Editor: Linh Tống
"Hôm nay các ngươi phải cố gắng hơn một chút." Lục Thần dặn dò một câu, sau đó đứng trên người Cửu Dực xem cuộc vui.
Trải qua lần ma luyện hôm qua, sáu tiểu gia hỏa đã phối hợp tương đối thành thạo.
Tiểu Mao Đoàn đang đói bụng, vội nhào thẳng về phía một cự tượng vóc dáng to lớn, vừa lên đã cắn một miếng.
Song Long phun ra hai loại hỏa diễm, đồng thời công kích. Ba con cự thú Tiểu Nguyên, Thao Thiết và Hỗn Độn theo sát phía sau, vừa lên đã tấn công hung mãnh...
Dường như cự tượng kia cũng là thần thú nào đó, máu nhiều phòng cao, nhưng một mình nó đối mặt với sáu tên gia hỏa có huyết mạch cao hơn mình, nó không phải đối thủ, chỉ chớp mắt đã hiện rõ xu hướng suy tàn.
Lục Thần khẽ nhíu mày, "Này, ta nói các ngươi, ta tới để xoát nhiệm vụ, các ngươi nên chọn chiến sủng dễ giết một chút, vì sao vừa lên đã chọn đánh loại chiến sủng khó giết vậy."
Lục Thần cũng không có biện pháp, đoán chừng là Tiểu Mao Đoàn quá đói, nhìn thấy tên kia nhiều thịt cho nên ưu tiên công kích trước...
"Quên đi, dù sao thì mười mấy nhiệm vụ cũng không khó hoàn thành, lười quản chúng nó."
Trên chiến trường đột nhiên xuất hiện sáu đại chiến sủng, lấy thế như chẻ tre chỉ chớp mắt đã quét ngang một khu vực. Những người khác thấy đám gia hỏa kinh khủng này, rối rít lui nhường.
"Kia, tên kia có nhiều chiến sủng như vậy sao?! Mỗi một con đều lợi hại như thế? Ngay cả tọa kỵ của lão tử cũng không chịu cất cánh, có ý gì!?"
"CMN, nhìn thấy con chuột kia không, ta đoán chừng ngay cả Nham Thạch Cự Ma cũng không chịu nổi một đòn của nó..."
"Cụt một tay, lấy Cửu Dực Thiên Long làm vật cưỡi, vung ra lục đại thần thú chiến sủng... Tên kia không phải là tên tử thần đã xuất hiện hôm qua chứ?"
"Mẹ nó, đúng là hắn! Nếu ở chiến trường thật, chắc chắn tên kia không thể sống quá một phút đồng hồ. Nhưng ở đây vốn không thể tổ chức phòng tuyến... Tránh hắn trước!"
Lục Thần chú ý tới, Tiểu Mao Đoàn nhìn như hung mãnh nhưng thật ra nó tinh ranh hơn bất kỳ người nào khác, một khi gặp phải cao thủ ra tay, nó sẽ nhanh chóng dẫn dắt tiểu đội thay đổi mục tiêu, không dài dòng dây dưa chút nào.
"Gia hỏa này, nếu ta gặp phải một đối thủ đánh thắng được sẽ giết lung tung, đánh không lại liền bỏ chạy như vậy, đoán chừng ngay cả ta cũng cảm thấy đau đầu."
"Cũng tốt, đỡ mất công ta lo lắng."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điểm quân công trên đỉnh đầu Lục Thần điên cuồng tăng trưởng.
Hoàn thành nhiệm vụ, giao nộp nhiệm vụ, xoát nhiệm vụ mới, lại lần nữa hoàn thành nhiệm vụ, giao nộp nhiệm vụ... Số lượng nhiệm vụ của hắn đang đổi mới thật nhanh.
Nửa giờ hắn đã hoàn thành 9 nhiệm vụ!
50 phút, hoàn thành 16 nhiệm vụ!
Lục Thần lập tức gọi lũ tiểu gia hỏa, "Này, hôm nay đến đây thôi, trở về đi."
16 nhiệm vụ, nhiều hơn hai nhiệm vụ, muốn làm nhiều hơn hơi khó khăn, nhưng cố gắng một chút cũng không phải không có hy vọng.
Cho nên con số này là vừa vặn!
Thấy Lục Thần thu hồi chiến sủng, một đám người trên chiến trường thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Má ơi, tên biến thái kia là Ngự Thú Sư đúng không, thật đáng sợ!"
"Cuối cùng tử thần cũng đi rồi, tên kia có thực lực mạnh như vậy, sao hắn còn muốn đến Chiến Trường Thí Luyện, còn để cho người khác sống nữa không!"
"Rõ ràng hắn còn là nhân loại, trở về nhất định phải báo cáo lên trên, sợ rằng tương lai gia hỏa này sẽ trở thành tai họa!"
Trên đường Lục Thần trở về đại bản doanh của nhân loại, tuy hắn chỉ có một cánh tay, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn bệnh tật ốm yếu. Nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, phần lớn chiến sĩ dị tộc xung quanh sẽ không hẹn mà cùng lựa chọn trốn tránh.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người lóe lên trước mặt Lục Thần. Ngay sau đó, một nữ nhân có lỗ tai dài, vóc người cao thon đâm song kiếm trong tay tới!
Phần mềm phiên dịch nhắc nhở, đây là một tộc nhân "Tinh Linh tộc tự nhiên".
"Không thể thả hổ về rừng, ta tới giết ngươi!"
"Hồng Mông Chi Thụ! Tự Nhiên Chi Nha!" Mặt đất dưới chân Lục Thần thình lình sinh ra lượng lớn dây leo, giương nanh múa vuốt chộp về phía Lục Thần.
Lục Thần khẽ nhíu mày, nữ tinh linh này thật to gan, lại dám đến chặn đường mình.
Từ kỹ năng của nàng có thể thấy nàng có chút thực lực, Hồng Mông Chi Thụ kia vừa sinh ra, trên người nữ nhân đã có ba tăng thêm và một trạng thái.
Thuộc tính tăng lên 100%, tốc độ di chuyển gia tốc 80%, tốc độ công kích tăng lên 50%.
Đồng thời trong phạm vi Hồng Mông Chi Thụ, thân thể và Hồng Mông Chi Thụ hòa làm một thể, có thể chuyển biến vị trí bất cứ lúc nào.
Mà trên người mình còn dính thêm một debuff, khi di chuyển có 30% tỷ lệ bị quấn.
Kỹ năng này tương đối dũng mãnh, gần như tương đương với hiệu quả xếp chồng của mấy trận pháp.
"Thật thú vị... Thế nhưng mỹ nữ, thật xin lỗi, gần đây đại di phu(1) của ta đến, thân thể không khỏe, rút lui trước."
(1) Đại di phu: Bên Trung gọi chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ là đại di phụ, vậy có thể hiểu đại di phu là chu kỳ sinh lý của đàn ông, ý chỉ tới ngày này thân thể sẽ mệt mỏi khó chịu khó ở…
"Tam Trọng Môn!" Lục Thần thản nhiên phun ra ba chữ, một giây sau, người đã đến trước đại bản doanh của Nhân tộc.
Nữ nhân còn chưa kịp đâm song kiếm ra đã phát hiện người trước mặt biến mất tăm mất tích. Nàng bỗng quay đầu, phát hiện nam tử mặc áo đen kia đã đi thật xa.
"Này, phản ứng thật nhanh! Hắn không phải Ngự Thú Sư sao? Vì sao phản ứng cận chiến lại nhanh như vậy?"
"Còn có... Dì cả phu là cái gì? Thân thích sao?"
"Đáng chết, mới luyện đến tầng thứ nhất Hồng Mông Chi Thụ, tốc độ vẫn chậm một chút, nếu không hắn không thể chạy mất!"
Dù thế nào đi nữa, nếu Lục Thần đã cố ý muốn chạy, không có bao nhiêu kỹ năng có thể ngăn cản hắn.
Quay đầu nhìn thoáng qua nữ nhân Tinh Linh kia, Lục Thần mỉm cười, ngồi trong khu của Nhân tộc nghỉ ngơi.
10 phút đồng hồ sau, vừa lúc một giờ, Lục Thần bước chân vào cổng truyền tống.
...
Tu La đang hưởng thụ cảm giác vạn người vây quanh. Tuy hắn ta đến Lưu Vong thành là có ý đồ khác, nhưng được đám người liều mạng này tôn làm "Thần" cũng là một chuyện khá thoải mái.
Trong gia tộc, hắn ta không được hưởng thụ loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt này.