Editor: Linh Tống
Có lẽ cái chết đã kích phát tiềm năng của Lục Thần, Vô Hạn Ân Tứ Giải Thoát đã như liên tục kỹ, không có chút khoảng cách nào!
"Nhanh, nhanh! Nhanh nữa!" Lục Thần gào thét, dường như hắn đang chạy thi với thời gian, đua tốc độ với Tử Thần!
Sau khi miểu sát mấy chục người, trong một lần cuối cùng Lục Thần đã thành công trốn vào bên trong Phòng Ngự Trận ở trước mặt!
Cách trận pháp, Lục Thần buông Tiểu Bắc xuống, nhẹ nhõm thở phào một hơi thật dài, cuối cùng hắn đã trốn ra khỏi bàn tay của Tử Thần!
Đứng bên trong trận pháp, Lục Thần nhìn Ma Thiên Tử Thần ở đằng xa.
Lúc này Ma Thiên Tử Thần đã không còn tấn công nữa, hắn ta hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm Lục Thần.
Tên kia đã cứu người đi ngay trước mắt mình! Đây là việc có một không hai.
Lục Thần cũng đang nhìn chằm chằm vào Ma Thiên Tử Thần, có lẽ tên kia chính là mấu chốt để hắn rời khỏi vòng xoáy, hắn phải chiến thắng Tử Thần!
Tuy nói hiện tại hắn vẫn không thể đánh bại hắn ta, nhưng ít ra trong lần nghĩ cách cứu viện này, hắn đã chiến thắng nỗi sợ của mình!
Có một đám người chạy tới từ phía sau.
"Không phải chứ, ngươi lại trốn ra khỏi bàn tay của Tử Thần, thật sự không thể tin nổi!"
"Bằng hữu, ngươi quá mạnh mẽ, cứu người chạy trốn từ trong tay của Tử Thần, ta chưa từng thấy việc thế này."
"Thật tốt quá, chỗ chúng ta lại có thêm một cường giả."
"Bằng hữu, chắc chắn đoạn đường này đã rất mệt mỏi, tạm thời nơi đây vẫn an toàn, đi, rời khỏi nơi này trước."
Cuối cùng Lục Thần đã thu lại tầm mắt, "Cảm ơn các ngươi đã ra tay." Sau đó dẫn theo Tiểu Bắc, xoay người rời đi với những người khác.
...
Trong tòa thành này còn có khoảng mấy trăm ngàn người, hiện nay do Cuồng Lãng thống nhất tổ chức phòng ngự, mọi người đều phải giúp đỡ bảo vệ trận pháp hoạt động.
Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, trong thành thị đã có rất nhiều nhà lầu bị đẩy ngã, xây dựng rất nhiều đồng ruộng, xem ra bọn họ dự định ở lại đây hăng hái chiến đấu trong thời gian dài.
"Bằng hữu, hội trưởng của chúng ta muốn gặp ngươi."
Lục Thần khẽ nhíu mày, hội trưởng Cuồng Lãng… Vậy không phải là chính hắn sao.
Không đúng, Duy Ngã Độc Cuồng đã bỏ mạng ở trong vòng xoáy, vậy hội trưởng chắc là Lãnh Nhu.
Lãnh Nhu vẫn còn chứ? Đám người Phong Linh Tử, La Vũ, Thu Ngưng, Anh Tuấn Tiêu Sái, Thập Bộ, Hoa Lạc, Tinh Trần vẫn còn chứ? Mặc dù bọn họ không bị Ám Ảnh tộc sát hại, 17 năm sau, bọn họ vẫn còn chứ?
Nghĩ tới đây, Lục Thần dẫn theo Tiểu Bắc, đi theo mọi người đến bộ chỉ huy của Cuồng Lãng.
Lúc này đám cấp cao của Cuồng Lãng đang họp, đám người Lục Thần chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
"Bằng hữu, ngươi chờ ở nơi này một chút, đám người hội trưởng đang họp."
Lục Thần gật đầu.
Dẫn theo Tiểu Bắc kiên trì chờ đợi ở phòng tiếp khách.
"Đầu gỗ, ngươi lại chạy trốn từ trong tay của Tử Thần, vừa nãy ta tưởng ta đã chết chắc rồi." Tiểu Bắc kích động nói.
Lục Thần mỉm cười, xoa đầu Tiểu Bắc, cô bé này khiến hắn nhớ tới Lục Di.
"Lúc đó ta cũng là cái khó ló cái khôn, nếu sau này đối đầu 1vs1 với hắn, e rằng rất khó tránh được Hư Không Ngưng Thủ của hắn."
"A, ngươi muốn đối đầu 1vs1 với Tử Thần?"
Lục Thần nhìn về phía đằng xa, từ nơi này có thể thấy chiến hạm khổng lồ ở ngoài cửa sổ.
Dù là hắn vì thế giới của mình, hay vì rời khỏi nơi này, hắn đều phải đánh chết Tử Thần!
Tiếp theo, rất có khả năng Tử Thần sẽ không bố trí những người khác ở bên cạnh, cho hắn có cơ hội dùng Vô Hạn Ân Tứ Giải Thoát để tránh né nữa, vậy lần tiếp theo gặp lại, bọn họ sẽ đọ sức 1vs1!
Cuộc họp của Cuồng Lãng kéo dài suốt mấy giờ, Tiểu Bắc đã nằm úp sấp trên bàn ngủ mất, Lục Thần lẳng lặng ngồi một mình ở nơi đó.
Không lâu sau, cuối cùng cửa phòng đã bị đẩy ra.
"Này, ngươi chính là người chạy trốn từ trong bàn tay của Tử Thần sao?"
Lục Thần nhìn người đến một cái, là một nam nhân trung niên mà hắn không biết, "Ừm, là ta."
"Vậy ngươi đi theo ta đi, đúng lúc tất cả mọi người muốn gặp ngươi một lần."
Tiểu Bắc ẩn náu tu luyện ở bên ngoài có tính cảnh giác cực cao, vừa nghe có người nói chuyện, nàng lập tức thức dậy, thấy Lục Thần và người của Cuồng Lãng, nàng lập tức tỉnh táo lại.
"Đầu gỗ, ta đi chung với ngươi."
Lục Thần mỉm cười gật đầu, dẫn theo Tiểu Bắc cùng đi tới phòng họp.
Mở cửa phòng họp ra, Lục Thần đi vào đại sảnh, ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện, trong phòng họp đột nhiên yên lặng đến hơi đáng sợ.
Lục Thần liếc mắt liền thấy mấy người quen mặt.
Lãnh Nhu, Thu Ngưng, Phong Linh Tử, Thập Bộ, Tinh Trần… Dáng vẻ của bọn họ đều không thay đổi gì…
Đương nhiên còn có một vài người mà Lục Thần không biết, có thể là người mới xuất hiện trong Cuồng Lãng mấy năm nay.
Sau khi Lãnh Nhu ngơ ngác mất mấy giây, một đôi mắt to lăn xuống hai hàng nước mắt, nàng chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt là tâm trạng vô cùng phức tạp.
Khiếp sợ, bất ngờ, lại có chút trách cứ, nói chung là một lời khó nói hết.
"Vô Danh ca!" Thập Bộ cũng đứng lên theo, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.
"Sư phụ…" Thu Ngưng đẩy ghế ra, đã chạy tới nhào vào trong lòng Lục Thần, vô cùng đau khổ.
"Cuồng Thần…" Phong Linh Tử mờ mịt gọi cái tên ở sâu trong ký ức.
Đáng tiếc, vẫn có rất nhiều người không ở đây, Anh Tuấn Tiêu Sái, Tiểu Mỹ, Du Hí Hắc Động, Nam Thần Tam Huynh Đệ, Lục Thần không cần hỏi nhiều cũng đã biết kết quả.
Đám người mới kia lại mờ mịt nhìn người đứng ở cửa.
"Cái gì? Vô Danh, Cuồng Thần? Chờ đã, hắn, hắn là hội trưởng Cuồng Lãng của chúng ta?"
"Không phải nói đã bỏ mình vào 17 năm trước sao?"
"Thật sự là hắn sao?"
Lục Thần đỡ Thu Ngưng đã biến thành người nước mắt dậy, mỉm cười, "Đừng khóc, ở đây còn rất nhiều người."
Thu Ngưng uất ức lau nước mắt, "Sư phụ, ta… Rất nhớ ngươi."
Lục Thần gật đầu, đều do hắn, đã lâu rồi không đi thăm bọn họ, sớm biết vậy lần trước đến Nhị Trọng Thiên, dù có nguyên nhân gì cũng nên đi thăm bọn họ một chút.
Lãnh Nhu cũng đã đi tới, "Hội trưởng, ngươi, sao bây giờ ngươi mới quay về."
Lục Thần lắc đầu, hắn vốn không thuộc về nơi đây, có thể Lục Thần ở nơi này đã thật sự bỏ mình, có thể còn bị nhốt ở trong vòng xoáy.