Editor: Linh Tống
Ở khu quan chiến của Tinh Linh, nữ hài Tinh Linh trẻ tuổi suýt nữa trừng rớt mắt ra ngoài, tên gia hỏa liên tục bô lô ba la bên người nàng thật sự ra sân.
Hơn nữa sau khi lên sân khấu còn trực tiếp khiêu khích quán quân năm nay!
"Người này... Không muốn sống nữa!"
Nguyên Thủy Thú Phật nhảy xuống từ trên đài cao 20m, nổ oanh một tiếng, đáp xuống lôi đài.
"Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi!"
Lục Thần thản nhiên nhìn hắn ta.
"Tốt, muốn chết đúng không, luận võ liên hợp đã kết thúc, ngươi khiêu chiến ta, vậy sẽ không bị quy định của luận võ liên hợp hạn chế!" Thú Phật hung ác nhìn Lục Thần, nói. Hai mắt Thú Phật sát ý sôi trào, nói gằn từng chữ: "Ta sẽ trực tiếp đánh chết ngươi trước mặt nhiều người như vậy!"
"Ôi chao, thật vậy sao? Vậy, hiện tại ta xuống đài còn kịp không?"
"Ha ha ha ha, xuống đài? Nghĩ gì thế? Vẻ kiêu ngạo vừa rồi của ngươi đâu? Lôi đài của ta, ngươi tưởng muốn lên thì lên, muốn xuống thì xuống sao!"
Lục Thần lắc đầu: "Như vậy à, vậy được rồi, ta cũng chỉ có thể chơi với ngươi."
"Chờ đã!" Một giọng nói vang lên, tiếp đó, Tứ Hải Viễn Chinh đã xuất hiện ở trước mặt Lục Thần, hắn ta nhìn Lục Thần một chút.
Một thân này trang phục đã nói rõ thực lực của Lục Thần, đệ tử ngoại môn Tiên Cực Môn!
"Tiểu tử, ngươi đi đi, hắn muốn đánh với ta một trận, ta nhận là được, ngươi không cần liên lụy tính mạng."
Khi đối mặt với Tứ Hải Viễn Chinh, Lục Thần thu lại dáng vẻ quấy rối, lắc đầu nghiêm mặt nói: "Nếu hắn đến có chuẩn bị, vậy chắc chắn hắn đã nghiên cứu ngươi rất kỹ. Ngươi đang bị trọng thương, dù thắng thì vết thương cũng sẽ nặng thêm, cái được không bù nổi cái mất."
"Thân thể trọng thương kiêng kỵ nhất là khai chiến lúc thương thế chưa lành, điểm này ta hiểu rất rõ."
Đương nhiên là Lục Thần thấu hiểu rất rõ, trong Tam Trọng Thiên, hắn có hơn một tháng ở trong trạng thái trọng thương, hắn cũng không muốn nếm thử mùi vị đó một lần nữa.
Huống hồ, với thân phận của Tứ Hải Viễn Chinh, tích góp của hắn ta chắc chắn rất sung túc, vậy mà cũng không thể khôi phục trong một khoảng thời gian ngắn, e rằng hắn ta đã bị thương rất nặng.
"Tiểu tử, cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng hậu quả nhiều nhất là ta phải tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, nhưng là ngươi, ngươi có thể ngay cả cơ hội dưỡng thương cũng không có."
Lục Thần mỉm cười: "Viễn chinh đại lão, tiên quân Nhân tộc cần ngươi, ngươi không ở tiên quân một phút, tiên quân lại nhiều hơn một phần nguy hiểm."
Tứ Hải Viễn Chinh hơi kinh ngạc nhìn người thanh niên này, không nói đến sự chênh lệch thân phận, chỉ nói đến phần ánh mắt này, tiểu tử này đã có sự khác biệt với người thường!
"Lại nói ta cũng không phải là vì ngươi, ta có vài bằng hữu bị con chó điên này cắn bị thương, ta cũng phải tính rõ ràng món nợ này với hắn."
Lúc này, Tứ Hải Viễn Chinh cũng nhìn ra tiểu tử này lực lượng mười phần, hắn ta khẽ nhíu mày: "Tiểu tử, ngươi, ngươi có nắm chắc không? Hắn có thể chưa ra hết toàn lực."
Lục Thần mỉm cười: "Đại Thiên Tướng cứ quan chiến."
Cuối cùng Tứ Hải Viễn Chinh đã bị Lục Thần thuyết phục, lui về đài chủ tịch.
Hắn ta quay đầu lại hỏi Nam Thiên: "Nam Thiên, người nọ là đệ tử Tiên Cực Môn ngươi sao? Thực lực thế nào?"
"Đại Thiên Tướng, hắn đúng là người Tiên Cực Môn ta, nhưng ta không dám nói hai chữ đệ tử."
"Ồ? Vì sao?"
"Tiên Cực Môn không có người nào dám làm thầy hắn! Trước đây ta từng muốn nhường lại chức chưởng môn cho hắn, nhưng hắn lại chỉ muốn làm đệ tử ngoại môn tự do tự tại."
"Hửm? Còn có việc này? Chờ đã, lẽ nào hắn là người trước đây một mình đánh bại 60 vị đệ tử đỉnh cấp của mười hai đại môn phái?"
"Chính là Độc Cuồng huynh đệ!"
"Thì ra là hắn! Đã sớm nghe nói người này kiêu ngạo, hiện tại xem ra quả đúng như thế, ngay cả tên Thú Phật kia, nếu chỉ nói đến kiêu ngạo thì cũng không bằng một phần mười hắn." Tứ Hải Viễn Chinh một lần nữa nhìn về phía Lục Thần, ánh mắt càng sáng hơn.
"Đúng rồi Nam Thiên, một năm rưỡi này, thực lực của hắn có tiến bộ hay không?"
"Đại Thiên Tướng, ta cũng không biết tiểu tử kia trở về lúc nào, nhưng nếu muốn nói thực lực, thật ra có một việc có thể tham khảo."
"Chuyện gì?"
"Hắn trở về từ vòng xoáy."
"Cái gì!" Đại Thiên Tướng, tất cả phụ tá của hắn ta đều nhìn về phía Nam Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Trở, trỏ về từ vòng xoáy? Trong lịch sử Nhân tộc, người có thể làm được điều này, không một ai không muốn xưng vương xưng tướng, trở thành chúa tể một phương!
"Hắn dùng thời gian bao lâu?"
"Tính ra, hắn rời Tiên Cực Môn đi làm nhiệm vụ, chỉ mới một năm rưỡi."
"Một năm rưỡi... Cái này... Ta còn chưa từng nghe nói có người chỉ dùng một năm rưỡi là có thể đi ra từ trong vòng xoáy. Người này, tốt, ta sẽ nhìn xem thực lực của hắn đạt đến mức nào!"
"Bình Vân, nếu trận chiến này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần phải bảo vệ tiểu tử kia."
"Vâng, đại Thiên Soái!"
Trên sân, Lục Thần thản nhiên nói: "Này, ngươi có dám cá cược với ta một trận không?"
"Ồ? Cá cược? Hơi thú vị, ngươi có điều kiện gì?"
"Ta cược một trong những phần thưởng vô địch lần này của ngươi, Tử Tinh Lưu Quang Kiếm!"
"Có thể, có điều, nếu ngươi cược Tiên vũ thì cũng muốn phải ra Tiên vũ đủ phân lượng."
Lục Thần mỉm cười, thuận tay rút ra một thanh kiếm: "Ta chỉ có thanh kiếm này, dùng nó để cược."
Trong nháy mắt Thần Ma Vô Cực Kiếm xuất hiện, toàn trường rối loạn.
"Vì sao vũ khí của ta lại sinh ra cộng minh với thanh kiếm kia?"
"Đây, đây là vũ khí gì? Truy Điện cung của ta lại có cảm giác run rẩy rời tay!"
"Chẳng lẽ là, có khí linh? Đây, đây là thần khí?"
Người trong nghề vừa nhìn thấy thanh song kiếm đen trắng này của Lục Thần liền biết chắc chắn đây không phải vật bình thường.
"Tốt, vậy cược thanh kiếm này! Ha ha ha ha, không ngờ vận may lần này lại tốt như vậy, còn có thể lấy được một thanh vũ khí cực phẩm như thế! Nhưng ngươi cũng không cần tiếc hận, dù sao cũng là một người sắp chết, vũ khí tốt như vậy, đương nhiên nên giao cho người thích hợp nhất."
Lục Thần mỉm cười: "Vũ khí của ta chất lượng cỡ nào, chắc ngươi cũng hiểu rõ. Cho nên dùng bộ Tử Tinh Lưu Quang Kiếm kia để đánh cược với ta thì còn kém chút, ta muốn lại thêm một điều kiện."