Editor: Linh Tống
Sát thương từ phân thân của Lục Thần thấp hơn trước đây rất nhiều, tỷ lệ phát động bị động cũng giảm đi phân nửa. Nhưng cũng may hắn có rất nhiều phân thân, tốc độ đánh cũng không thấp. Dưới một đám phân thân vây đánh, Hỏa Thần đã không còn cơ hội tỉnh lại nữa.
"Không, không thể nào! Ta không cam lòng!"
Hiện tại Lục Thần đang tranh thủ thời gian, ngay cả thời gian trả lời Hỏa Thần cũng không có, bản thân hắn cũng sắp không chịu nổi!
-44 vạn (gấp đôi bạo kích)!
Sau một lát, Lục Thần một kiếm bạo kích, cuối cùng Hỏa Nam cũng ngã xuống.
Một vệt kim quang cuốn khắp tầng thứ tám Thiên Trừng Tháp, Thiên Trừng biến mất.
Thương thế của Lục Thần đã đạt đến 74%. Ngay khoảnh khắc Hỏa Thần ngã xuống, hai chân hắn cũng mềm nhũn, ngã xuống theo.
Phân thân tiêu tán, giữa sân, hai người vốn đang vô hạn công kích, rốt cuộc cùng nhau...
Hai người cách nhau không xa, trong lúc mơ màng, dường như Lục Thần nghe được giọng nói của Hỏa Thần.
"Tiểu tử, ngươi thắng... Thiếu chút nữa ta đã có được món chí bảo kia, nhưng... Cuối cùng, vẫn không lấy được..."
"Nếu có cơ hội, chúng ta lại ra ngoài đánh một trận công bằng..."
Lục Thần đã không nghe rõ, ý thức mơ hồ.
Thắng sao? Rất tốt!
Chỉ còn một tầng cuối cùng!
Lần này Lục Thần hôn mê rất lâu. Chờ khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện tỉ lệ bị thương của mình giảm xuống 65%.
Chỉ có điều tình huống của hai huynh đệ Tuyệt Tình Tuyệt Mệnh cũng không tốt. Hai người đang ở bên cạnh nghỉ ngơi, sắc mặt trắng bệch.
Chắc bọn họ cứng rắn khôi phục cho mình, dẫn đến thân thể không chịu nổi.
"Người điên, ngươi đã tỉnh!" Hầu ca thấy Lục Thần mở mắt, lập tức chạy tới.
"Người điên! Thật tốt quá, người điên tỉnh rồi."
Lục Thần gật đầu. Hắn đang định nói gì đó, đột nhiên vô tình thấy được cánh tay phải của mình, phía dưới cánh tay rỗng tuếch...
"Cánh tay của ta..." Lục Thần trừng to mắt.
Không biết ở nơi xa xôi cỡ nào, trong khoang trò chơi, Lục Thần vô thức sờ về phía cánh tay của mình... Trong hiện thực, cánh tay Lục Thần còn nguyên, chỉ có điều thể nghiệm trong trò chơi quá chân thực, đến mức hắn nhất thời khó có thể phân rõ thật giả.
Mặc kệ thực tế thế nào, nói chung, Lục Thần đã mất cánh tay phải trong Cửu Thiên!
Mấy người Lực Bạt Sơn cúi đầu, "Người điên, tay ngươi bị hao tổn nghiêm trọng, đã không thể nối được..."
"Còn cách nào tái sinh không?"
"Biện pháp thì có, nhưng Chi Thể Tái Thăng Đan có đẳng cấp quá cao, tạm thời chúng ta không đổi nổi... Người điên, ngươi đừng lo lắng, chúng ta có nhiều người như vậy có thể từ từ tích lũy quân công, nhất định sẽ đổi được Chi Thể Tái Sinh Đan!"
Lục Thần cũng không muốn sống muốn chết như người khác. Buông cánh tay không trọn vẹn xuống, hắn miễn cưỡng cười với mọi người, "Có thể mọc lại thì không sao rồi."
"Còn một tầng cuối cùng, ta phải đi lên xem thử."
"Người điên! Hiện tại ngươi bị thương nặng như vậy, đi lên để chịu chết sao!" Truy Vân buông thịt nướng xuống, tức giận nói.
Lục Thần lắc đầu, "Đã không còn Tái Sinh Đan, ta không thể khôi phục thương thế được, tiếp tục ở lại đây hao tổn không bằng sớm ngày đi lên."
Lục Thần nói đúng tình hình thực tế. Hiện tại hắn đang bị thương nghiêm trọng như vậy, CMN nghỉ ngơi đã vô dụng.
Hôn mê lâu như vậy, ít nhất ý thức của Lục Thần vẫn thanh tỉnh, hắn đã không còn gì cần phải chuẩn bị.
Chuyện Lục Thần quyết định, tám con trâu cũng không thể kéo về, lúc này mọi người chỉ có thể im lặng.
"Vậy, ít nhất cũng phải ăn thịt nướng đã rồi hãy đi... Ngươi cũng cần nghỉ ngơi." Truy Vân miễn cưỡng tìm một cái cớ, "Món thịt nướng của ta rất khó tìm tài liệu đấy."
Lục Thần không nhịn được cười. Gia hỏa Truy Vân này thật sự coi thịt nướng thành bảo bối.
Cũng được, có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng của hắn trong Tam Trọng Thiên.
"Được!" Lục Thần đáp.
...
Bên phía Lục Thần đang ở tầng tám Thiên Trừng Tháp, chờ thịt nướng thơm ngát. Mà phía ngoài Thiên Trừng Tháp, lúc này càng ngày càng nhiều người đang tụ tập tới đây.
"Hổ Vương, đã hai ngày, những người đó còn chưa đi ra!"
Trong quân trướng tạm thời của Hổ Vương có một đám hạ quan vây xung quanh, tất cả mọi người đều cau mày.
Nếu ngay từ đầu, hắn ta thoải mái qua đây chuẩn bị bắt đám nhân loại kia trở về, sau đó "chiêu đãi" thật tốt. Như vậy tình huống hiện tại đã trở nên khác hẳn.
Hai ngày không ra, tên kia đang xông tháp thật! Hơn nữa rất có thể hắn không chỉ vượt tầng một!
Lúc đó mấy người Lực Bạt Sơn nói chỉ lên tầng tám nhìn xem, nếu không được thì lui xuống tầng bảy. Nhưng trên thực tế, thật ra bọn họ - kể cả Lục Thần đều không hiểu rõ về Thiên Trừng Tháp.
Thiên Trừng Tháp chỉ có thể lên mà không thể xuống, chỉ có thể vào mà không thể ra... Nói chính xác hơn, không thể còn sống đi ra! Muốn đi ra cũng đơn giản, chết đi ra...
"Nếu ta nhớ không nhầm, sau khi mỗi một tầng Thiên Trừng Tháp bị xông phá, thời gian ngừng lại tối đa không thể quá 24 tiếng đồng hồ. Thiên Trừng Tháp sẽ phái người thủ tháp mới ra. Nếu cứ ở lại trong một tầng nào đó sẽ gặp phải người thủ tháp mới."
"Đám người kia đã ở bên trong ít nhất hai ngày, nói cách khác, hoặc là bọn họ đã đánh bại người thủ tháp hai lần, hoặc là ít nhất bọn họ cũng đã đánh tới tầng hai!"
Trên mặt Miêu Nữ đã bớt đi vẻ quyến rũ, nhiều thêm vẻ lo lắng, "Có thể thông qua tầng hai Thiên Trừng Tháp, rốt cuộc tên kia có thực lực gì?"
Hổ Vương lắc đầu, "Hiện tại chuyện ta lo lắng là rốt cuộc tên kia đã qua mấy tầng!"
"Thật ra, qua hai tầng cũng không dọa chết người, danh hiệu Nguyên Soái của nhân loại đã có thực lực qua hai tầng, Trung Tướng bên phía chúng ta cũng có thể qua. Chỉ có điều bị quy tắc của Thiên Trừng Tháp cản trở, nếu không vượt qua tầng chín thì không nên vượt ải, nếu không dù ngươi qua mấy tầng kết quả cũng giống nhau."
"Cho dù tiểu tử kia có thể vượt qua tầng thứ tám, cuối cùng vẫn không thể lấy được chí bảo. Ta chỉ sợ, ngộ nhỡ hắn vượt qua Thiên Trừng Tháp..."
Một tên tướng lĩnh cấp Úy mặt trâu bên cạnh cau mày, tiếp lời Hổ Vương, "Ngộ nhỡ hắn vượt qua Thiên Trừng Tháp thật, chí bảo hiện thế, rất có thể bố cục của Tam Trọng Thiên sẽ xảy ra biến đổi lớn!"
Trong doanh trướng, đột nhiên bầu không khí ngưng trọng tới cực điểm.