Editor: Linh Tống
Tẩy Nhĩ Cung Thính: Mỗi 5 giây bị cưỡng chế kéo tới trước mặt đối thủ, không thể sử dụng kỹ năng di chuyển vị trí trong 2 giây.
Quần Ma Loạn Tâm: Quá trình công kích công pháp thả ra có 30% tỷ lệ mất đi hiệu lực.
"Con bà nó!" Lục Thần trợn tròn hai mắt, kết giới này cũng quá không nói lý lẽ!
Đây là lần đầu tiên Lục Thần nghe nói đến việc bị cưỡng chế phát động kỹ năng di chuyển vị trí, mà chỗ cần di chuyển đến lại là chạy đến trước mặt kẻ địch...
Nhược điểm của Ngự Kiếm là sợ áp sát, cả người bị kéo mạnh đến trước mặt đối phương, vậy Cô Phi thao tác thế nào!
Quần Ma Loạn Tâm cũng rất mạnh, 30% tỷ lệ khiến kỹ năng mất đi hiệu lực, nói cách khác, Cô Phi thật vất vả kéo dài khoảng cách, thế nhưng hắn tụ lực nửa ngày, còn có ba phần tỷ lệ thất bại!
"Mẹ nó, chả trách nói Nguyên Thủy Thú Phật mạnh, đúng là mạnh thật. Bản thân hắn phòng thủ cao máu cao, am hiểu áp sát, kéo người qua cho hắn đánh, người bình thường đâu ai chịu nổi..."
"Không hay, tính áp chế quá mạnh, e rằng Cô Phi không phá được!"
Cô Phi phát động Kiếm Đạo kết giới, có điều cái này chỉ có hiệu quả tăng thêm tốc độ công kích, căn bản không có cách nào đối phó hai năng lực biến thái của Chư Phật Tụng Kinh.
Hai kết giới xếp chồng, tự mình suy giảm 40%.
Lục Thần khẽ nhíu mày: "Phẩm chất của Kiếm Đạo kết giới không thua Chư Phật Tụng Kinh, sau khi hiệu quả suy giảm, cứ 7 giây Cô Phi sẽ bị kéo qua một lần, xác suất công pháp thất bại biến thành 18%, nhưng vẫn quá khó khăn."
Trong nháy mắt hai kết giới va chạm, Bắc Tuyết Cô Phi đã hành động.
"Kiếm Thánh Kiếm Quyết. Kiếm Ý Tung Hoành!"
Thú Phật hơi híp mắt lại: "Lại là kiếm ý, hừ, hơi thú vị."
"Tiểu tử, ta sẽ không cho ngươi cơ hội nổi tiếng, ta muốn đánh bại ngươi trong vòng 10 giây!"
Thú Phật khẽ quát một tiếng, lấy Xá Lợi Phật Châu trên cổ xuống.
"Xá Lợi Phật Châu Đệ Tam Thức. Phóng Hạ Đồ Đao!"
Oanh một tiếng, ánh sáng vàng tụ tập nổ tung, trực tiếp bao phủ cả lôi đài.
Bắc Tuyết Cô Phi lập tức giật mình, Thất Tinh Kiếm của hắn lại bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ trực tiếp đè xuống mặt đất.
Soạt soạt soạt, tất cả Thất Tinh Kiếm đều cắm vào mặt đất.
"Cái này... Lên cho ta!"
Thân kiếm của bảy chuôi trường kiếm run rẩy dữ dội, như có hai luồng lực lượng đấu sức trên thân kiếm.
Thú Phật mỉm cười: "Không ngờ đúng không, kiếm của ngươi còn có thể bị ta tước vũ khí? Ta sớm nói rồi, Nhân tộc các ngươi là phế vật!"
"Không có kiếm, Ngự Kiếm như ngươi chính là phế vật trong phế vật!"
Đẳng Cấp của Xá Lợi Phật Châu quá cao, mặc dù Bắc Tuyết Cô Phi dốc hết toàn lực, thậm chí sử dụng một kích mạnh nhất trong Kiếm Thánh Kiếm Quyết, nhưng vẫn không thể rút Thất Tinh Kiếm ra khỏi mặt đất.
Hai bên giằng co mấy giây, đột nhiên Thú Phật nhếch miệng, trong mắt đã lộ ra sát ý.
"Bảy giây đến, giờ chết của ngươi của ngươi cũng đến rồi!"
Cô Phi chợt cảm nhận được một luồng lực lượng khó có thể chống cự, ngay sau đó, hắn ta bị mạnh mẽ kéo tới trước mặt Thú Phật.
"Chư Phật tụng kinh, tất nhiên là ngươi phải rửa tai lắng nghe. Ha ha ha!"
"Tứ Thập Nhị Diệt Sinh Chưởng. Kim Cương Liệt Sơn Ấn!"
Liên tiếp mấy chục luồng ánh sáng vàng không thể nắm bắt quỹ tích trực tiếp đánh lên người Bắc Tuyết Cô Phi bị cưỡng ép áp sát.
HP của Bắc Tuyết Cô Phi điên cuồng giảm xuống, mỗi lần bị một đạo Phật ấn đánh trúng, thân thể hắn ta gần như sụp đổ, sau đó điên cuồng nôn ra một ngụm máu tươi.
"Cái này, tên kia tăng thêm công kích thân thể trong công kích!"
"Yêu cầu của thi đấu chỉ cần không chết người là được, bởi vì đôi khi ở thế yếu, được ăn cả ngã về không, đả kích thân thể của đối phương, huỷ bỏ một số kỹ năng của đối phương thì cũng có thể lật bàn. Nhưng rõ ràng Thú Phật chiếm hết ưu thế, lại cố ý thêm vào công kích thân thể..."
"Tổng cộng bốn mươi hai chưởng, e rằng Nhân tộc kia không chết cũng phải mất nửa cái mạng."
Bốn mươi hai chưởng trúng mục tiêu, cột máu của Cô Phi chỉ còn một màu đen, cả người như một đám bùn nhão, hấp hối ngã trên mặt đất.
Thú Phật từ trên cao nhìn xuống Cô Phi đang nằm trên mặt đất: "Phế vật, thấy được sự chênh lệch giữa ngươi và ta chưa!"
Dứt lời, hắn ta dùng tay không chụp một cái, Thất Tinh Kiếm lại bị hắn ta hút vào trong lòng bàn tay.
"Để lại cho ngươi một tia máu, là để ngươi cảm thấy tuyệt vọng!"
"Xá Lợi Phật Châu · Phá Khí!"
Rầm rầm rầm, vài tiếng giòn vang, Cô Phi trơ mắt nhìn Tiên khí Thất Tinh Kiếm bị đánh vỡ!
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta gần như trừng ra khỏi hốc mắt.
Từ nhỏ đến lớn, hắn ta dùng Thất Tinh Kiếm để tu luyện kiếm thuật, kiếm không rời người, người không rời kiếm trong hai mươi mấy năm.
Lần đầu tiên có thể ngự kiếm chính là ngự Thất Tinh Kiếm, lần đầu tiên kiếm ý cũng là dùng Thất Tinh Kiếm, lần đầu tiên giết quái, lần đầu tiên đối địch... Thất Tinh Kiếm không chỉ là vũ khí của hắn ta, mà càng giống như người bạn chí thân với người trốn trong xó ít ra ngoài, chuyên tâm truy cầu kiếm đạo như Bắc Tuyết Cô Phi...
Nhưng Thú Phật chẳng những đánh hắn ta trọng thương, còn cố ý lưu lại một tia máu, khiến hắn ta thấy một màn Thất Tinh Hồ Điệp Kiếm bị đánh vỡ.
"Ngươi... Ngươi!" Bắc Tuyết Cô Phi điên cuồng nôn một ngụm máu tươi, đây không chỉ là trọng thương gây nên, mà còn là đau thấu tim gan.
"Thú Phật, được rồi, xuống đây đi." Một gã Bán Thú Nhân dưới đài thản nhiên nói: "Người Tiên Cực Môn đâu, nhanh mang người của các ngươi xuống, đừng để hắn thật sự chết ở chỗ này."
Nam Thiên xuất hiện ở nơi đây, căm tức nhìn người nọ: "Vì sao các ngươi lại nặng tay như thế!"
Tên Bán Thú Nhân kia khẽ nhíu mày: "Xin lỗi, Nam Thiên chưởng môn, từ trước đến nay Bán Thú tộc chúng ta đều coi mỗi một lần chiến đấu là một cuộc chiến sinh tử, huống hồ luận võ liên hợp vốn là để sàng lọc ra Thiên úy tiên quân. Không cho những đứa trẻ này biết một chút về chiến trường tàn khốc, chỉ sợ không có lợi đối với bọn họ sau này."
"Nhưng dù sao cũng là đồng minh luận võ với nhau, ngươi đánh trọng thương đệ tử Tiên Cực Môn ta thì ta cũng sẽ không nói gì, nhưng vì sao các ngươi còn phải đánh vỡ kiếm!"