Editor: Linh Tống
Quan quân cấp cao lập tức dựng thẳng bàn tay, cao giọng quát, "Mọi người ở lại đây đợi lệnh!"
Bên đại quân Nhân tộc vừa ý chí chiến đấu sục sôi, đối phương đột nhiên ngừng, cảm giác này hơi xấu hổ.
Trên bầu trời, nam nhân vốn không quen bước đi trên mặt đất đột nhiên xuất hiện ở giữa hai quân.
Thấy nhân loại này, đại quân Nhân tộc không nhịn được dồn dập hít vào một hơi khí lạnh.
Chẳng lẽ muốn tự mình ra tay sao?
"Nữ nhân kia, ngươi là thủ lĩnh của đại quân Nhân tộc, có dám tiến lên đánh một trận với ta không?"
Mọi người hoảng sợ nhìn Ma Thiên Tử Thần.
Lúc hai quân đối đầu với nhau, thống soái đơn đấu là chuyện rất bình thường, Lãnh Nhu là thủ lĩnh đại quân Nhân tộc, tất nhiên lúc này nàng cũng phải lên đài.
"Tử Thần, ngươi, ngươi lại tự mình ra tay!" Tinh Trần căm tức nhìn Ma Thiên Tử Thần.
Tử Thần khẽ nâng cằm lên, "Làm sao nào, rất kỳ quái sao? Ta chỉ thấy bầy kiến cỏ các ngươi vô cùng buồn cười, ta không muốn để các ngươi cảm thấy cái chết của các ngươi cao cả đến mức nào, ta muốn để các ngươi biết mình hèn mọn đến mức nào!"
"Không phải vừa nói rất hay sao, sao nào, bây giờ ta để ngươi đánh một trận với ta, ngươi lại không dám? Nói cách khác, những lời ngươi vừa nói đều là nói nhảm?"
Lãnh Nhu nhìn chằm chằm Tử Thần.
Tình cảnh hiện tại của nàng rất gian nan, không ứng chiến tương đương với nhận mình sợ hãi ngay trước mặt, tất nhiên sĩ khí của đại quân Nhân tộc sẽ suy yếu.
Ứng chiến chắc chắn sẽ thất bại, thủ lĩnh bị đánh chết, tuy nói mọi người đều biết đây là chuyện tất nhiên, nhưng sĩ khí vẫn không còn sót lại chút gì.
Nếu bị đối phương hành hạ đến chết, e rằng sĩ khí của đại quân Nhân tộc sẽ mất sạch.
Lựa chọn thế nào cũng sai!
Đúng vào lúc này, phía sau đại quân Nhân tộc vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Hắc Trư, biết bắt nạt người của ta sẽ có kết quả gì không?"
Mọi người quay đầu nhìn ra sau.
Một nam nhân mặc trường bào màu đỏ đang chậm rãi đi tới.
Vẻ ngoài của hắn đã thêm chút tang thương, càng trưởng thành và bình tĩnh hơn lúc vừa gặp gỡ, đôi mắt của hắn hơi hiện ra sương mù màu xanh biếc, cũng không biết vì sao đôi mắt của nhân loại lại gặp phải loại tình huống này.
Một thanh song kiếm hai màu trắng đen lơ lửng bên cạnh hắn.
Thấy nhân loại này, Ma Thiên Tử Thần không nhin được cười, "Cuối cùng ngươi đã tới! Tốt, tốt! Ta đã đợi ngươi rất lâu!"
Lục Thần hơi híp mắt lại, "Thật là trùng hợp, ta cũng chờ ngày hôm nay rất lâu rồi!"
"Vô Danh ca!" Lãnh Nhu khiếp sợ nhìn người đến, suy nghĩ quay trở lại một buổi sáng vào 20 năm trước.
Dường như nàng đã quay về lúc bị công hội Tình Nghĩa bắt nạt, vào khoảnh khắc Vô Danh xuất hiện, nàng như thấy được bạch mã vương tử của nàng.
Mấy năm nay nàng vẫn chống đỡ công hội Cuồng Lãng, hôm nay Lãnh Nhu đã trở nên độc lập, cường đại, một người ngay cả nàng cũng không đối phó nổi, cũng không có bao nhiêu người có thể đối phó.
Nàng không cần bảo vệ, cũng không có ai đến bảo vệ nàng nữa.
Thế nhưng thời gian trôi qua 20 năm, tình cảnh này lại xuất hiện một lần nữa, người kia lại đứng ở trước người của nàng.
Mà lần này, đối thủ của hắn cường đại đến mức khiến người ta tuyệt vọng!
"Sư phụ…" Thu Ngưng uất ức nhìn về phía Lục Thần, nói thật ra, người sư phụ này không có chút trách nhiệm nào, thế nhưng rất kỳ quái, nàng là một thiên kim nhà giàu cao quý, chỉ khi đứng trước mặt hắn tất cả tính cách tiểu công chúa đều biến thành một nữ hài khéo léo.
Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì nàng vẫn sùng bái sư phụ!
Trái tim Tiểu Bắc đập thình thịch, đầu gỗ đã tới, người được nàng vô tình cứu giúp, bây giờ lại trở thành hy vọng cuối cùng của mọi người.
Lục Thần mỉm cười với đám bằng hữu, đi đến phía trước đại quân Nhân tộc, "Hội trưởng công hội Cuồng Lãng là ta, nếu phải đơn đấu, đối thủ của ngươi là ta!"
Tử Thần cười như điên, "Ha ha ha ha, không sao cả, ta mặc kệ có phải là hội trưởng hay không!"
"Một năm rưỡi này, ngươi vẫn luôn ám sát người của ta, hiện tại ngươi cũng đã học được Phá Toái Hư Không rồi chứ, thế nhưng ta cũng không thật sự đi tìm ngươi, biết tại sao không?"
Lục Thần hơi híp mắt lại.
"Bởi vì, vận mệnh của ngươi là đánh bại ta, mà vận mệnh của ta là đánh bại ‘Phá Toái Hư Không’!" Trong mắt của Tử Thần cũng xuất hiện một loại cuồng nhiệt cố chấp, "Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi đoán không sai, chúng ta chính là Hư Không Thú, tộc nhân của chúng ta xuyên toa qua dòng sông thời gian, lấy việc hút tử khí để bản thân lớn mạnh, nhục thân của chúng ta gần như vô địch, nhưng ý thức của chúng ta lại bị nhốt trong vòng xoáy!"
"Chủng tộc của chúng ta vốn nên bao trùm lên trên Cửu Thiên, lại bị vây ở trong vòng xoáy này!"
"Điều càng buồn cười hơn là, thân thể của chúng ta dựng dục mảnh vỡ Phá Toái Hư Không, nhưng chúng ta lại không thể tu luyện, chúng ta lại… Bị cưỡng chế trở thành NPC trong Cửu Thiên!" Tử Thần càng nói càng kích động, không biết trong lòng đã kìm nén cơn giận bao lâu, như muốn bộc phát ra hết vào lúc này.
Rất nhiều người bên Nhân tộc đều tỏ ra mơ hồ, "Hắn nói vòng xoáy gì thế? Ý thức bị nhốt trong vòng xoáy là có ý gì?"
"Bọn họ xuyên toa trong dòng sông thời gian?"
"Ta cũng không biết có ý gì."
Người duy nhất biết câu trả lời, có thể chỉ có mình Lục Thần, nhưng bây giờ trong lòng Lục Thần cũng vô cùng khiếp sợ.
Lục Thần là dã quái trong Cửu Thiên, theo lý thuyết cũng là NPC trong Cửu Thiên.
Nói vậy, hắn và Ám Ảnh tộc có cảnh ngộ giống nhau, bọn họ đều trở nên cường đại theo cách dị thường, Lục Thần tiến hóa thăng cấp, Ám Ảnh tộc hút tử khí, bọn họ đều có ý thức chủ quan, mình có thể quyết định lựa chọn của bản thân.
Điều khác biệt nằm ở chỗ, Ám Ánh tộc không biết tại sao lại bị nhốt ở trong vòng xoáy.
Nếu Ám Ánh tộc biết sẽ rơi Phá Toái Hư Không, vậy nếu mình chết, sẽ rơi ra vật phẩm đặc biệt sao?
Vậy sẽ là một món đạo cụ thế nào?
Nghĩ tới đây, Lục Thần lắc đầu, vẫn không nên biết đáp án này thì tốt hơn.
"Duy Ngã Độc Cuồng, có vô số cường giả bị đưa vào vòng xoáy, có rất ít người may mắn nhận được Phá Toái Hư Không, một khi đạt được Phá Toái Hư Không, xác suất bọn họ chạy trốn ra ngoài sẽ tăng lên rất nhiều."