Editor: Linh Tống
Tốc độ của chúng cực nhanh, gần như tương xứng với Cấp Tốc Di Chuyển của Lục Thần. Bảy người nhanh chóng di chuyển, không ngừng thay đổi phạm vi của Thất Tinh Độc Trận!
“Hắc Dạ Thuấn Ảnh! Cấp Tốc Di Chuyển!” Lục Thần nhanh chóng né tránh Thất Tinh Độc Nhân, tránh cho lại bị giam giữ trong Thất Tinh Độc Trận.
Nhưng đối phương cũng không phải là muốn đuổi giết hắn. Chúng đang thay đổi chỗ đứng, Lục Thần phải giữ cho mình không bị biến trận của đối phương bắt giữ. Độ khó còn cao hơn trực tiếp né tránh công kích của kẻ địch không biết bao nhiêu lần.
Thật không may, mặc dù phản ứng của Lục Thần rất nhanh, hơn dù gì hồi cấp hai cũng không học hành đàng hoàng, hình thái trận pháp của người ta thay đổi quá nhanh, một phút sơ sẩy lại bị khóa trong Thất Tinh Độc Trận.
Một khi bị khóa, HP ít ỏi của hắn cũng chỉ còn nước bị miểu sát mà thôi.
Cái mạng thứ hai!
Lần Niết Bàn trọng sinh cuối cùng cũng là cơ hội cuối của Lục Thần.
…
Ánh mắt của người trong núi đã híp thành một khe hở.
“Linh Vũ Dược Tôn còn mạnh hơn trước kia. Hắn thật sự đã đụng đến cực hạn rồi sao?”
Nhưng dù Linh Vũ Dược Tôn rất mạnh, theo những gì mà người trong núi hiểu biết về Lục Thần… Mặc dù Duy Ngã Độc Cuồng vẫn đang cố gắng, khi đối mặt với chiêu thức của Linh Vũ Dược Tôn cũng bày ra phản ứng nên có, nhưng hắn ta cứ cảm thấy trận chiến đấu này thiếu thứ gì đó.
Một lát sau, người trong núi tìm được cụm từ phù hợp, “Đúng! Thiếu linh tính!”
Cảm nhận lớn nhất Duy Ngã Độc Cuồng cho hắn ta là hiểu biết về chiêu thức và sự linh hoạt khi vận dụng chiêu thức, phát huy ưu thế chiêu thức của mình khi đối mặt với chiêu thức của kẻ địch. Cùng một chiêu thức, vào tay hắn có thể trở nên bất ngờ khó lường hơn.
Trận chiến đấu này, Duy Ngã Độc Cuồng thiếu đi linh tính đó. Cứ tiếp tục như vậy thì kết quả không còn gì để nói nữa.
Người trong núi nhìn chằm chằm Lục Thần, “Tiểu tử, thế này không giống ngươi chút nào! Hãy nhanh nghĩ ra cách đối phó đi, không thì ngươi sẽ bại trận!”
“Chiêu đó đâu? Công pháp vũ khí ta cho ngươi đâu? Tại sao còn chưa dùng?”
…
Linh Vũ Dược Tôn cười như không cười nhìn bóng người hốt hoảng chạy trốn.
Cái mạng cuối cùng, biểu hiện của Duy Ngã Độc Cuồng tốt hơn lần thứ hai nhiều, tới bây giờ vẫn chưa bị Thất Tinh Độc Trận tập trung. Đương nhiên dưới tác dụng của Ác Độc Cấm Địa, hắn vẫn bị mất máu. Chẳng mấy chốc, cái mạng cuối cùng của hắn cũng sẽ ở lại nơi này.
“Tiểu tử, ngươi trốn giỏi lắm. Ngươi biết trong mắt ta, ngươi giống thứ gì không?” Đôi mắt Linh Vũ Dược Tôn sáng ngời, “Một con chó nhà có tang!”
“Chẳng phải nói là muốn giết ta sao? Chẳng phải ngươi cuồng lắm sao? Tại sao bây giờ ngươi chỉ có thể chạy, thậm chí không có dũng khí chạm vào ta?”
“Lục Y Y chỉ tìm được một tên phế vật như ngươi sao? Ha ha ha ha, gì mà thiên đạo luân hồi, gì mà thiện ác có báo? Khi ngươi đủ mạnh, cho dù ta nghịch thiên mà đi thì ai có thể làm khó dễ được ta?”
“Ngươi muốn khiêu chiến ta? Không bao giờ có thể làm được!”
Linh Vũ Dược Tôn càng nói càng phấn khởi, nụ cười càng thêm tàn nhẫn, “Duy Ngã Độc Cuồng, hôm nay ngươi rất may mắn, ta sẽ cho ngươi trở thành vật hiến tế của chiêu thức này!”
Hai tay Linh Vũ Dược Tôn chộp lên, độc khí chung quanh điên cuồng chui vào bàn tay của hắn ta, hình thành lốc xoáy màu xanh lá, cho tới màu xanh đậm, màu đen!
Toàn bộ phòng Boss, khói đen sôi trào, giống như địa ngục trần gian.
Bên ngoài Thông Thiên Tháp, người chơi ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên bầu trời Thông Thiên Tháp, mây đen cuộn lên hình thành lốc xoáy, gió bão gào thét chung quanh, tiếng gió rít gào!
Ngay cả phó bản Thông Thiên Tháp cũng không trấn áp được lực lượng đáng sợ của Linh Vũ Dược Tôn.
“Cực hạn của độc là gì? Ta đã biết! Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì có thể tự trải qua hết thảy!”
“Thất Tinh Độc Trận. Tinh Thần Độc Bạo! Cút về Nhất Trọng Thiên cho lão tử!”
Thất Tinh Độc Nhân lập tức tự bạo, đồng thời khởi động công kích.
Đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng, bảy lần phát nổ gây ra vô số tiếng nổ vang. Tầng hai của Thông Thiên Tháp đột nhiên phát nổ.
Trên mặt đất dẫn phát vô số lần độc bạo, khói độc phát nổ trên mặt đất bao trùm toàn bộ căn phòng! Khói độc dâng cao mấy chục mét lan tràn khắp nơi, mặt đất rung chuyển!
Trong màn hình live stream, mọi người đã không thấy bất cứ hình ảnh nào. Bọn họ chỉ có thể thấy tiếng nổ vô tận, bao trùm toàn bộ tầng hai Thông Thiên Tháp.
“Trời ạ, đây, đây là… Công kích toàn bộ bản đồ!”
“Trời đất, bao nhiêu người mất mạng trong công kích này chứ!”
“Đây chính là Boss cấp Thiên Vực của độ khó luyện ngục hả? Con người mà có thể chiến thắng thứ này sao?”
“Cho dù là người của Tam Trọng Thiên tới đây cũng chưa chắc là đối thủ của hắn… Thật sự không có sơ hở!”
“Có lẽ Duy Ngã Độc Cuồng đã bị nổ tan xương nát thịt. 300% cảm giác đau nữa, hắn đã chết hai lần, thêm lần này, đau đớn mà hắn chịu đựng đã vượt qua năng lực thừa nhận của con người.”
Mộc Phủ Cửu Nhi che miệng, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Linh Vũ Dược Tôn quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta không có nổi dũng khí khiêu chiến. Cho dù là người kia đứng trước mặt hắn ta cũng chỉ còn nước bị hành hạ tới chết.
Đến bây giờ, Linh Vũ Dược Tôn vẫn đầy máu! Căn bản không có khả năng lội ngược dòng!
Trong Tinh Hệ nào đó, một quần thể kiến trúc hùng vĩ cổ kính trên hành tinh nào đó, trong một căn biệt thự, Trấn Quốc Yên Nhiên ngẩn người nhìn màn hình live stream.
“Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi, ngươi sẽ không chết đúng không…” Thật ra câu hỏi này đã sớm có đáp án. Dưới sự công kích này, ai có thể sống nổi? Chỉ là Trấn Quốc Yên Nhiên không muốn tin mà thôi.
Kẻ đối diện với nàng vẫn luôn tỏ ra biếng nhác, cái tên này nhiều lần bướng bỉnh muốn giải quyết Hổ Giao dưới nước, lại bị nổ tung thành bột phấn không có sức chống cự?
Lục Di chỉ muốn chạy vào phòng ca ca, ôm ca ca khóc lớn một trận.
“Ca…” Lục Di không nhịn được rơi nước mắt. ca ca chưa bao giờ bại trận của nàng, thật sự mất mạng trong trận chiến này…
Có lẽ mọi người đều cho rằng Duy Ngã Độc Cuồng đã thật sự chết. Nhưng vẫn có một người.