Editor: Linh Tống
Lục Thần ngồi xổm xuống, nhíu mày nhìn một người trong đó, "Sư đệ cũng muốn nói cho các ngươi biết, trước đó các ngươi muốn nói cho ta biết Luyện Tâm viện rất tàn khốc, ta cũng chỉ muốn nói cho các ngươi biết, bên ngoài cũng có người các ngươi không chọc nổi."
"Ta mặc kệ ngươi là ai, chắc chắn trên người các ngươi có bảo thạch cao cấp, mỗi người một viên!"
Mỗi lần một người chỉ cướp được tối đa một viên bảo thạch, đương nhiên Lục Thần chọn đẳng cấp cao nhất.
Năm người đã bị thua, bất kể bọn họ uy hiếp tiểu tử kia thế nào, tiểu tử kia cũng rất khó chơi, vẫn cứ muốn cướp. Không có cách nào khác, năm người chỉ có thể lấy bảo thạch tốt nhất trên người ra.
Năm người lưu luyến không rời, động tác chậm chạm lấy một viên bảo thạch sáng ngời ra.
"Ha ha, quả nhiên các ngươi có bảo thạch còn tốt hơn ám kim. Nếu là vậy, hẳn ta phải cướp nhiều một chút mới đúng."
Lục Thần không chút khách sáo giành lấy bảo thạch được mấy người nắm chặt trong tay, nghênh ngang rời khỏi.
Mãi đến khi Lục Thần rời đi rồi năm người đã đau thấu tim gan mới kêu thảm.
"Bảo thạch thải kim của ta... Ta, ta vất vả lắm mới lấy được... Không biết phải làm bao nhiêu nhiệm vụ mới có thể lại kiếm được một viên... Ta, ta thiệt thòi lớn!"
"Này ĐKM, đây là gặp phải cái quỷ gì vậy, hắn, một người mới như hắn lại miểu sát năm người chúng ta?"
"Bảo thạch thải kim của lão tử, cố gắng một tháng mới kiếm được một viên! Ta, ta thực sự… Ta sắp bị chọc tức tới phát nổ rồi!"
"Nhanh nói cho lão đại, nhất định phải cướp bảo thạch thải kim về! Nhanh!"
Phía bắc Hộ Lâm xa xôi, lúc này có một mỹ nữ đang trêu chọc thần thú chiến sủng thiếu niên Thương Thiên Thanh Long của mình.
Nàng lại có con non Thương Thiên Thanh Long, đây là thần thú phải tập hợp đủ tứ đại thần sủng mới có hy vọng bắt được!
Vị trí hiện tại của thiếu nữ rất được chú trọng, tuy ở đây không thể cướp đoạt của người mới ngay, nhưng muốn đi vào Luyện Tâm viện nhất định phải đi qua nơi này.
Nói cách khác, nơi này là nơi tất cả người mới đều phải qua!
Thiếu nữ hơi buồn chán, "Ôi, phải chờ ở đây thêm vài ngày, quá nhàm chán."
Đúng lúc này, nàng nhận được một tin nhắn thoại, "Lão đại, có một người mới cướp mất bảo thạch thải kim của chúng ta."
"Ah? Không phải chứ, không phải năm người các ngươi hành động chung sao, người mới kia có thể thắng năm người các ngươi?"
"Này... Lúc đó chúng ta nhất thời sơ suất, nhưng tiểu tử kia rất mạnh, công kích, bạo kích cao vô cùng, còn có một công pháp Địa Cấp trung cấp Tam Thiên Thuấn Thân Trảm, lực sát thương mạnh nổ."
Nữ hài không coi ra gì nói, "Đã biết, bảo thạch cướp được không nằm trong phạm vi bảo vệ của quy tắc, các ngươi muốn ta cướp lại bảo thạch thải kim giúp các ngươi đúng không? Sau khi cướp về ta lấy 3, các ngươi lấy 2."
"Đa tạ lão đại!"
"Hắn tên gì?"
"Hắn không có tên, mặc một bộ đồ thời trang màu đỏ, vô cùng cợt nhả. Lão đại, nhất định phải giúp chúng ta dạy dỗ hắn thật tốt, hắn vô cùng cuồng vọng! Không hề quan tâm tới tất cả người cũ chúng ta!"
"Đồ thời trang màu đỏ... Vì sao ta chưa từng nghe nói tới... Quên đi, ta biết rồi, chờ hắn tới đây ta chơi chết hắn là được."
Nghe thấy lời bảo đảm của lão đại, cuối cùng năm người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy bị thu mất 3 viên bảo thạch thải kim, nhưng tốt xấu gì cũng có thể thu hồi được hai. Mấu chốt là nếu lão đại đã đồng ý ra tay, vậy thì ổn.
Kết thúc truyền âm, thiếu nữ nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò.
"Lại có thể giết chết tổ năm người Địa Mãng, tiểu tử kia có mấy phần thực lực. Ôi, hy vọng hắn có thể tới sớm một chút, chỗ này quá nhàm chán."
Năm viên bảo thạch thải kim đã tới tay, Lục Thần nếm được ngon ngọt.
"Nghe bọn họ nói làm nhiệm vụ một tháng mới có thể đổi được một viên, không bằng ta đi cướp nhiều thêm một chút..." Dường như tại thời khắc này, mặt tà ác trong lòng Lục Thần lại thức tỉnh.
Hắn bắt đầu chọn nơi đặc biệt nổi bật để đi.
Vừa đi vừa gào khàn cổ, "A, ta thật may mắn, tới bây giờ còn chưa gặp phải các học trưởng học tỷ. Biết đâu ta có thể mang bảo thạch ám kim này ra ngoài!"
Cách đó không xa, trên một gốc cây tươi tốt có hai người nhìn nhau, không khỏi cười nhạo Lục Thần.
"Tên kia bị ngu sao? Rất sợ người khác không biết trên người hắn có bảo thạch ám kim."
"Ta thật không hiểu ra, vì sao loại người có chỉ số thông minh như vậy lại vượt qua Tu La tràng được, rốt cuộc hắn đã đạp phải vận cứt chó gì."
"Nếu hắn muốn chết, vậy thành toàn cho hắn, đi!"
Nhưng sau khi bọn họ xuất hiện trước mặt Lục Thần lập tức phát hiện, điều chờ đợi bọn họ không phải một tên ngu ngốc mà là một ác ma!
"Ha ha ha, lại có hai kẻ cắn câu." Lục Thần lộ ra nụ cười âm hiểm, "Mau lấy bảo thạch thải kim ra, đỡ tốn công ta ra tay!"
Hai người nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy buồn bực. Vì sao con hàng này lại cướp lời thoại của mình...
"Ngươi muốn cướp của người cũ chúng ta? Hừ hừ, ta đã thấy nhiều người kiêu ngạo, nhưng chưa thấy người nào lớn lối như ngươi! Muốn chết!"
Lục Thần mỉm cười, "Không phải hiện tại đã gặp được sao! Lười nói nhảm với các ngươi. Tam Thiên Thuấn Thân Trảm!"
"Thật đúng là không sợ chết, giết!"
Hai người đồng thời nhào về phía "Lục Thần", nhưng lại không biết đây chỉ là Lục Thần ảo giác, chân thân của hắn đã phát động Thuấn Thân Trảm!
Miểu sát không chút nghi ngờ, Lục Thần nhìn hai người đã ngã xuống đất, khẽ vươn tay, "Bảo thạch."
Trên mặt hai người đầy vẻ hoảng sợ, nhưng lại không dám làm trái với quy củ, chỉ có thể lưu luyến không rời giao bảo thạch thải kim ra.
"Ha ha ha, lại có hai viên..." Lục Thần hài lòng bỏ bảo thạch vào balo, hiện tại đã có 7 viên.
"Tiểu tử, đừng đắc ý, nếu ngươi còn dám đánh cướp người cũ, chúng ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá thật nhiều!"
Lục Thần bĩu môi, chỉ nói một chữ, "Ah."
Hai người thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu, một chữ "Ah" quả là sự sỉ nhục lớn nhất. Tên kia hoàn toàn không coi cảnh cáo của bọn họ ra gì!
Lục Thần không muốn lãng phí thời gian với hai người kia, huýt sáo rời đi.
...