Editor: Linh Tống
Khi mọi người đang vây quanh Lục Thần để quan sát vũ khí mới, Lục Thần lại đột nhiên hỏi: "Vừa rồi bên ngoài có tiếng người la ó, các ngươi có nghe thấy hay không?"
Trở lại chuyện chính, mọi người đều nghiêm túc hẳn lên.
"Nghe thấy, hình như vừa này có tia sét đánh trúng không ít người."
Lục Thần hơi híp mắt lại: "Đám người kia tới đây cướp bảo vật sao?"
Lực Bạt Sơn cau mày: "Có thể, ta đã truyền âm cho lão Ngũ, hắn nói có người lưu lại trong Thiên Trừng Tháp hơn hai ngày, hiện tại đã khiến cho các đại chủng tộc chú ý. Không ít đội đã chờ ở đây, ít nhất bên ngoài phải có tới mấy ngàn người!"
"Nguyên văn những gì lão Ngũ nói là hình như có nhân loại xông tháp, đã kinh động đến danh hiệu Nguyên Soái tới đây. Nếu người kia có giá trị, danh hiệu Nguyên Soái sẽ ra tay, chẳng may tên kia nhận được chí bảo của Thiên Trừng Tháp, vậy thì nhân loại phải giữ lại bảo vật!"
Lục Thần nhíu mày.
Cho nên có thể nói, danh hiệu Nguyên Soái của nhân loại cũng không phải vì mình là nhân loại mà ra tay tương trợ, thứ hắn ta muốn bảo vệ là bảo vật!
"Người điên, làm sao bây giờ?" Sau khi vượt qua Thiên Trừng Tháp, Lục Thần đã trở thành người lãnh đạo tiểu đội, điểm này không cần nghi ngờ gì nữa.
Lục Thần hừ lạnh một tiếng: "Muốn cướp bảo bối của lão tử? Nghĩ hay lắm!"
Dứt lời, Lục Thần nhìn về phía mọi người: "Hiện tại Thiên Trừng Tháp cũng đã có người thủ hộ mới tiến vào vị trí, chúng ta không thể theo đường cũ trở về mà phải đi ra từ lối ra."
"Nơi này không thể ở lâu, nếu người thủ hộ mới của tầng chín tới, bây giờ ta không phải là đối thủ của hắn."
"Cửa ra nằm ở chỗ bậc thang tầng chín."
"Trạng thái bây giờ của ta không tốt nên cũng không nắm chắc phần thắng. Một lát nữa các ngươi phải theo sát ta, e rằng chúng ta chỉ có một cơ hội để đột phá vòng vây!"
Đám người Lực Bạt Sơn nghiêm nghị gật đầu.
Đứng trước Truyền Tống Môn ở tầng chín, Lục Thần hít sâu một hơi, quay đầu nhìn đồng bạn một chút.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Những người còn lại gật đầu.
"Đi!"
...
Bên ngoài Thiên Trừng Tháp, các đại chủng tộc đã xây dựng cơ sở tạm thời ở chỗ này được một hồi lâu. Chờ đợi trong một khoảng thời gian dài như vậy, tất nhiên đã khiến mọi người thả lỏng tư tưởng, thế nhưng tiếng sấm vang dội trước đó lập tức khiến tất cả mọi người lấy lại tinh thần.
"Rốt cuộc tiếng sấm vừa rồi có ý nghĩa gì?"
"Những người đó lấy được bảo vật rồi sao?"
"Tên kia đã sắp sửa đi ra."
Các đại chủng tộc đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa để chào đón quân địch, bọn chúng nhìn chằm chằm cửa ra vào của Thiên Trừng Tháp.
Tất nhiên các đại chủng tộc còn cần đề phòng lẫn nhau, cho nên nhìn từ tổng thể, đội hình của các đại chủng tộc đều là hình vuông, mỗi chủng tộc đều kéo ra một khoảng cách nhất định với nhau.
Từng quân trận hình vuông bao bọc vây quanh Thiên Trừng Tháp.
"Mọi người xốc lại tinh thần cho ta, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào!"
"Mặc kệ người đi ra là người sống hay là người chết, chúng ta đều phải giành được!"
"Thật khó tin, mấy tên kia trụ lại trong Thiên Trừng Tháp lâu như vậy, không biết cuối cùng xông qua được bao nhiêu tầng!"
Tại quân trận nhân loại, cường giả cấp Thiếu Tướng - Hoành Đao đang đứng sau lưng một gã nam tử mặc đồ trắng.
Thoạt nhìn tên nam tử kia hơn ba mươi tuổi, tướng mạo không khác gì người Trái Đất, cũng không biết có phải đến từ Trái Đất hay không.
Hắn ta giấu ID, mặc một trang phục màu trắng trên người, nhìn không ra đẳng cấp trang bị, trước người hắn ta lơ lửng một thanh Tử Kim Tế Kiếm.
Thanh kiếm này rất thú vị, trên thân kiếm hiện lên sương ánh sáng màu tím, nếu không biết thân phận của hắn ta, chắc chắn sẽ có người cho rằng đây là một thanh Tử Vũ... Nhưng người quen biết hắn ta đều biết, không biết người này đã dùng một chiêu này lừa biết bao nhiêu người.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện sương ánh sáng màu tím mà thanh Tử Kim kiếm kia tản ra tinh thuần sáng sủa hơn Tử Vũ bình thường nhiều.
Mà trang bị tự mang màu sắc chính là tiêu chí của Tiên khí, chỉ là màu sắc của nó hơi tương tự với hiệu ứng đặc biệt của Tử Vũ mà thôi.
Tuy người này tuy giấu ID, nhưng các cường giả ở các trận doanh còn lại đều nhận ra hắn ta.
Danh hiệu Nguyên Soái của nhân loại —— Tử Điện Hào Quang Nguyên Soái "Vong Xuyên"!
"Nguyên soái, nếu những người đó đi ra, chúng ta..." Hoành Đao cẩn thận hỏi thăm: "Ngài xem, các chủng tộc khác đều đang trông chừng cửa ra. Tuy ngài có thực lực vô song, nhưng nếu muốn cướp người, e rằng vẫn cực kỳ khó khăn."
Úy tướng "Vũ Phi" nói: "Nguyên soái, chúng ta phải cứu đám người đó. Đám người đó có thực lực trụ lại trong Thiên Trừng Tháp lâu như vậy, thực lực tuyệt đối không tầm thường. Nếu cho bọn họ thêm chút thời gian, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành cường giả nhân loại, giúp chúng ta chống đỡ kẻ thù bên ngoài!"
Vong Xuyên liếc mắt nhìn Vũ Phi một cái.
Tiểu tử này chắc là thể loại thanh niên một lòng muốn chấn hưng nhân tộc.
Thú vị...
Ý kiến của hai tên thuộc hạ tương phản nhau, một người khiếp chiến, một người cấp tiến.
Trên mặt Vong Xuyên bình tĩnh, thản nhiên phun ra bốn chữ: "Yên lặng quan sát kỳ biến!"
Cách quân trận nhân loại không xa chính là quân trận yêu tộc, Hổ Vương cũng đang đứng sau một gã nam tử "nhân loại".
Nam tử này mặc một bộ thanh y, sau lưng cõng một thanh mộc cầm, trên người lại không có một chút đặc điểm nào của yêu thú, trông không khác gì người bình thường cả. Điểm đặc biệt duy nhất của hắn ta là nếu người này sống ở Trái Đất, vậy hắn ta tuyệt đối là tiểu thịt tươi đỉnh cấp cấp bậc đại soái ca.
Quá soái, soái đến mức có hơi... Không biết là nam hay nữ.
Ngọc thụ lâm phong, tóc dài, cộng thêm hai mắt vũ mị, thậm chí trên khuôn mặt còn có dấu hiệu từng trang điểm.
Người này có thể đứng trước Hổ Vương, hiển nhiên thân phận địa vị không tầm thường.
Hổ Vương thấp giọng nói: "Thú Thần, tiểu tử kia sắp đi ra."
Thú Thần hơi nhếch miệng lên, âm dương quái khí nói rằng: "Để cho Thú Thần ta chờ lâu như vậy? Cũng nên đi ra rồi!"
Đúng lúc này, một luồng sáng trắng đột nhiên giáng xuống ngay trước cửa vào Thiên Trừng Tháp.
Mọi người đều tập trung 120% tinh thần vào giờ phút này.