Editor: Linh Tống
17 năm, Trái Đất chỉ còn 17 năm thôi sao? Cuối cùng đây là sự thật, hay là cảnh tượng giả dối vòng xoáy cho hắn nhìn?
Bất kể nói thế nào, Lục Thần lựa chọn thà tin là có, chắc chắn Lục Di không xảy ra chuyện gì!
Lục Thần đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Tiểu Bắc, trong thập đại cường giả có người nào tên là Duy Ngã Độc Cuồng, à... Hoặc là Vô Danh, nếu không thì, Lục Thần?"
"Ta không biết cả ba người ngươi nói, nhưng trước đây ta có nghe nói qua về Duy Ngã Độc Cuồng. Khi ở Tứ Trọng Thiên, hắn bỏ mạng trong vòng xoáy ở đất nghèo."
"Cái gì!" Lục Thần trợn tròn hai mắt, mình chết trong vòng xoáy rồi hả?
"À, chết hay chưa thì ta không biết, nhưng hắn lại không thể đi ra. Hắn vốn rất mạnh, rất có hy vọng đại diện Nhân tộc tham gia trận chiến cuối cùng, đáng tiếc..."
Lục Thần vừa thở phào một hơi, hiện tại tâm trạng lại nặng nề.
Mình không thể đi ra ngoài sao?
Nếu không thể rời khỏi nơi này, vậy hắn sẽ không thể thay đổi Trái Đất hay vận mệnh của đám người Lục Di!
Không biết nếu đánh bại tên nam nhân Ám Ảnh kia thì có thể rời khỏi nơi này hay không.
Nghĩ tới đây, Lục Thần mở ra bảng nhân vật, kỹ năng, thuộc tính của hắn đều không thay đổi, thế nhưng chiến sủng, quỷ sủng, quân đoàn đều không được hiển thị.
"Chết tiệt, cuối cùng nơi đây là tình cảnh gì. Hơn nữa còn Đại Hoàng, ta phải đi ra ngoài, ta phải cứu nó!"
Tiểu Bắc kinh ngạc nhìn Lục Thần: "Cái gì đi ra ngoài hay không đi ra ngoài, hiện tại không thể ở trong thành phố nữa, chúng ta chỉ có thể trốn trong rừng sâu núi thẳm, tìm được nhiều người hơn, nghĩ biện pháp phản kích."
"Ai, thủ lĩnh Ám Ảnh quân đoàn quá mạnh mẽ, thật ra ta cũng biết chúng ta không có hy vọng, nhưng... Ai, ít nhất phải phản kháng một chút, ta muốn báo thù cho người nhà của ta!"
Lục Thần nghĩ tới nam tử Ám Ảnh, tên kia chỉ dùng một tay là có thể đánh bại mình, hắn chưa từng thấy ai mạnh mẽ như vậy.
Mình trong trạng thái toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của hắn ta, huống hồ hiện tại bản thân còn đang trọng thương, hiện tại mọi chuyện cũng đã trễ, phải sống sót trước đã!
Hiện tại, Lục Thần đã chắc chắn nơi này chính là vòng xoáy, nếu suy đoán của hắn không sai, vòng xoáy đã đưa hắn đến Trái Đất 17 năm sau.
"Ta phải ra đi ngoài!” Trong lòng Lục Thần âm thầm hạ quyết tâm.
Trong hơn một tuần Lục Thần dưỡng thương, Tiểu Bắc dẫn Lục Thần rời đi nhiều lần. Ám Ảnh tộc cũng không buông tha rừng tùng, phải luôn giữ cảnh giác.
Trên Trái Đất có rất nhiều Ám Ảnh tộc, từng thành phố bị tàn sát hầu như không còn, số lượng nhân loại giảm mạnh.
Mỗi lần nghĩ đến việc đây chính là Trái Đất 17 năm sau, trong lòng Lục Thần càng ngày càng nặng nề.
Tiểu Bắc 17 tuổi, trong trận hạo kiếp này, biểu hiện của nàng lại xuất sắc hơn một người trưởng thành, nàng mấy lần dẫn theo Lục Thần tránh khỏi sự đuổi bắt.
Chừng mười ngày sau, thương thế của Lục Thần gần như khôi phục hoàn toàn. Không ngờ thương thế nặng như vậy cũng có thể khôi phục, xem ra có liên quan tới cường độ thân thể của Lục Thần.
Trong balo của Lục Thần có không ít thức ăn, đáng tiếc không thể lấy ra, bọn họ chỉ có thể dựa vào việc săn bắn mà sống.
Hôm nay, hai người đóng quân dã ngoại bên dòng suối, Lục Thần đã tốt hơn nhiều. Hắn giúp đỡ nhóm lửa, Tiểu Bắc bận rộn xử lý cá sống.
"Tiểu Bắc, trước đây ngươi cũng chơi Cửu Thiên sao?"
"Đương nhiên có chơi, hiện tại Cửu Thiên là môn bắt buộc của mỗi người, sao có thể không chơi được."
Lục Thần gật đầu: "Cũng đúng, người bây giờ và người trước kia không giống nhau lắm, cả thế giới đều thay đổi quá nhiều."
"Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì." Tiểu Bắc kỳ quái nhìn Lục Thần.
"Ta..." Lục Thần vốn không muốn giấu diếm thân phận, nhưng khi nghĩ đến việc Tiểu Bắc nói Duy Ngã Độc Cuồng đã chết, hắn liền đổi giọng: "Ta tên Vô Danh!"
"Vô Danh? Cái tên này được rất nhiều người dùng, có người nói mười mấy năm trước, đã từng có một người tên là Vô Danh, thực lực vô cùng mạnh."
Lục Thần tự giễu lắc đầu: "Mạnh mẽ sao? Ngay cả Trái Đất cũng không bảo vệ được, ngay cả người thân của mình cũng không bảo vệ được, thật sự yếu ớt muốn chết."
"Ngưng, nói cs như ngươi biết hắn vậy. Vô Danh khó nghe, ta sẽ gọi ngươi là Đầu Gỗ."
"Đầu gỗ?"
"Ừm, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của ngươi, nhìn giống như khúc gỗ."
Lục Thần cười lắc đầu.
Lại nói chắc Tiểu Bắc còn chưa được sinh ra trong dòng thời gian của mình, nếu không... Hắn thật sự muốn cho nàng gia nhập công hội Cuồng Lãng.
"Đúng rồi, ngươi có nghe qua công hội Cuồng Lãng hay không?"
"Đại ca, cuối cùng ngươi là người đến từ niên đại nào, công hội Cuồng Lãng là công hội mạnh nhất Trái Đất, sao có thể chưa từng nghe qua. Hầu như tất cả những người mạnh nhất trong Nhân tộc đều xuất thân từ Cuồng Lãng. Hiện tại chúng ta phải tìm được Cuồng Lãng, hiện tại cũng chỉ có bọn họ mới có thể tổ chức phản công."
Công hội do mình tiện tay sáng lập, vậy mà đã trở thành hy vọng cuối cùng của nhân loại? Lục Thần không khỏi cảm thấy tạo hóa trêu ngươi.
Tay nghề của Tiểu Bắc không được tốt lắm, nhưng trong tình cảnh này, có ăn cũng là không tệ rồi.
Ngày thứ hai, Tiểu Bắc và Lục Thần cùng nhau đi về phía Đông Bắc. Tiểu Bắc nói phương Bắc còn một số thành phố không bị chiếm lĩnh, trong thành phố bố trí hơn mười tầng trận pháp, toàn bộ nhân loại may mắn còn sống sót đều ở trong trận pháp thủ hộ kia, công hội Cuồng Lãng nằm ở chỗ này.
Lục Thần hơi híp mắt lại, nếu người đàn ông kia ra tay, e rằng bên Cuồng Lãng kia cũng không chống đỡ được bao lâu.
Nhất định phải nhanh chóng chạy tới!
Trên đường đi, bọn họ băng qua rất nhiều thành phố, trong thành phố hoàn toàn tĩnh mịch. Những Ám Ảnh tộc này kéo thi thể của rất nhiều người về chiến hạm.
"Tiểu Bắc, ngươi biết những người đó định làm gì thi thể của nhân loại hay không?"
"Bọn họ thông qua tử thi để gia tăng thực lực, ta đã thấy có một binh sĩ Ám Ảnh tộc hút tử khí từ tử thi... Thiên địa vạn vật đều có linh khí, hình như bọn họ sử dụng linh khí đặc thù."
Lục Thần chân mày nhíu chặt, lẽ nào đây chính là nguyên nhân nam nhân kia dùng một tay là có thể đánh bại mình?