Editor: Linh Tống
Một phương diện khác, Thanh Lang quả nhiên bị đánh xuống level 1. Bao nhiêu người giết hắn ta, không giết thành số âm đã là tốt lắm rồi.
Trang bị siêu mạnh của hắn ta bị thu vào đồng minh Trái Đất, mạnh nhất là Tam Thanh Kiếm. Nghe nói vì quyền sở hữu trang bị “tiên khí” này mà bên trong đồng minh Trái Đất còn tranh cãi rất dữ dội, cuối cùng quyết định sẽ tìm kiếm người mạnh nhất trong mấy nhóm chủ lực để tranh đoạt trang bị mà Thanh Lang rơi ra.
Mà lần này, Tinh Trần, Anh Tuấn, Tiêu Sái, Lục Di, Ngưng Sương trở thành người cạnh tranh mạnh nhất.
Chung quy Lục Thần từng dẫn dắt họ, đẳng cấp của Cuồng Lãng đã áp chế tất cả người chơi Trái Đất mấy cấp, còn có trang bị mà Cửu Nhi đưa tới, càng như hổ thêm cánh.
Trải qua hơn một năm phát triển, cuối cùng nhóm người đã từng là một đám ô hợp của Cuồng Lãng cũng trở thành một trong những công hội mạnh nhất toàn cầu!
Một tháng sau, hiện trường trận chung kết giải đấu lớn, nhóm người Cuồng Lãng đang tiến hành thi đấu ở các sân thi đấu.
“Nhu tỷ, Hắc Động ca chiến thắng dễ dàng, bộ giáp vai kia đã thuộc về chúng ta.” Thập Bộ trở về báo cáo tin tốt lành.
Lãnh Nhu gật đầu.
Thập Bộ cảm thán, “Công hội chúng ta đã cướp được hai món trang bị… Chà, không ngờ bây giờ chúng ta đã mạnh đến thế.”
Hoa Hương đập Thập Bộ một phát, “Ngươi ngu ngốc hả? Công hội chúng ta vốn dĩ rất mạnh mà.”
Thập Bộ gãi đầu, cười ngượng ngùng, “Hầy, ta chỉ than thở chút thôi. Trước kia ngày nào chúng ta cũng bị Tình Nghĩa ức hiếp.”
Lãnh Nhu mỉm cười. Đúng thế… Chẳng qua không biết tại sao sau khi công hội lớn mạnh, nàng lại không vui vẻ như mình nghĩ.
Còn nhớ rõ lúc trước hội trưởng từng cười hỏi mình “Bị bắt nạt à?”, nàng vẫn không thể quên được sự cảm động khi đó.
Công hội càng ngày càng mạnh, nhưng… Hội trưởng lại càng ngày càng xa vời. Nếu có thể, nàng thà quay lại lúc ban đầu.
“Thập Bộ, nói thật, trong lòng ngươi có trách hội trưởng không?” Nhớ tới người kia, Lãnh Nhu nhìn về phía Thập Bộ.
“Trách lão đại? Sao có thể chứ! Chúng ta đều biết rõ lão đại là người thế nào. Khi hắn đâm taa một nhát kiếm đó, ta đã hiểu được.” Thập Bộ thu hồi nụ cười, “Chẳng qua… Từ nhát kiếm đó, ta lại có cảm giác có lẽ hội trưởng sẽ không trở về thăm chúng ta nữa…”
Bầu không khí hơi nặng nề.
Một lúc lâu sau, Hoa Hương thở dài, nhìn về phía bình nguyên đằng sau, “Các ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hội trưởng không? Chúng ta còn cho rằng hắn sẽ bị dã quái giết… Tất cả vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng từ nay về sau, hội trưởng sẽ một mình khiêu chiến những kẻ địch mạnh khó lường hơn.”
“Đúng rồi, lão đại mở độ khó cấp luyện ngục đã một tháng, sao hắn còn chưa lên Tam Trọng Thiên? Chẳng lẽ Tam Trọng Thiên Vực không có thông báo?”
“Có thông báo, chẳng qua chỉ thông báo cho người chơi trong thế giới của người đó… Đúng vậy, đã một tháng rồi, hắn còn chưa đi à?”
…
Giới hạn bản đồ Lạc Tiên bình nguyên, núi non trùng điệp, bên ngoài dãy núi là “đại dương” mênh mông vô bờ.
Lục Thần cũng không biết đó có phải là đại dương hay không. Cũng có lẽ nó là con sông hay hồ nước rộng lớn mênh mông nào đó như sông Vong Xuyên.
Trên ngọn núi dốc đứng, một dòng nước chảy xiết lao xuống bên dưới, hình thành thác nước hùng vĩ.
Trên nham thạch bằng phẳng ở sườn núi gần thác nước, một người đang ngồi ngay ngắn.
Sau lưng hắn là một đám con non thần thú, chiến sủng hiếm có đang chơi đùa với nhau, nhưng điều đó không thể quấy rầy người kia tu luyện.
Người này chính là Lục Thần.
Sau trận chiến với người trong núi, hắn không trực tiếp đi tìm Linh Vũ Dược Tôn.
Người trong núi nói người kia rất mạnh, vậy thì chắc chắn sẽ rất mạnh!
Trong khoảng thời gian gần đây, hắn vẫn ở đây tu luyện công pháp. Một là Thần Ma Tam Biến, hai là công pháp “Phật Độ Thương Sinh” mới nhận được.
Bình thường bầy thú vào núi đánh quái thăng cấp giúp Lục Thần, mệt mỏi thì trở lại bên cạnh Lục Thần nghỉ ngơi. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của chúng.
Lần tu luyện này kéo dài từ buổi sáng tới đêm khuya! Việc tu luyện như vậy đã kéo dài một tháng, hơn nữa còn sẽ tiếp tục. Chẳng qua con người đều cần nghỉ ngơi. Đêm khuya, Lục Thần mở mắt, quay đầu nhìn thoáng qua.
Thành viên quân đoàn còn đang canh gác chung quanh, bầy thú cũng đã ngủ. Lục Thần mỉm cười lắc đầu, đứng lên hoạt động tay chân.
“Nhị Biến đã xong, còn có Tam Biến, Phật Độ Thương Sinh, mẹ kiếp… Còn cần mấy tháng nữa, học công pháp mà cần tận mấy tháng, Thiên Cấp công pháp đều biến thái như vậy à?”
“Thôi kệ, dù sao mình cũng phải cày đến mãn cấp, không cần sốt ruột.”
Ngồi lâu thì cần hoạt động một chút. Thần Ma Tam Biến không cần luyện, đều là thêm thuộc tính. Phật Độ Thương Sinh chỉ có nhất thức, cũng không cần luyện tập. Ngược lại là Quỷ Ảnh Trọng Trọng, Lục Thần còn chưa có cơ hội nghiên cứu kỹ hơn.
Quỷ Ảnh Trọng Trọng tổng cộng có tam thức.
Thức thứ nhất, Bách Quỷ Dạ Hành, xuất hiện vô số ảo giác. Chiêu này đã được dùng trong trận chiến với Lạc Nhật.
Thức thứ hai, Quỷ Ảnh Hàng Lâm!
Bản thể có thể giáng lâm tới vị trí của bất cứ ảo giác nào. Bắt đầu từ thức thứ hai, uy lực của Quỷ Ảnh Trọng Trọng mới chính thức thể hiện ra.
Ba trăm ảo giác, chỉ cần ảo giác còn tồn tại thì hắn có thể giáng lâm vào bất cứ một ảo giác nào. Ảo giác của Quỷ Ảnh Trọng Trọng vốn di chuyển rất nhanh, lại thêm giáng lâm, càng khó có thể nắm bắt sự thay đổi vị trí của ảo giác.
Thức thứ ba, Ác Quỷ Triền Thân! Tất cả ảo giác trước đó có thể biến thành gương mặt của người khác, sau đó quấn lấy kẻ địch, bỏ qua những thủ đoạn như di chuyển vị trí và né tránh, ảo giác vốn không có bất cứ công kích nào, bản thân chỉ sợ công kích Thiên uy, đồng thời người sử dụng vẫn có thể giáng lâm vào bất cứ một ảo giác nào. Sau khi giáng lâm, hiệu quả Ác Quỷ Triền Thân của ảo giác này sẽ biến mất.
Ác Quỷ Triền Thân mới là tinh túy của Quỷ Ảnh Trọng Trọng. 300 Ác Quỷ Triền Thân, mỗi cái đều có thể giáng lâm, tương đương với việc Lục Thần có 300 cơ hội tiếp cận đối thủ!
Những người từng bị Lục Thần tiếp cận đều biết nếu bị cái tên này tiếp cận thì hầu như tương đương với chuẩn bị tinh thần về điểm sống lại…