Editor: Linh Tống
"Sơn ca, ngươi may mắn hơn ta nhiều, những Boss trước đó hiếm lắm mới rơi một trang bị, vậy mà ngươi lại mở ra hai kiện."
Lúc này Lực Bạt Sơn mới thở phào nhẹ nhõm. Khi hắn ta lục soát thi thể còn cố ý tìm người ghi chép lại, chỉ sợ nó rơi quá nhiều đồ, bản thân mình quên mất. Kết quả chỉ lục soát ra hai vật phẩm, hắn ta còn tưởng vật phẩm biến mất.
"Boss này mạnh như vậy mà chỉ rơi hai trang bị thôi sao?"
Hai kiện vật phẩm, một là pháp bào khôi lỗi của Khôi Lỗi Sư, trang bị thiểm kim, một cái khác rõ ràng là một bộ "khôi lỗi Nham Thạch Cự Ma".
Lục Thần thu hồi hai trang bị này, "Có thể Boss ở đây không phải Boss bạo trang bị, hẳn là NPC. Đánh chết cũng chỉ là đánh chết mất thôi, tỷ lệ rơi rất thấp."
Lực Bạt Sơn suy nghĩ, dường như Khôi Lỗi Sư vừa rồi cũng giống người chơi thật, chỉ là khác chủng tộc mà thôi.
Lục Thần quay đầu nhìn Mị Nương, nàng cũng bị thương rất nghiêm trọng, dường như là vì nàng sử dụng Huyết Tế Hồn Khiên với người sống.
"Mị Nương, lần này nhờ có ngươi, hai trang bị này không có ích gì với ta, không phải ngươi còn chưa tìm được khôi lỗi thích hợp để sử dụng Huyết Tế Hồn Khiên sao, vừa lúc có thể sử dụng Nham Thạch Cự Ma." Nói xong, Lục Thần lại đưa cả hai trang bị cho Mị Nương.
Mị Nương vội vàng ngồi dậy, "Người điên, thứ này quá quý giá, ta không thể nhận!"
Lục Thần mỉm cười, "Ở trong mắt Khôi Lỗi Sư, nó rất quý giá, nhưng ở chỗ ta nó cũng chẳng có ích gì. Không có ngươi chỉ điểm, sợ rằng ta phải mất đi một mạng mới có thể thắng trận chiến vừa rồi."
"Lại nói, có khôi lỗi Nham Thạch, sau này khi tiểu đội chúng ta tác chiến, ta cũng có thể lén lút làm biếng, không phải sao?"
Pháp bào thiểm kim cũng là đồ tốt, nhưng ở trước mặt khôi lỗi Nham Thạch Cự Ma, giá trị của nó còn kém nhiều lắm.
Đây là giấc mơ của Khôi Lỗi Sư, có Nham Thạch Cự Ma, sau này khi tiểu đội tác chiến tương đương với có thêm một khiên thịt siêu cường, có thể giảm bớt áp lực cho tất cả mọi người.
"Người điên, ngươi, sau này ngươi còn muốn đi chung với chúng ta sao?" Mị Nương hơi căng thẳng nhìn về phía Lục Thần.
Lục Thần nhìn những người này, tuy hắn chỉ mới ở chung với bọn họ được mấy ngày ngắn ngủi, nhưng mấy ngày nay, bọn họ đã nhận được sự công nhận của Lục Thần.
Có thể ở lại cùng hắn đối đầu với quân đội Yêu Thú Tộc, có thể không chút do dự chạy ào vào Thiên Trừng Tháp, huynh đệ nguyện ý vào sinh ra tử với hắn như vậy, hắn có lý do gì mà không đồng ý với bọn họ?
"Chỉ cần ta chưa chết, Tam Trọng Thiên, chúng ta cùng nhau xông!" Lục Thần kiên định nói!
Hắn có thể thấy được tâm trạng giống vậy từ trong mắt mọi người.
"Được, tiểu đội dân binh chúng ta cùng nhau xông xáo Tam Trọng Thiên!"
Nếu sau này người điên còn có thể đi chung với mọi người, những người còn lại cũng khuyên Mị Nương nhận lấy hai trang bị. Thực lực của nàng tăng lên cũng là chuyện tốt đối với tiểu đội.
Đúng lúc này, đột nhiên Lục Thần phát hiện có người sờ lỗ tai hắn, "Hít, vừa nãy ta đã muốn sờ soạng, thì ra lỗ tai này mọc ở đó thật." Từ lúc mới bắt đầu, lực chú ý của Cát Hầu vẫn luôn đặt trên lỗ tai của Lục Thần.
Cuối cùng Sương Vũ cũng không nhịn được, "Thật vậy chăng? Ta tưởng trang bị, thoạt nhìn rất không hợp với hình thể. Ta sờ thử... Ai ya, thật mềm! Thật đáng yêu! Nếu nắm chặt lấy, nó còn trơn tuột!"
Ác Ma lập tức xạm mặt lại, cho dù mình có lỗ tai lông mềm thật, nhưng những bộ phận khác trên thân thể to lớn đều là Ác Ma có được không? Bắp thịt cả người cứng đờ có liên quan gì tới mềm mại không? Có liên quan gì tới đáng yêu không!
Các ngươi bóp mạnh lỗ tai của một người đang bị trọng thương như vậy, thích hợp sao!
"Hai người các ngươi... Đừng sờ nữa có được không, rất đau..."
"Vậy có thể sờ đuôi không?"
"Đuôi... Cũng không được! Thanh Hà, ta nói không được sờ đuôi!" Lục Thần có cảm giác cuộc sống không còn gì lưu luyến, không hổ là người Tam Trọng Thiên, mỗi một người đều quá lớn gan!
"Ah, hình như cái kia không giống với tiểu hồ ly của ta... Thật không thể nhịn nổi..."
Lục Thần không còn cách nào khác, dùng một Cấp Tốc Di Chuyển xông ra khỏi vòng vây, lén lút cho mình một ẩn thân, đổi lại skin nhân loại lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Không có lỗ tai và đuôi kỳ quái, cuối cùng Lục Thần thở phào nhẹ nhõm.
"Người điên lại biến trở lại rồi! Ôi, người điên, rốt cuộc tình huống của ngươi là thế nào? Là hiệu quả của Thần Ma Tam Biến sao?" Tam Sinh nhíu mày hỏi.
Với tư cách là cấm thuật Thiên Cấp, chắc chắn số người từng nhìn thấy Thần Ma Tam Biến chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vừa vặn có thể cho Lục Thần mượn cớ.
Lục Thần cũng không giải thích quá nhiều, lập lờ nước đôi, "Cũng không khác nhiều."
Nghỉ ngơi một hồi, Lục Thần nhìn về phía cầu thang tầng thứ tám.
Thấy ánh mắt Lục Thần, mọi người cũng thu hồi tâm tư đùa giỡn, tiếp theo còn hai tầng khó khăn nhất.
Truy Vân vỗ vai Lục Thần, "Người điên, sợ rằng thân thể ngươi ăn không tiêu. Thiên Phạt tầng bảy đã mạnh mẽ tới mức này, chắc chắn tầng trên sẽ còn kinh khủng hơn."
"Hạn mức HP cao nhất của ngươi đã giảm hơn ba phần mười, đoán chừng công pháp của ngươi cũng bị ảnh hưởng. Nếu không hay là ngươi điều dưỡng một thời gian ngắn trước đi."
"Đúng vậy, ta biết ngươi vội vã cứu người, nhưng nếu đánh thua, ngươi sẽ không cứu được người. Nói chung chuẩn bị trước không bao giờ thừa!"
Lục Thần nhíu mày, hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu, "Ừm, Truy Vân, ngươi nói rất đúng. Không ngờ Thiên Trừng Tháp mạnh như vậy, quá vội vã rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc."
"Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm đi."
...
Không ít người nói Cửu Thiên là thế giới có tồn tại thật. Có một điều có thể chứng minh, chính là vào buổi tối, trong rừng có không ít muỗi độc. Ngay cả chi tiết này cũng có thể làm ra, nếu Cửu Thiên không phải thế giới chân thật, chỉ có thể nói tổ chức Thiên Hành thần bí này quá biến thái.
Bộp một tiếng, Hoành Đao lại đập chết một con muỗi, "Này ĐKM, con muỗi này cũng tu luyện sao, sao lại lớn như vậy!"
Bên ngoài Thiên Trừng Tháp, đội ngũ mười mấy chủng tộc đã bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời, có người dùng kỹ năng nấu nướng đang nấu bữa khuya.