Editor: Linh Tống
Lúc này, tiểu đội mười người ngã trên mặt đất, người nào người nấy đều tỏ vẻ khó có thể tin nổi.
"Đây, đây là sát thương gì! 200 vạn? Boss cũng không thể có sát thương cao như vậy!"
"Đây cmn, ngay cả người còn chưa thấy đã bị giết? Rốt cuộc là ai!"
"Quá đáng! Cái này, cái này hơi quá đáng!"
Không lâu sau, một bóng dáng xuất hiện trước mặt 10 người, hắn thản nhiên nhìn 10 người ngã xuống đất, "Không cần ta nhiều lời đúng không, bảo thạch thải kim đâu."
Mười người khiếp sợ nhìn Lục Thần, "Thật sự là ngươi, ngươi, ngươi... Vì sao lực công kích của ngươi lại khủng bố như vậy! Rốt cuộc ngươi dùng công pháp gì!"
Lục Thần mỉm cười, "Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao?"
"Tiểu tử, đừng có ngông cuồng, ngươi đánh cướp người cũ chúng ta là phá hoại quy củ của Luyện Tâm Viện, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng một mình ngươi có thể đối đầu với toàn bộ Luyện Tâm Viện sao!"
Lục Thần khẽ nhíu mày, "Phá vỡ quy củ? Trước đó còn có vài học trưởng nói cho ta biết, quy củ của Luyện Tâm Viện là cá lớn nuốt cá bé, sao mới chớp mắt mà đã thay đổi?"
"Còn việc đối địch với toàn bộ Luyện Tâm Viện... Thật ra thì cũng không có vấn đề gì, dù sao ta và các ngươi cũng không quen biết."
"Ngươi, ngươi không sợ khiến mọi người đều căm phẫn sao!"
"Ta tới đây lấy công pháp, cảm nhận của các ngươi, nói thật, không phải là chuyện ta cực kỳ quan tâm..." Lục Thần thật lòng nói.
Bọn họ không phải là người Trái Đất, tại sao hắn phải quan tâm người khác thấy hắn thế nào.
Lục Thần cũng không giải thích thêm với bọn họ nữa, bảo thạch tới tay, di chuyển vị trí một cái, biến mất.
"Người này, quá ngông cuồng!" Một người cũ hung dữ nói, "Hình như hắn không coi ai ra gì cả!"
"Tại sao lại có gia hỏa kinh khủng như vậy!"
"Ta, vừa rồi ta nhìn thấy ánh mắt của hắn, cứ như ta nhìn thấy ánh mắt hắn đang giam giữ một con dã thú... Không phải, giống như đang nhốt một con ác ma... Làm ta có hơi lạnh cả người."
"Nói cái gì vậy! Hắn cũng mạnh đấy, thế nhưng các ngươi không thấy sao, hắn đang ở trạng thái thấp máu, chứng tỏ vừa rồi nhất định có người làm hắn bị thương nặng, lập tức bảo những người khác đi bao vây tiêu diệt hắn!"
"Vì vinh dự và tôn nghiêm của tổ ngăn chặn chúng ta, nhất định phải đánh chết con chó điên này mới được!"
"Đúng vậy, mạnh mẽ đoạt bảo thạch của hắn, tuyệt đối không thể để cho hắn tiến vào Luyện Tâm Viện!"
... ...
Người mới tiến vào từ cổng số 128, tìm được 3 tên đồng bọn đều là người mới, bọn họ đang cẩn thận đi về phía trước trong Hộ Lâm.
"Kỳ quái, sao càng đến gần Luyện Tâm Viện thì lại càng không thấy người cũ vậy?"
"Đúng vậy, lúc mới tiến vào ta đã bị cướp 6 viên bảo thạch, lúc đầu ta cho rằng lần này phải xong đời, không ngờ mãi đến bây giờ cũng không gặp được một người cũ nào."
"Những người cũ kia quá kinh khủng, hình như đều có ba công pháp Địa cấp trung cấp trở lên, người mới chúng ta có tối đa một hai công pháp là đã rất mạnh rồi, sao có thể đánh lại bọn họ được."
"Bọn họ đặc biệt không biết xấu hổ, người cũ còn tổ đội, ta gặp phải tiểu tổ ba người, ta trực tiếp cho bọn họ 3 viên."
"Tốt nhất chúng ta vẫn nên đi chung đi! Nơi đây quá nguy hiểm, có thể giữ được một viên bảo thạch cuối cùng hay không thì phải xem vận khí."
Trong lúc nói chuyện, cánh rừng rung động một hồi, bốn người vội vàng trốn đi.
Không lâu sau, một đội ngũ 20 người nhanh chóng lao đi về phía trước.
"Nhiều người cũ như vậy!"
"Xuỵt! Đừng nói chuyện, nếu bị bọn họ phát hiện, bảo thạch trên người chúng ta cũng không đủ để cho bọn họ đoạt! Đến lúc đó sẽ lập tức bị đào thải!"
Trong lúc nói chuyện, hình như hai người cũ xông lên trước nhất phát hiện bọn họ, nên nhìn về bên này.
Bốn người lập tức như rơi vào hầm băng.
"Xong, bị phát hiện!"
"Vậy mà cũng bị phát hiện, thật là mạnh!"
Nhưng mấy cường giả kia lại quay đầu, dẫn theo đội ngũ nhanh chóng chạy như điên về phía tây, hoàn toàn không để ý đến bốn người.
Sau khi bọn họ đã đi thật xa, bốn người mới đi ra khỏi bụi cây.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau.
"Chuyện gì xảy ra, rõ ràng bọn họ đã phát hiện chúng ta, vì sao không tới cướp? Chẳng lẽ không vừa mắt bảo thạch của chúng ta sao?"
"Không thể nào, chúng ta có bốn người, chứng tỏ trên người chúng ta cũng có nhiều bảo thạch, bọn họ không có lý do nào mà lại không đoạt!"
"Chẳng lẽ là biết bảo thạch trên người chúng ta không nhiều lắm, cố ý thả chúng ta một con đường sống?"
"Bọn họ thật sự đã buông tha chúng ta... Nói thế nào đây, thật ra Luyện Tâm Viện cũng không tàn khốc như trong tưởng tượng, học trưởng học tỷ ở nơi này đều rất có lòng thương người... Ta phát hiện, hình như ta hơi thích nơi này rồi."
"Ừm, đúng vậy, chắc chắn bọn họ không muốn nhìn thấy chúng ta bị loại... Ai nha, thật sự hiểu lầm Luyện Tâm Viện rồi, người ở nơi này rất thân thiện."
Nghĩ tới đây, sự căng thẳng của bốn người trước đó lập tức tiêu tan thành mây khói, bốn người vừa cười vừa nói, đi trên con đường thênh thang đến cửa chính của Luyện Tâm Viện.
"Luyện Tâm Viện, chúng ta tới rồi!"
...
Lục Thần không biết tâm trạng của những người mới còn lại đã xảy ra những sự thay đổi không giải thích được như thế, nếu không nhất định sẽ nói với bọn họ.
Nào có nơi nào an bình, đó là vì có người đang gánh vác để các ngươi tiến về phía trước thôi...
Bây giờ Lục Thần đã trở thành mục tiêu săn giết hạng nhất của các người cũ!
Bất kể thế nào cũng phải ngăn cản người điên kia tiến vào Luyện Tâm Viện!
Lục Thần ẩn thân giữa không trung, lợi dụng Siêu Viễn Xạ Kích, không ngừng miểu sát địch nhân chạy tới từ bốn phía. Hắn không ngừng đoạt bảo thạch thải kim, số lượng người bị miểu sát cũng càng ngày càng tăng!
Chiến đấu vẫn duy trì liên tục cho đến đêm khuya!
Rất nhiều người mới đã thông qua một cánh cửa cuối cùng, dễ dàng hoàn thành lần kiểm tra cuối cùng của Luyện Tâm Viện.
Thế nhưng, những những người mới này lại phát hiện hơn ba mươi tên đạo sư và một số học trưởng đứng trước mặt bọn họ giống như hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ, vẫn luôn nhìn chằm chằm Hộ Lâm!
"Còn chưa đánh chết tên kia? Người của tổ 7 đúng là yếu ớt."
"Không cần nóng nảy, nữ nhân kia còn cha ra tay, đâu còn có đó."