Editor: Linh Tống
Đánh Ngự Linh Sư lại giết Chiến Linh trước?! Đây tuyệt đối là làm mẫu sai lệch!
Trừ khi ngươi có thể miểu Chiến Linh…
Cửu Lê cũng đã hóa đá, một đôi mắt không được tính là quá lớn lại trợn đến to nhất.
"Ta, Hình Thiên… Bị, bị chết rồi!"
Bên trong sân, các đệ tử Tiên Cực Môn, dù là ngoại môn, nội môn, nhập thất, từng người đã mặt không còn chút máu, đệ tử các môn phái khác đang quan chiến, chỉ cảm thấy bị ta người nện mạnh một quyền vào trái tim.
"Ta, ta không sai chứ? Đệ tử ngoại môn kia miểu Hình Thiên?"
"Trời ạ, sát thương của tên kia là cái quỷ gì?! Vậy cũng quá biến thái."
"Hắn, hắn thật sự là đệ tử ngoại môn?"
Đừng nói đến đệ tử, trên đài chủ tịch, vừa nãy một đám chưởng môn trưởng lão còn đang kêu gào, lúc này sợ đến trắng bệch cả mặt.
Mặc dù là bọn họ, cũng không làm được việc miểu sát Hình Thiên! Sát thương gần 4 ức, đây thật sự là nói đùa!
"Không thể nào, không thể có sát thương kinh khủng như vậy! Ta không tin!"
Nam Thiên cũng ngây dại, hắn ta vội vàng tùy tiện túm lấy một trưởng lão ở phía sau, "Môn phái chúng ta có đệ tử như vậy sao?"
Nhắc tới cũng trùng hợp, vị trưởng lão bị Nam Thiên túm lấy là người đưa Lục Thần vào môn phái.
"Chưởng môn, ta nhớ ra! Ta nhớ ra rồi!"
"Nhớ ra cái gì?"
"Hắn do ta đưa vào, ngày đó hắn đánh một quyền vào đá kiểm tra, đánh ra 3100 vạn sát thương!"
"Cái gì?! Một quyền 3100 vạn! Vậy vì sao ngươi không nói sớm? Vì sao đặt hắn ở ngoại môn?!"
"Chưởng môn, khi đó, chúng ta, chúng ta đều cho rằng đó là chiêu thức có sát thương mạnh nhất của hắn… Lúc đó hắn cũng lề mề không đánh tiếp nữa, ta cứ dựa theo đó coi 3100 vạn sát thương là thành tích."
Nam Thiên không tiếp tục trách cứ người trưởng lão này, thử nghĩ một cái, nếu lúc đầu mình đích thân kiểm tra, có lẽ cũng nghĩ giống hắn ta.
"3100 vạn đúng là thành tích tốt nhất, chỉ là so với sát thương hắn vừa đánh ra, lúc hắn kiểm tra thật sự chỉ là chơi đùa."
Bên trong sân, Lục Thần dùng một cái Tam Trọng Môn thuấn di đến trước mặt Cửu Lê, "Ta đã xem qua Hình Thiên, không có ý nghĩa gì, còn Xi Vưu, thôi quên đi, ta cũng không xem nữa, có lẽ ở trên tay ngươi cũng không mạnh mẽ đến mức nào."
Cửu Lê lại chịu bạo kích.
Rõ ràng người kia còn chưa chơi thật… Hắn ta vốn thấy không cần phải triệu hồi Xi Vưu ra, nhưng bây giờ người ta đã mất kiên nhẫn…
Chỉ có lúc Lục Thần dùng Thần Ma Lục Biến mới có kỹ năng tổn thương nhục thân, nhưng vừa nãy hắn đã nói, dùng kỹ năng tổn thương nhục thân với hắn, hắn sẽ ăn miếng trả miếng.
Vậy chỉ có một cách.
"Tiểu Mao Đoàn!"
Một tiểu mao cầu rất đáng yêu nhảy ra từ trong tay Lục Thần, kêu chi chi hai tiếng, thân hình lập tức bành trướng, lao về phía Cửu Lê nhanh như tia chớp.
Thịnh Yến!
Hét thảm một tiếng, một cánh tay của Cửu Lê đã bị cắn!
Tình cảnh lập tức trở nên rất máu me, Tiểu Mao Đoàn nhìn chằm chằm Cửu Lê cắn xé một lúc, tỷ lệ tổn thương nhục thân của Cửu Lê điên cuồng giảm xuống.
Vốn mấy tên trưởng lão dưới đài đang chuẩn bị kéo trưởng lão Tiên Cực Môn, kết quả thấy tình cảnh như vậy, hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm.
"Đây, đây là, là chiến sủng gì! Điên rồi sao? Nó muốn ăn Cửu Lê!"
Không lâu sau, Cửu Lê đã nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, dưới người toàn vết máu.
Lục Thần nhìn thoáng qua, thản nhiên nói, "Tiểu Mao Đoàn, trở về đi."
Trong nháy mắt, Cửu Lê cường giả top 3 sân thi đấu của Thanh Vân Môn đã ngã trên mặt đất như bùn nhão, không rõ sống chết.
60 người tham gia rối rít muốn thử, không nhịn được hoảng sợ, trong lòng run rẩy.
Người này không chỉ có thực lực nghịch thiên, ra tay còn ác độc như vậy, đúng là khủng bố! Ngay cả chiến sủng của hắn cũng đáng sợ như vậy, cách đánh nhau căn bản không giống một loại chiến sủng nào, nhào tới là điên cuồng xé rách.
Trơ mắt nhìn tay chân của mình bị con chuột lớn kia cắn nuốt, cảm giác này quá kinh khủng.
Đầu óc của đám người Oản ca đã chập mạch.
"ĐKM, bây giờ suy nghĩ một chút, trước đây lão đại thật sự đã nương tay với chúng ta… Cửu Lê kia, thật thê thảm!"
"May mà chúng ta nhận thua, nếu chọc giận lão đại, đây, đây là trực tiếp bị ngược đến chết."
"Thì ra lão đại của chúng ta mạnh như vậy, trước đây ta còn hơi không phục hắn, hiện tại ta, ta cũng không dám... Có hai lòng nữa."
Người duy nhất còn giữ được sự bình tĩnh ở đây là Lục Thần.
Hắn vuốt ve Tiểu Mao Đoàn, sau khi lột xác một lần, dường như Tiểu Mao Đoàn càng khát máu hơn, hơn nữa không ngừng chiến đấu với mình, kinh nghiệm chiến đấu của Tiểu Mao Đoàn cũng càng phong phú hơn.
Lại nói, cũng may mình gặp phải gia hỏa này khá sớm, nếu bây giờ gặp phải nó, có lẽ muốn thu phục tiểu gia hỏa này sẽ hơi rắc rối.
Thu hồi Tiểu Mao Đoàn, Lục Thần thản nhiên nhìn cao thủ các đại môn phái ở phía đối diện, "Tiếp theo là ai."
58 người, mọi người đều nhịp lùi lại một bước, chỉ còn lại một người đang ngơ ngác.
Chờ đến khi hắn ta phát hiện, đã không còn kịp rồi.
"Đến đây đi, tiết kiệm thời gian." Lục Thần vừa cười vừa nói.
Người nọ nhìn Lục Thần nở nụ cười hòa ái, cũng không cảm thấy thân thiết chút nào, đây tuyệt đối là nụ cười gian, làm không tốt chút nữa mình cũng bị giết!
"Nhanh một chút, ta còn phải đánh 59 trận đấy." Lục Thần cau mày.
Người kia thật sự không còn cách nào, tiến lên một bước.
Còn chưa đánh, người kia đã ôm quyền với Lục Thần trước, "Tiền bối chào ngươi."
Tiền bối? Lục Thần hơi ngơ ngác, hình như mình vừa đến Tứ Trọng Thiên, hơn nữa cũng chỉ là đệ tử ngoại môn của một môn phái nhỏ, hình như không thích hợp để gọi là tiền bối.
"Cái kia, tiền bối, đây, đây là luận võ tranh tài, chúng ta đến điểm là dừng thì như thế nào?"
"Đến điểm thì dừng?"
"Đúng vậy, luận võ mà, cũng không phải là quyết đấu, đương nhiên đến điểm là dừng."
Lục Thần suy nghĩ một chút, dường như cũng có lý.
"Tiền bối, lúc trước ngươi nói, nếu người khác dùng kỹ năng tổn thương nhục thân, vậy ngươi cũng dùng tổn thương nhục thân, nếu người khác không dùng, có phải ngươi cũng không dùng hay không?"
Lục Thần gật đầu, "Đúng vậy, con người của ta luôn như vậy, người khác đối xử với ta thế nào, ta đối xử với người khác như thế."