tả Thánh?" Lục Thần khinh thường nói, "Ta đã nói trước rồi, phái người mạnh nhất nhà các ngươi đến đi, nhưng các ngươi lại không tin. Tả Thánh trong mắt ta..."

"Như thể con kiến!"

Thánh Môn Thập Tứ Kiệt, năm người Thiết Chiến đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại toàn bộ cổng thôn Niết Nguyên thôn chỉ có một người quỳ gối.

Cường giả siêu cấp, Thánh Môn Tả Thánh chỉ dưới một người, Kiếm Thánh "Thánh Môn Kiếm Quá Vô Ngân".

Một đám người chỉ cảm thấy tam quan của mình vỡ vụn. Mạnh như Kiếm Quá Vô Ngân nhưng chỉ có thể quỳ ở chỗ này, vốn chẳng khác gì Thánh Môn Thập Tứ Kiệt và năm người Thiết Chiến.

Lục Thần đứng trước mặt Kiếm Quá Vô Ngân, bĩu môi lắc đầu.

"Các ngươi nói xem, nếu không phải tên đặc sứ Thánh Môn gì đó cứ nhất định muốn ta quỳ xuống xin lỗi, mỗi người các ngươi cần gì phải quỳ xuống như vậy chứ."

Tuy Lục Thần không phải người tốt gì, nhưng hắn cũng không thích chủ động bắt nạt người khác. Huống chi sau khi đánh bại bọn họ còn sỉ nhục bắt bọn họ quỳ như thế.

Tất cả căn nguyên đều bắt đầu từ yêu cầu vô lý của Quy Trần. Mà cuối cùng, những cường giả khác của Thánh Môn lại bước lên con đường này càng lúc càng xa.

"Ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, thù này không báo, Kiếm Quá Vô Ngân ta thề không làm người!"

Lục Thần lắc đầu, "Còn không biết hối cải. Quên đi, ta thấy Thánh Môn các ngươi quá tự cho là hơn người."

Bình Luận (0)
Comment