Editor: Linh Tống
Trên thực tế, Lục Thần có thể đánh ra sát thương hơn 2 ức, chỉ là điều giết một Tiểu đội trưởng không cần phải khoa trương như vậy mà thôi.
"Đúng vậy đúng vậy, Vô Danh lão đệ, rốt cuộc ngươi có lai lịch thế nào? Nhanh thành thật khai báo, nếu ngươi nói ngươi không có bối cảnh, ta tuyệt đối không tin!"
"Không phải ngươi nói ngươi là Cung Tiễn Thủ sao, vì sao năng lực cận chiến lại mạnh như vậy? Ta chưa từng thấy gia hỏa nào có sát thương cao như ngươi, còn có tốc độ đánh nhanh như vậy."
"Này, các ngươi có chú ý không, gần như mỗi công kích của người điên đều bạo kích, còn mang theo mê muội, hút máu, thiêu đốt linh khí thuần, trầm mặc... Ôi ĐM, thậm chí còn có bị động ta không nhận ra."
"Người điên, ngươi, độc thương của ngươi tới 130 vạn? Không thể nào, ngươi là Độc Sư sao?"
Lục Thần cảm thấy nhức đầu, nhóm người này hệt như một đám nhóc đầy tò mò, hỏi hết vấn đề tới vấn đề khác, thậm chí hắn còn không kịp nghe.
Có thể nhìn ra được, lần thử nghiệm thân thủ của Lục Thần vừa rồi đã khiến các đội viên kinh ngạc ngơ ngác đến tột đỉnh, trong lòng mỗi người đều có rất nhiều nghi ngờ.
Lục Thần xua tay, "Này này này, các ngươi có thể yên tĩnh một chút không? Thật ồn ào!"
"Đúng, mọi người yên tĩnh lại, nghe người điên giải thích."
Lục Thần lập tức xạm mặt lại, hắn không định giải thích.
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của đoàn người, Lục Thần lắc đầu. Quên đi, nói một chút cũng được.
"Các ngươi có quá nhiều vấn đề, ta lười giải thích nhiều như vậy, ta chỉ trả lời hai vấn đề."
Một đám người vội vã nhìn Lục Thần.
"Thứ nhất, ta thật sự không có bối cảnh... Tuy ta biết một số người có bối cảnh, nhưng chính bản thân ta chỉ là người chơi bình thường."
"Thứ hai, vì sao công kích của ta lại cao như vậy... Vấn đề này, tuy ta đã coi các ngươi là bằng hữu, nhưng đây có thể tính là bí mật của ta, các ngươi chỉ cần biết chúng ta là đồng đội là được!"
Một đám người thiếu chút nữa đã phun máu.
"Người điên, đây là lời giải thích kiểu quái gì vậy."
Lực Bạt Sơn suy nghĩ một hồi, nói, "Mọi người không nên hỏi nữa, Vô Danh lão đệ nói không sai, thật ra mỗi người chúng ta đều có bí mật của riêng mình, dù là bằng hữu tốt nhất cũng cần có không gian riêng."
"Tam Trọng Thiên hung hiểm tới mức nào, trong lòng mọi người đều biết rõ, trong số chúng ta có ai mà không có giữ lại? Chỉ cần vào thời khắc nhanh chốt có thể toàn lực đánh một trận, chúng ta cần gì phải truy hỏi nguồn gốc thực lực của người điên?"
"Với tư cách chiến hữu, chúng ta chỉ cần biết rõ hạn mức thực lực cao nhất của hai bên là được. Sau này khi đối mặt với kẻ địch, trong lòng cũng có hiểu rõ, những chuyện khác chúng ta không cần truy hỏi!"
Hiển nhiên mọi người cũng biết đạo lý này, chỉ có điều vừa rồi lòng hiếu kỳ quá sâu.
"Ừm, Sơn ca nói không sai, Vô Danh lão đệ, vừa rồi là chúng ta đường đột."
Lục Thần mỉm cười, cũng không để trong lòng.
Tạm thời bỏ qua đề tài này, Mị Nương lại nhắc tới một chuyện khác.
"Người điên, vừa nãy khi yêu thú tộc chạy trốn sao ngươi không ra tay? Khi đó chúng ta đã không còn sức đánh, ngươi hoàn toàn có thể tiêu diệt hết đám tộc nhân yêu thú còn lại!" Thật ra những người khác cũng rất muốn hỏi vấn đề này.
Lục Thần lắc đầu, như có điều suy nghĩ nói, "Bọn họ... Thật ra bọn họ cũng giống với chúng ta... Đoán chừng bọn họ cũng không đáng bao nhiêu quân công. Đội trưởng của bọn họ đã bị ta giết, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không thể tạo ra sóng gió gì, ta cũng mệt mỏi, không đánh nổi."
Lúc đó đúng là trạng thái của Lục Thần không được tốt lắm, mọi người cũng không hỏi tiếp.
"Được rồi, nếu đã đánh xong, đội trưởng, nhanh xem quân công của chúng ta đi!" Thanh Hà gấp gáp không thể chờ đợi nổi nói.
Một đám người lại tỉnh táo hẳn.
Lục Thần cũng rất tò mò, đưa tới.
Với tư cách Đội trưởng dân binh, Lực Bạt Sơn có thêm một cái hệ thống "phân phối quân công cho tiểu đội".
Hắn ta dứt khoát đẩy bảng hệ thống ra, sau đó phóng đại cho tất cả mọi người có thể thấy.
"Ừm... Trận này kích sát 32 yêu thú dân binh, 1 Tiểu đội trưởng, 1 Trung đội trưởng, tổng cộng 34 người!"
"Dân binh là 1 điểm quân công, Tiểu đội trưởng 3 điểm, Trung Đội Trưởng 10 điểm... Ta xem xếp hạng sát thương xem, sát thương xếp đầu là người điên... ĐM, 83% tổng sát thương?!"
Vẻ mặt Lục Thần tràn đầy ngơ ngác, sao mình lại tới 83%? Hắn chỉ giết Lôi Minh Cự Viên, sau đó vẫn luôn xem cuộc vui...
"Xấp xỉ!" Tam Sinh gật đầu nói, "Trên bảng xếp hạng viết rất rõ ràng, phân thân của người điên có sát thương bùng nổ, còn cả bốn con chiến sủng kia vô cùng cường thế, nhất là con chuột có thể biến lớn kia, nếu không nhờ người điên nói nó không thể rời xa đội ngũ, ta nghĩ tên kia đã muốn nhào vào đám người yêu thú tộc... Tên kia có phương thức công kích quá khủng khiếp."
Tiểu Mao Đoàn lại bị điểm tên. Chẳng còn cách nào khác, đúng là gia hỏa này quá mãnh liệt...
"Thì ra sát thương của phân thân và chiến sủng cũng tính cho ta..." Lục Thần hơi ngoài ý muốn.
Lực Bạt Sơn nói, "Vẫn quy củ cũ, trị liệu nhận được 10% quân công, Tuyệt Mệnh Tuyệt Tình được chia 4.5 điểm quân công, những người khác dựa theo tỉ lệ phần trăm tấn công và thừa nhận sát thương để phân phối quân công."
"Dù người điên tấn công hay chịu sát thương đều xếp thứ nhất, đoàn đội cống hiến chiếm khoảng 80%, được chia 31.5 điểm quân công. 8 điểm còn lại, chín người chúng ta vừa lúc mỗi người 1 điểm."
"Không vấn đề gì!"
"Ha ha, đây là lần đầu tiên được chia một lần 1 điểm quân công!"
Lục Thần khẽ nhíu mày, bọn họ đánh nửa ngày mới nhận được một điểm quân công? Quá ít.
"Không nên chia như thế." Đột nhiên Lục Thần mở miệng, "Ta lấy 10 điểm Trung Đội Trưởng, phần còn lại các ngươi chia nhau."
Lục Thần không quan tâm chút giá trị quân công ấy. Ý của hắn là để mấy người Lực Bạt Sơn kiếm thêm ít điểm tích lũy, đương nhiên hắn sẽ không cướp với bọn họ.
Nhiều lần từ chối, Lực Bạt Sơn vẫn không lay chuyển được Lục Thần, cuối cùng mấy người Lực Bạt Sơn đều được chia ba điểm quân công.
"Đúng rồi, tên Họa Kiếm kia đâu!" Đột nhiên Cát Hầu nói.
Lục Thần thản nhiên nói, "Chạy rồi, loại người này đã quen với chuyện xuôi theo chiều gió."