Editor: Linh Tống
Trong mắt Lục Thần thoáng qua một tia sát ý. Muốn giết hắn mà quang minh chính đại đến gây sự với hắn, có lẽ hắn còn tha cho đối phương một mạng. Nhưng dùng mưu kế đê tiện như bọn họ, Lục Thần đã động sát tâm!
"Tiểu tử, ngươi... Ngươi có thể chuyển nhiệm vụ cho ta không?" Lão nhân quay đầu nhìn về phía Lục Thần, "Ngươi còn trẻ, tuy ngươi đã mất một cánh tay, nhưng sau này ngươi còn có thể đổi Chi Thể Tái Sinh Đan."
"Nếu ngươi cảm thấy không còn hy vọng gì nữa thật, ta có thể giao hết công trận của ta cho ngươi, dù sao ta có giữ lại cũng không có ích gì."
Lục Thần bị lời của lão nhân ngắt mạch suy nghĩ. Hắn đè ép sát ý. Kể ra lão nhân này cũng rất hiếm thấy, lại có thể nguyện ý đưa quân công của mình cho người xa lạ?
"Này, lão đầu, nếu ngươi không muốn quân công thì có thể cho chúng ta, ta đồng ý với ngươi, lần sau nếu có nhiệm vụ sẽ cho ngươi đi chịu chết đầu tiên!" Quan nhiệm vụ đã đỏ mắt.
"Ngươi đưa quân công cho hắn? Sau cùng không phải cũng là lãng phí sao? Quả nhiên là già nên hồ đồ, vẫn nên cho chúng ta đi."
"Cho các ngươi? Các ngươi xứng sao?" Cuối cùng lão nhân cũng có tự tin hơn.
Lục Thần rất có thiện cảm với vị lão nhân hùng hồn này, ôn hoà nói, "Lão nhân gia, ngươi vẫn nên tự giữ lại quân công của ngươi thì hơn."
Lão nhân cực kỳ kinh ngạc. Nếu đổi thành người khác nghe được có người tặng không quân công cho mình, đã sớm vội vã không thể chờ đợi, đây là tài nguyên quý giá nhất Tam Trọng Thiên.
Nhưng tiểu tử này lại có thể trực tiếp từ chối?
Lão nhân lại nhìn Lục Thần một hồi, dường như người trẻ tuổi kia không giống những người khác.
Suy nghĩ một hồi, hắn ta kéo Lục Thần đến một nơi không người, "Tiểu tử, ngươi không giống với những người khác!"
Lục Thần chớp mắt, ý gì? Lẽ nào lão nhân đã nhìn ra cái gì?
"Tu La đã sớm có thể rời khỏi nơi này, nhưng ngươi có biết vì sao hắn ta lại chậm chạp không chịu thăng cấp trở thành danh hiệu Nguyên Soái không?"
Lục Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời của lão nhân lại khơi gợi lòng hiếu kỳ của hắn.
“Hắn đang tìm cái này!” Lão nhân nói xong, đưa một thứ cho Lục Thần.
【 Tàng Bảo Đồ không trọn vẹn (7/8) 】
Lục Thần cau mày, “Lão nhân gia, đây là cái gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Lão nhân mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Lục Thần.
Lão nhân thở dài một hơi, chậm rãi nói, “Ta đã đến Lưu Vong thành rất lâu rồi, lúc ta mới đến vẫn còn hăng hái, nghĩ rằng với năng lực của mình sẽ nhanh chóng có thể lên đến danh hiệu Nguyên Soái.”
“Sau này ta mới hiểu được, quá khó để rời khỏi nơi này… Kẻ địch bên ngoài đâu dễ đối phó, nơi này lại thiếu thốn tài nguyên, Tam Trọng Thiên không giống với Lưỡng Trọng Thiên trước đó, tuy mọi người nói khắp nơi đều có kỳ ngộ, nhưng… Nhân loại quá hèn mọn, căn bản không thể đến nơi rộng lớn hơn.”
“Ngày qua ngày, năm qua năm, ta đã chấp nhận thực tế… Phía sau cái danh hiệu Nguyên Soái đó, có ai không có thế lực gia tộc chống lưng chứ, chỗ dựa của ta quá nhỏ, không thể chèo chống cho ta đi đến một bước cuối cùng, ôi, ta vẫn không thể bảo vệ thế giới của ta…”
Lục Thần nhìn thoáng qua lão giả, nếu hắn ta thật sự đã ở lại nơi này nhiều năm, thật sự có thể nói rõ cá nhân hắn ta có thực lực rất mạnh.
Muốn sống sót sau không biết bao nhiêu trận chiến là một chuyện không dễ.
Lão nhân đột nhiên thay đổi lời nói, “Thế nhưng, không phải mấy năm nay ta không có chút thu hoạch nào, ta đã có được cái này!” Lão nhân nhìn về phía Tàng Bảo Đồ ở trong tay Lục Thần.
“Thực lực của Tu La vượt xa chúng ta, có thể lực lớn đứng ở sau lưng hắn!” Lão nhân nhìn về phía Lục Thần, “Sở dĩ hắn đến Lưu Vong thành, căn bản cũng không phải vì bị phát lệnh truy nã, hắn chỉ vì tấm Tàng Bảo Đồ này!”
Lục Thần cau mày nghe lão nhân nói tiếp.
“Ngươi cũng thấy đấy, ta đã tìm được bảy trên tám tấm của Tàng Bảo Đồ này, thế nhưng đó không phải là phần quan trọng nhất, ngươi nhìn bản đồ đi, đã có thể xác định phương hướng từ những mảnh bản đồ ở trong tay ta.”
Lão nhân lợi dụng năng lực Bug khiến Lục Thần không thể không phục… Hoặc có lẽ, vận khí của lão nhân tốt hơn, đúng lúc những mảnh vỡ Tàng Bảo Đồ đã nhận được có thể chắp vá ra vị trí của bảo tàng.
Lục Thần ngẩng đầu, “Vì vậy, một phần tám còn lại đang ở trong tay Tu La sao?”
Lão nhân gật đầu, “Đúng vậy, đang ở trên tay hắn! Trước đây, ta đã nhìn thấy lúc hắn mới đến Lưu Vong thành!”
Lục Thần hơi híp mắt lại, “Sở dĩ ngươi cảm thấy không có hy vọng, cũng không phải vì không có cách nào rời khỏi Lưu Vong thành, mà vì sợ Tu La?”
Lão nhân hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu, “Ta chịu đựng lâu như vậy, thật ra giá trị quân công đã gần đủ chỉ là không thể nào trải qua sự kiểm tra mà thôi. Thực lực của Tu La sâu không lường được, ta không có cách nào đối phó, bây giờ hắn đã tập trung mục tiêu vào mấy người cuối cùng, cuối cùng ta vẫn không thể chạy thoát.”
Lục Thần kỳ quái nói, “Ngươi đã có bảo vật, vì sao không tự mình đi tìm?”
Lão nhân mỉm cười, “Tự đi ra ngoài tìm? Tiểu tử, ngươi đã quên bên ngoài thế nào rồi sao? Bên ngoài là Chiến Trường Vạn Tộc, nếu chúng ta đi một mình, chỉ có một con đường chết.”
“Tiểu tử, ta đã gặp vô số người, ta có thể nhận ra ngươi là tình tính bên trong ngươi.”
“Không phải vừa nãy ngươi muốn lấy mạng mấy quan nhiệm vụ kia chứ?”
Lục Thần ngạc nhiên nhìn lão nhân, “Vậy mà ngươi lại có thể nhận ra?”
Lão nhân mỉm cười, “Rất bình thường, trước kia ta đã muốn giết ba người đó rồi, đáng ghét muốn chết. Thế nhưng, tiểu tử, đừng hành động theo cảm tính, nếu ngươi đã đến Lưu Vong thành, vậy nói rõ ngươi đã không còn đường để đi, lúc này ngươi còn đắc tội Lưu Vong thành nữa, vậy thật sự đã cùng đường.”
“Chẳng mấy chốc Tu La sẽ tìm được ta, ta cũng không sống được mấy ngày nữa, vốn ta muốn tìm một nhiệm vụ tử sĩ để chết ở bên ngoài, nhưng Tu La đã mua chuộc mấy vị quan nhiệm vụ kia, hắn đã khóa chặt mấy mục tiêu, tất cả đều không nhận được nhiệm vụ!”