Editor: Linh Tống
ID màu vàng, Duy Ngã Độc Cuồng! Bộ thời trang màu đỏ “Huyết Cuồng Kiếm Thần”! Bên cạnh là Nghịch Thủy Lân Văn kiếm lơ lửng, sau lưng đeo một cây cung màu đen.
Lần này, sau lưng Lục Thần còn có thêm một cây phật trượng tỏa ra ánh sáng màu trắng dịu nhẹ.
“Hửm? Sao Cuồng Thần lại có thêm vũ khí vậy? Đó là trang bị ám kim hay là trang bị màu cam? Màu sắc hơi là lạ.”
“Quầng sáng màu trắng… Chẳng lẽ là… Tiên khí?”
“Khoan đã! Tại sao Cuồng Thần có thể dùng Phật trượng?”
“Có lẽ là vũ khí toàn chức nghiệp… Hình như Cuồng Thần có thể dùng bất cứ loại vũ khí nào. Kệ nó, xem trước đã.”
Trước mặt Lục Thần, một cánh cửa sắt cao hai mươi mét đang đóng kín. Lục Thần thở hắt ra, “Lần này không cần đánh Boss Tả Hữu gì nữa. Không tệ, tiết kiệm thời gian.”
Lục Thần đặt một tay lên cửa sắt, dùng sức đẩy ra. Một tiếng “két” trầm thấp vang lên, cửa sắt từ từ mở ra.
Trong phòng Boss tràn ngập sương mù màu xanh biếc. Vừa bước chân vào phòng, Lục Thần đã bắt đầu mất máu.
-5 vạn, -5 vạn… Mỗi giây rớt 5 vạn điểm sinh mệnh!
Debuff: Ác Độc Cấm Địa, mỗi giây tổn thất 5 vạn điểm sinh mệnh.
Không có thời gian giới hạn, chứng minh chỉ cần bước chân vào căn phòng này thì ngươi sẽ phải liên tục mất máu!
Debuff: Kinh Mạch Bế Tắc, tất cả sát thương của công pháp giảm 20%, thời gian cooldown tăng 20%.
Debuff: Độc Tính Bạo Phát, cách 10 giây bùng nổ một lần, tổng lượng sát thương bằng 50% tổng số điểm sát thương do trúng độc trong thời gian có hạn.
Chưa thấy người đâu đã trúng độc trước! Chỉ riêng ba debuff này, e rằng đã có rất nhiều người còn chưa thấy mặt của Linh Vũ Dược Tôn thì đã ngã xuống!
Chẳng qua hình như kẻ ẩn nấp trong khói độc cũng không có ý đồ trốn tránh không gặp mặt.
Một giọng nói quái dị truyền ra từ sâu bên trong khói độc, “Nghe nói… Ngươi muốn giết ta!”
Lục Thần nhìn theo hướng đó, một bóng dáng dần hiện ra từ trong sương mù màu xanh biếc.
Còn chưa thấy rõ hình dáng của hắn thì đã thấy được cái miệng toét ra, “Ngươi làm ta chờ lâu quá đấy… Duy Ngã Độc Cuồng!”
Lục Thần khẽ híp mắt. Con Boss này lại biết cả tên mình.
Theo người kia bước ra từ khói độc màu xanh lá, cuối cùng Lục Thần cũng thấy hình dáng của người kia.
Linh Vũ Dược Tôn đã không còn hình người!
Tên này cao khoảng năm sáu mét, mặc trường bào, có thể thấp thoáng nhìn thấy vóc dáng cao to. Nhưng sÁc Mat của hắn rất tiều tụy âm u.
Thân hình cường tráng kết hợp với khuôn mặt như người chết hình thành sự tương phản cực kỳ khác thường.
So với tên này, lão thái bà trước cầu Nại Hà có thể gọi là tỷ tỷ yểu điệu.
“Tính ra thì ta còn phải cảm ơn ngươi. Đã lâu rồi không ai nâng độ khó lên cấp luyện ngục, mỗi ngày đều tu hành một cách nhàm chán, cuối cùng ta cũng có thể ra ngoài hít thở không khí.” Linh Vũ Dược Tôn bẻ cổ, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Mỗi một giây, HP của Lục Thần đều giảm bớt.
“9 tỷ 500 triệu máu à?” Linh Vũ Dược Tôn dễ dàng biết được HP tối đa của Lục Thần, “Thanh máu của ngươi kinh người thật đấy.”
“Tiếc rằng ở trước mặt ta, ngươi vẫn mỏng tang như tờ giấy mà thôi!”
Lục Thần hừ lạnh, “Linh Vũ Dược Tôn, ngươi bước lên thi thể của người khác trèo lên vị trí ngày nay, cảm thấy sung sướng lắm nhỉ?”
“Vậy thì sao? Trên đời này vốn dĩ là cường giả vi tôn, người thắng làm vua! Vương giả có thể bóp méo lịch sử, có thể làm cho người đời sau khen ngợi công đức của hắn. Còn kẻ thua thì sao? Chỉ còn lại đống xương trắng!” Linh Vũ Dược Tôn nhe răng cười, “Khi ta đạt tới cực hạn của Nhị Trọng Thiên thì ta có thể bước lên Thiên Vực cao hơn. Còn Lục Y Y thì sao? Nàng còn ở Nhất Trọng Thiên!”
“Hơn nữa tại sao Thần Nông Cốc lại biến thành Quỷ Cốc, chắc hẳn ngươi đã biết rõ. Tiếc rằng Lục Y Y đã giác ngộ quá trễ. Khi nàng hạ quyết tâm thì nàng đã không còn năng lực nắm giữ vận mệnh của mình.”
“Đã hung ác thì phải hung ác một cách quyết đoán. Ngươi thấy đúng không?”
Lục Thần lạnh lùng nhìn tên điên này.
Tính ra thì hai người họ còn có điểm tương đồng với nhau, đó là khao khát sức mạnh! Hiển nhiên lúc này Linh Vũ Dược Tôn đang rất phấn khởi.
“Duy Ngã Độc Cuồng, đừng nói với ta rằng từ đầu tới giờ ngươi chưa từng đạp lên thi thể của người khác bao giờ! Cho nên ngươi không có quyền phán xét ta!”
Đã hết mười giây, Lục Thần đột nhiên chịu 500 ngàn điểm sát thương, lại thêm 10 sát thương trước đó, thanh máu của hắn đã tụt xuống một phần bảy.
Lục Thần lắc đầu, cười lạnh nhạt, “Nói lắm quá… Phán xét ngươi? Ta nghĩ ngươi đã nhầm rồi. Ta giết ngươi, không cần trải qua phán xét.”
Cửu Nhi không thể không lắc đầu cảm thán. Tên này vẫn ngông cuồng như trước!
Lục Thần rút Thâm Uyên Long Tinh Cung từ sau lưng, đôi mắt bốc lên sương mù màu xanh lá.
Ai quen thuộc Lục Thần đều biết chỉ khi nào Lục Thần vô cùng phẫn nộ thì mới không khống chế được bản thể. Nhưng lần này còn chưa bắt đầu đã xuất hiện tình huống như vậy.
“Lão đại bị sao vậy?” Thập Bộ không khỏi lo lắng.
Nét mặt Lục Di nghiêm nghị. Còn nhớ hồi niên thiếu, lão ca từng đấu 1v1 với vương bài MID trong chiến đội quán quân thế giới, khi đó biểu cảm của lão ca rất giống lúc này.
So tài với cao thủ như vậy, một thao tác sai lầm nhỏ bé cũng có thể khiến chiến đấu thất bại. Cho nên ngay từ đầu nhất định phải tập trung tinh thần, dốc hết sức đối phó!
“Hắn muốn nghiêm túc?” Tinh Trần khẽ híp mắt.
“Chiến Thần phụ thể! Ác Ma biến thân! Vô Quang Thiên Viêm Trụ! Hắc Quan Tử Vực!” Vừa bắt đầu đã tung ra bốn chiêu liên tiếp, Lục Thần nhìn chằm chằm đối thủ trước mắt.
Linh Vũ Dược Tôn nở nụ cười tàn nhẫn, “Muốn bắt đầu à? Ừ, tốt lắm, ta cũng chờ không kịp! Thật muốn biến ngươi thành nhân cổ!”
“Thần Nông Hộ Linh! Độc Tôn Phụ Thể!” Một vầng sáng vàng hiện lên trên người Linh Vũ Dược Tôn.
Thần Nông Hộ Linh: Sau khi bị công kích, khôi phục 40% HP của lần công kích này, đồng thời khôi phục 40% HP bị tổn thương trong vòng 5 giây liên tiếp.
Một Thần Nông Hộ Linh tương đương với triệt tiêu 80% sát thương của công kích, hơn nữa còn dựa vào cách hồi máu. Nói cách khác, bất cứ loại hình sát thương nào cũng thế!