Editor: Linh Tống
Mấu chốt nhất là, đám người Lăng Thiên đã sử dụng Thiên uy, nhưng tên kia vẫn dùng xác phàm ứng chiến như cũ!
Nếu không phải do thực lực nghiền ép, vậy kết quả tuyệt đối sẽ không như vậy!
Đối mặt với một con quái vật kinh khủng vượt quá sức tưởng tượng như vậy, trong bảy vạn đại quân ở nơi đó, không một ai dám bước lên trước nửa bước.
Bát Môn đứng đằng xa thở dài một tiếng, "Người này! Quá, quá kinh khủng! Ta coi như phục, tạm thời ta không so được với hắn..."
Trong đôi mắt của Uyển nhi tràn ngập vẻ sùng bái: "Thật là đẹp trai quá đi! Miểu sát bốn Thành chủ của Thánh Môn, một người trấn trụ mười vạn người, thật là... Không hay, ta thật sự hơi rung động."
Anh hùng yêu mỹ nhân, sao mỹ nhân lại không yêu anh hùng? Chỉ là, hình như không chỉ có một mình Uyển Nhi rung động.
Trái tim của Cửu Nhi đập rất nhanh, thật sự không chịu nổi người này, rốt cuộc hắn che giấu thực lực của mình tới mức nào đây!
Rõ ràng lợi hại như vậy!
Chờ đã, hình như hắn cũng không che giấu thực lực, chỉ là đám tiểu nhân vật trước kia không đáng để hắn toàn lực ứng phó mà thôi.
Nếu thật sự muốn che giấu thực lực, e rằng hắn sẽ không xảy ra tranh chấp với Thánh Môn, càng không nói tới việc một mình đồ thành.
Từ trước tới nay, cái gọi là che giấu thực lực chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi, là bọn họ luôn cho rằng mỗi lần tên kia đánh nhau đều dùng hết. Cho nên khi hắn bộc phát ra chiến lực càng mạnh hơn thì mới khiếp sợ như vậy.
Sau một trận chiến này, bóng dáng màu đỏ kiêu ngạo kia đã vô thức lưu lại trong lòng Cửu Nhi...
Lục Thần nhìn về phía bảy vạn người ở đối diện, từ tốn nói, "Ta biết quy củ của Thánh Môn, người gây rắc rối cho ta luôn là đám quản lý của Thánh Môn. Còn về phần các ngươi, nếu các ngươi vẫn muốn đánh, ta phụng bồi."
"Nếu hiện tại các ngươi từ bỏ, ta có thể bỏ qua cho các ngươi."
"Thật ra, ta luôn rất dễ chung sống."
Hiện tại Lục Thần không thể không cố gắng thay đổi chút ấn tượng của mình trong lòng người chơi phổ thông.
Không có một người nào nói chuyện, trò chơi này cũng quá khó chơi.
Lão tử vốn là một người tốt như vậy, sao lại lăn lộn tới tình trạng ngày hôm nay!
Không được, Lục Thần phải cố gắng thay đổi thiết lập nhân vật mới được.
Nhưng những người khác nghe được lời này của hắn lại như thay đổi ý nghĩa.
Hắn như một tên quân chủ tàn bạo, vì lôi kéo lòng người mà cố ý biểu diễn một mặt nhân từ của mình.
"Đừng tưởng chúng ta là đứa trẻ ba tuổi, với sự tàn nhẫn của ngươi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"
"Đừng tưởng chúng ta không nghe thấy, ngay từ đầu ngươi đã nói mình muốn đồ thành! Cùng lắm thì chết, lão tử liều mạng với ngươi."
Hàng lông mày của Lục Thần càng nhíu càng chặt.
Ý tứ thế nào, chẳng lẽ ta không thể đổi lại thiết lập nhân vật được sao!
"Trời ạ! Cần gì phải làm như vậy chứ, mọi người vui vẻ chơi trò chơi không tốt hay sao?"
"Lúc đó ta cũng chỉ là nói một chút, các ngươi cần gì phải cho là thật chứ..."
"Đừng nói nhảm với hắn, chắc chắn hắn đã dùng hết, chúng ta mài hắn đến chết!" Có người kêu to.
Lục Thần lắc đầu, xem ra cần phải chứng minh một chút.
"Ai nói ta dùng hết linh khí? Ôi, ta đây còn mấy trăm ngàn linh khí chưa sử dụng!"
"Quên đi, cho các ngươi nhìn một chút."
"Bão Táp Linh Lực!"
Xung quanh đột nhiên xuất hiện cuồng phong gào thét, vô số linh khí hóa thành sợi tơ mỏng tuôn về phía Lục Thần...
Bão táp linh lực là hiệu ứng đặc biệt của Mục Trần Châu, gia tăng 1000 điểm linh lực ngắn ngủi, đồng thời hồi đầy linh khí thuần dùng cho chiến đấu trong linh đan, không thể dùng cái này để đột phá đẳng cấp linh đan, thế nhưng tác dụng vẫn vô cùng lớn.
Cũng ví dụ như bây giờ, mọi người chứng kiến trận thế này, đã đoán được tên kia đang bổ sung một lượng lớn linh khí thuần.
“ĐKM, người này… Còn có bao nhiêu kỹ năng!”
“Thế này còn đánh như thế nào?”
“Quên đi, ta từ bỏ, đánh không lại cái tên này.”
“Từ bỏ đi, mặc kệ người này là người tốt hay người xấu, thế nhưng chúng ta không cần phải… Thật sự bán mạng vì Thánh Môn.”
Càng ngày càng nhiều người thu hồi vũ khí, tâm trạng này nhanh chóng lan truyền, cuối cùng 7 vạn đại quân đã dừng lại.
Lục Thần mỉm cười, đồng thời thu hồi Cửu Dực và Nguyên.
Giết những người chơi này cũng không có ý nghĩa gì, đẳng cấp giữa hắn và đám người này chênh lệch quá nhiều, bọn họ cũng không phải thợ săn tiền thưởng, rất khó rơi ra trang bị.
Có thể tiết kiệm được thì bớt tốn sức.
Đánh xong trận này, tin tưởng sau này Thánh Môn sẽ không tìm mình gây sự nữa, Lục Thần cũng có thể yên tâm luyện cấp.
“Này! Cái kia!” Đột nhiên trong quân địch có người gọi Lục Thần lại, Lục Thần kỳ quái quay đầu.
“Ngươi có thể hủy bỏ quyền quản lý Thánh Môn thánh của Thánh Môn không? Mỗi ngày đều phải nộp tài nguyên thật sự rất phiền!”
Đề nghị của người chơi nào đó lập tức nhận được sự đồng tình của những người khác.
“Đúng vậy, bây giờ độ khó của trò chơi đã cao như vậy, chúng ta đã không còn cách nào chống đỡ hội phí nữa.”
“Có rất nhiều người đều bị chặn ở Tân Thủ Thôn, lấy cái gì để nộp phí, nhưng không nộp phí lại không thể học kỹ năng mua đồ, nộp lại càng không mua nổi, chắc chắn là sự tuần hoàn ác tính.”
Lục Thần đột nhiên phát hiện một cơ hội cực tốt để thay đổi hình tượng, hắn suy nghĩ cũng thấy quy định này của Thánh Môn thật sự quá ghê tởm.
Ngươi cầm thành chính cũng không sao, ngươi hấp dẫn người mới cũng không sao, thế nhưng dùng thủ đoạn trá hình để cưỡng chế, khiến rất nhiều đoàn đội không thể không khuất phục Thánh Môn, thật sự rất hèn hạ.
Nghĩ đến đây, Lục Thần bay thẳng đến chỗ quản lý thành thị của thành chính, sửa đổi hạng mục thuộc về thành chính là công hội Cuồng Lãng.
【 Hiện tại đã xảy ra sự thay đổi với quyền sở hữu Thánh Môn thành, hiện này thuộc sở hữu của công hội Cuồng Lãng, thành chính sẽ đổi tên là “Tự Do thành”. 】