Editor: Linh Tống
Đối mặt với vô số kiếm vũ, Lý Mộc Hoa ngửa mặt lên trời gào thét!
"Vô Danh! Nghe cho kỹ!"
"Mẹ nó, nếu ngươi không thể Đông Sơn tái khởi, không thể giết lão cẩu này, lão tử sẽ không nhận ngươi làm huynh đệ!"
"Vô Danh! Đã nghe chưa!"
...
Một cái bóng đỏ chợt lóe lên, đối mặt với hàng ngàn hàng vạn kiếm vũ, hắn chắn trước người Lý Mộc Hoa.
"Đông Sơn tái khởi cái rắm, một đám bệnh thần kinh!"
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc trước mặt, Lý Mộc Hoa ngây dại...
Ngay sau đó, phốc phốc phốc phốc phốc phốc, vô số ngân châm đâm vào thân thể người kia!
-940, -920, -930... Lượng lớn sát thương không ngừng bay ra.
Đồng thời debuff xuất hiện: Đau đớn trở nên sâu sắc, mức chấp nhận nằm ngoài 100% cảm giác đau.
Tuy sát thương chỉ có hơn 50 vạn, nhưng mạnh như Lục Thần cũng không khỏi biến thành khóe miệng rướm máu, hắn khẽ nhíu mày.
Gia hỏa này lại có thể dùng thủ đoạn thâm độc như thế? Hạn mức thừa nhận cao nhất của Lý Mộc Hoa thấp hơn hắn nhiều, tương đương với việc vừa nãy hắn ta gần như phải thừa nhận hai lần đâu khổ của tử vong...
"Thần... Vô Danh, ngươi..." Lý Mộc Hoa giật mình nhìn Lục Thần.
Lục Thần lau vết máu bên khóe miệng, nửa cười nửa giận nói, "Ngươi nói ngươi ra ngoài làm gì, đổi lại một mỹ nữ khác ra đi, biết đâu đối phương sẽ một lòng một dạ với ta..."
Lý Mộc Hoa lập tức xạm mặt lại, gia hỏa này lại có thể ghét bỏ mình!
"Sáng hôm nay ta bớt thời gian tới xem bài post của các ngươi, không ngờ các ngươi lại có thể cho rằng ta thua trong trận ở Tiên Tung Lâm? Ai nói với các ngươi? Sao các ngươi có thể dễ mắc lừa như vậy, chẳng lẽ lừa đảo qua mạng còn chưa thể dạy các ngươi thông minh hơn sao?"
"Ta... Đó là do đám cao thủ nói ngươi chắc chắn phải chết... Chúng ta thấy động tĩnh lớn như vậy, Tiên Tung phong cũng bị nạo mất, ngươi không thể còn sống được."
"Ta không sống sao có thể chọc hai tên kia?"
"Chuyện này ai biết, biết đâu là lúc ngươi vừa tới Nhị Trọng Thiên đã chọc bọn họ. Dù sao thì ngươi cũng không phải đèn cạn dầu."
Lục Thần phát hiện tuy cả người Lý Mộc Hoa đang phun máu, nhưng mạch suy nghĩ của hắn ta lại vô cùng rõ ràng, cũng không biết hắn ta làm được bằng cách nào.
Lúc này, các người chơi Trái Đất cũng thấy rõ người vừa đến, chính là Chiến thần Vô Danh của Trung Quốc!
"Là Vô Danh ca... Làm sao có thể... Sao lượng máu của hắn lại là 650 vạn? Không phải hắn đã bị đánh về cấp một sao?"
"Chẳng lẽ trận chiến Tiên Tung Lâm ngày đó hắn không chết?"
"Thật tốt quá, Vô Danh ca đã trở lại rồi, chiến thần Trung Quốc trở lại rồi!"
"Không tốt, chỉ sợ dù là Vô Danh ca cũng không phải đối thủ của tên kia, tên kia quá mạnh mẽ."
Đồng đội của Lý Mộc Hoa đỡ Lý Mộc Hoa, sau đó nhìn thoáng qua Lục Thần.
"Vô Danh ca..."
"Ta biết, vừa nãy kẻ ngu này lớn tiếng như vậy, ta nghe được." Lục Thần mỉm cười.
"Ừm!"
Thấy Lý Mộc Hoa được đưa về an toàn, Lục Thần lại ngẩng đầu nhìn về phía nam hài trong đám người. Lục Thần mỉm cười với hắn ta, "Tiểu gia hỏa, cái này cho ngươi, đủ để đổi ít trang bị."
Dứt lời, Lục Thần đứng xa xa ném một viên bảo thạch thải kim cho hài tử kia.
Ngay cả nhân vật như Liệp Hoàng cũng vì bảo thạch thải kim mà bôn ba, hiện tại rất khó có thể đánh giá giá trị của một viên bảo thạch thải kim.
Có viên bảo thạch này, hài tử kia có thể dễ dàng đổi được vài món trang bị tốt.
Cửu Nhi khiếp sợ nhìn bóng dáng trước mắt, vậy mà tên kia lại không chết.
Dưới kỹ năng công kích dũng mãnh của thượng trọng thiên, hắn... Không chỉ không chết, ngược lại dường như còn trở nên mạnh hơn.
Gia hỏa này là quái vật gì!
Trùng hợp Lục Thần cũng nhìn thấy Cửu Nhi, hắn mỉm cười với nàng, "Cửu Nhi, cảm ơn ngươi. Đúng rồi, kêu bằng hữu của ngươi trở về đi, còn lại cứ giao cho ta là được rồi."
"Nhưng một nhân vật như Thanh Lang đã không thể chiến thắng, tên kia là người Tam Trọng Thiên! Lại thêm một Liệp Hoàng, bản thân hắn ta cũng rất mạnh mẽ, còn có ba con yêu thú, ngươi..."
"Tam Trọng Thiên? Rất đáng sợ sao? Vừa lúc ta cũng muốn lĩnh giáo một chút. Không sao, trong mắt ta, bọn họ đã là người chết!"
"Tiểu Nguyên, Tiểu Mao Đoàn, còn hai người các ngươi nữa, đã tới thời kỳ thanh niên, cũng nên ra ngoài hoạt động một chút!"
Dứt lời, bên cạnh Lục Thần xuất hiện bốn chiến sủng.
Tiểu Mao Đoàn, Tiểu Nguyên, cùng với Hỗn Độn và Thao Thiết! Bốn con chiến sủng trong đó có ba con vóc dáng cực lớn, khí thế uy mãnh, vừa ra sân đã ngửa đầu lên trời rít gào.
"Gào!"
"Ô!"
"NGAO...OOO!"
"Xèo xèo..." Một tiếng "rống giận" yếu ớt sau cùng là của Tiểu Mao Đoàn. Lục Thần lập tức xạm mặt lại. Lúc chưa biến thân, gia hỏa này thật không có chút lực uy hiếp nào.
"Tiểu Mao Đoàn, ngươi đừng kêu gào, chuyện trấn tràng này cứ giao cho chúng nó là được..."
Bốn con chiến sủng chợt đột tiến, gia nhập vào trận chiến của bốn người Mộc Phủ và Liệp Hoàng, nhanh chóng thay thế mấy người Tiêu Thiên.
Sau khi mấy người Tiêu Thiên trở về đã đi tới bên cạnh Lục Thần, bốn người đều bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Vô Danh... Ngươi..."
"Ta không chết..." Lục Thần lắc đầu, cũng không biết tin đồn này phát ra từ đâu.
Hắn không biết, nơi khởi nguồn quan trọng nhất của mấy tin đồn này vừa lúc nằm ở năm tên Mộc Phủ...
"Đa tạ các ngươi trượng nghĩa ra tay, sau này nếu có gì cần có thể tìm ta." Lục Thần lạnh nhạt nói, "Được rồi, tiếp đó cứ giao cho ta là được."
"Cẩn thận Thanh Lang kia, hắn ta có thực lực vô cùng kinh khủng, là Tam Trọng Thiên."
"Ừm."
Sau khi đưa những người đã đứng ra thay mình xuống dưới, phía Liệp Hoàng cứ giao cho đám Tiểu Mao Đoàn là được, Lục Thần không hề lo lắng cho bọn nó.
Lúc này, Lục Thần thu hồi ý cười với đồng bạn, khuôn mặt lập tức trở nên lạnh như băng. Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đối diện.
Cường giả Tam Trọng Thiên, Thanh Lang!
Lúc trước Thanh Lang vẫn luôn nhìn Tiểu Mao Đoàn, chiến sủng kia rất mạnh, Liệp Hoàng bị ép tới chỉ dám tránh không dám công!
Đó đúng là bảo bối mình mong muốn!
Quay đầu, Thanh Lang nhìn xuống Lục Thần, "Chiến sủng của ngươi rất mạnh, ta thích."
Khóe miệng Lục Thần cong lên, "Muốn? Vậy tới cướp đi."
"Ha ha ha ha, ngươi cho rằng loại nhân vật như ngươi đáng để ta ra tay sao, mục đích của ta là loại chiến sủng hiếm có này!"