Editor: Linh Tống
"Sơn Miêu, ngươi trở lại rồi?" Một tên nam tử mặt hổ nhìn về phía nữ nhân kia, sau đó đi tới ngay, "Thế nào, có điều tra được ai giết Lôi Minh không?"
"Tra được." Miêu Nữ cười rộ lên, mang theo vẻ yêu mị, "Là tân binh nhân loại... Nhưng chỗ ta còn có một tin tức càng thú vị hơn."
"Ah? Tin tức gì?"
"Tên kia đã đi xông Thiên Trừng Tháp!"
"Cái gì! Xông vào?! Lẽ nào hắn muốn cướp món bảo vật kia?"
Bên cạnh Hổ Nam có một con gấu khinh thường nói, "Sợ gì, có rất nhiều người muốn xông vào Thiên Trừng Tháp, nhưng có người nào có thể trở về không?"
Miêu Nữ cười nói, "Sợ thì không có gì phải sợ, đến nay còn chưa có người nào có thể đạt được chí bảo trong Thiên Trừng Tháp. Thế nhưng dựa theo lệ cũ, tốt nhất chúng ta vẫn nên phái người tới giám thị. Thiên Ma Tộc, Vong Linh Tộc, Duệ Tộc... Cũng đã phái người đi giám thị."
Hổ Nam gật đầu, "Ừm, không biết tên kia có thể còn sống bước ra ngoài hay không."
Miêu Nữ quyến rũ khoác tay lên bả vai Hổ Nam, "Đúng vậy, như thế cũng tiện cho chúng ta bắt sống hắn, để đám nhân loại hiểu được kết cục khi dám giết tộc nhân ta đáng sợ tới mức nào!"
Hổ Nam mỉm cười, "Được, lần này ta đích thân đi, nhất định phải chiêu đãi tiểu tử này thật tốt!"
Đám người Lực Bạt Sơn đã tiến vào tầng thứ nhất Thiên Trừng Tháp. Thiên Trừng Tháp cũng giống với Thông Thiên Tháp, thoạt nhìn bên trong còn lớn hơn cả bên ngoài.
Xung quanh có đốt đuốc, ánh lửa lay động, có thể thấy bốn phía đều là nhà tù. Từ bên trong nhà tù không ngừng có tiếng khóc rống và tiếng kêu rên truyền đến.
"Cầu xin ngươi, thả ta ra ngoài đi!"
"Làm trâu làm ngựa ta cũng nguyện ý, cầu xin ngươi thả ta ra, ta đã biết sai rồi, cầu xin ngươi! Không cần đi!"
"Không nên nhốt ta ở đây nữa, van xin ngươi!"
Mấy người Lực Bạt Sơn cũng không quan tâm tới những người đó.
"Ừm? BOSS đâu? Thiên Phạt đâu?" Cát Hầu kỳ quái nhìn xung quanh.
Không lâu sau, tiểu hồ ly của Thanh Hà cũng quay về, nó líu ríu với Thanh Hà vài câu, sau đó Thanh Hà nói khẳng định với mọi người, "Không có BOSS!"
Lực Bạt Sơn nhìn xung quanh, cau mày, "Lẽ nào người điên đã qua tầng thứ nhất?"
Dường như chỉ có thể là khả năng này. Cũng khó trách đám người trong phòng giam chỉ đang khóc lóc cầu xin, không hề gào khóc thảm thiết như trong truyền thuyết.
"Hẳn người bọn họ nói là người điên! Tên kia đã qua tầng thứ nhất... Hắn cũng quá mạnh mẽ đi... Nhanh, lên tầng hai!"
Tầng hai có nhiều nhà tù hơn rất nhiều, người bị giam giữ ở đây lại có thực lực càng mạnh hơn tầng một, nhưng lúc này, tiếng cầu khẩn truyền tới từ trong phòng giam lại không khác gì tầng một.
Dù là cường giả cũng không thể thừa nhận Thiên Phạt liên tục như vậy, chỉ cầu có thể được ra ngoài, tôn nghiêm hay gì bọn họ đều không để ý.
"Sơn ca, nếu có thể biến những người này thành phe mình..." Tam Sinh không khỏi động tâm.
Lực Bạt Sơn lắc đầu, "Con người là động vật dễ thay đổi, hiện tại bọn họ có thể đồng ý bất cứ điều kiện gì, nhưng sau khi ra ngoài, chúng ta vốn không thể khống chế bọn họ."
"Có thể ký khế ước..."
"Hiện tại không phải lúc để nói những chuyện này, cứ đuổi theo người điên trước rồi lại nói. Vậy mà lên kia đã qua tầng thứ hai!"
...
Trước Thiên Trừng Tháp, nhiều chi đội ngũ đã chạy tới nơi này.
Mỗi đại chủng tộc, yêu thú tộc, Duệ Tộc, Bán Thần Tộc, Thiên Ma, Dạ Ma, Nhân Loại, Vong Linh... Chừng mười mấy chủng tộc đều nghe tiếng mà tới.
Kỳ quái là mỗi đại chủng tộc chỉ tới trước Thiên Trừng Tháp, sau đó bọn họ cũng không nảy sinh xung đột vũ trang, giữa bọn họ vẫn giữ khoảng cách an toàn, nước giếng không phạm nước sông.
Quân đội nhân loại là một nhánh thủ quân Mặc thành, người cầm đầu là cường giả có quân hàm "cấp Thiếu Tướng", ID "Hoành Đao".
Lúc này bên cạnh hắn ta có một tên thuộc hạ "cấp Úy", ID "Vũ Phi" đang bước nhanh tới trước mặt hắn ta, ghé sát vào tai hắn ta nói nhỏ.
"Hoành Đao tướng quân, tổng cộng 13 chủng tộc đã phái người đến."
Sắc mặt Hoành Đao trở nên nghiêm nghị, "Ừm, đã biết. Chờ sau khi tiểu tử kia đi ra, chúng ta sẽ rời đi cuối cùng."
Những binh sĩ này đều đến để giám thị Lục Thần xông tháp. Tuy không ai tin tưởng một dân binh có thể xông qua Thiên Trừng Tháp, nhận được món chí bảo kia, nhưng dường như chuyện này đã trở thành ước định rồi biến thành quy củ.
Dường như... Mỗi đại chủng tộc đều rất kiêng kỵ món bảo vật kia, cho dù chỉ có tỷ lệ một phần vạn cũng không thể để người khác lấy món bảo vật đó đi.
"Tên kia đi vào từ lúc nào?" Đột nhiên Hoành Đao hỏi.
Vũ Phi đáp, "Tướng quân, chúng ta cũng không rõ lắm, khi chúng ta tới hắn đã tiến vào, đám người chạy đến phía sau đã đi vào được 20 phút."
"20 phút?!" Hoành Đao nhíu chặt mày, "Là chết ở bên trong? Không đúng, trong Thiên Trừng Tháp không chứa người, cho dù đã chết, thi thể cũng sẽ bị ném ra ngoài..."
"Chẳng lẽ bọn họ có thể chống đỡ lâu như vậy thật?!"
Đột nhiên Vũ Phi nghĩ tới một vấn đề, "Tướng quân, nếu, ta là nói ‘nếu’, nếu bọn họ còn sống đi ra, chúng ta có cần bảo vệ bọn họ an toàn không?"
Vũ Phi nhấn mạnh đây chỉ là một giả thiết, dù sao thì nếu có thể sống đi ra, thật đúng là kỳ tích.
Hoành Đao nhìn nhìn một nhánh quân đội Bán Thần Tộc cách đó không xa, lắc đầu, "Sống đi ra cũng vô dụng, mười ba đại chủng tộc ở đây, cho dù chúng ta muốn bảo vệ hắn cũng không bảo vệ nổi."
"Trừ phi bọn họ có thể lấy được món chí bảo kia, nếu không, có người muốn bắt bọn họ đi, chúng ta cũng bất lực."
Ở trước mặt đám người kia, nhân loại là tồn tại yếu ớt nhất, muốn tự bảo vệ mình cũng khó khăn. Bọn họ nhất định phải chờ khi các chủng tộc khác đều rời đi rồi mới dám rời khỏi khu vực Thiên Trừng Tháp. Kêu bọn họ đánh một trận với những cường tộc này không khác gì muốn chết.
"Lại nói, ngươi hỏi câu này vốn là dư thừa, ngươi cảm thấy mấy dân binh có thể còn sống đi ra sao? Chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ giám thị là được, không nên quan tâm mù quáng."
Vũ Phi khẽ nhíu mày, lời của tướng quân khiến hắn ta cảm thấy không được tự nhiên. Người của những chủng tộc khác gặp phải tranh chấp gì đều sẽ ra sức toàn lực bảo vệ, nhưng nhân loại... Chỉ có thể nén giận.