Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 804 - Chương 804: Thủ Đoạn Tàn Khốc (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 804: Thủ đoạn tàn khốc (2)

Editor: Linh Tống

Nữ hài Tinh Linh đã sợ đến mức mặt xám như tro tàn.

Loại người như ngươi, đương nhiên không biết miểu sát là cảm giác gì...

Ngươi và Thú Phật căn bản không cùng đẳng cấp...

Thế nhưng lúc này, tâm thần của nàng run rẩy dữ dội!

Tên kia miểu sát Thú Phật ở trạng thái mạnh nhất. Chỉ một quyền mà thôi, trực tiếp đánh người ta không còn được một nửa!

Cột máu gì đó đã không còn trọng yếu, gần như có thể chắc chắn, tổn thương thân thể cỡ này có thể lấy mạng của Thú Phật trong hiện thực!

Toàn trường khiếp sợ không một tiếng động, trong lòng mọi người đều có những cảm xúc phức tạp.

Khiếp sợ, không thể tin được, còn có cảm giác cực kỳ sợ hãi!

Tên kia, thật sự tàn khốc như ác ma, ở trước mặt hắn, chút thủ đoạn của Thú Phật thật sự là trò trẻ con!

Tà đồng mở miệng, liếm liếm đầu lưỡi, đưa tay chụp một cái, vừa lúc tiếp được một chuỗi Phật Châu.

Xá Lợi Phật Châu!

Trận cá cược không hề nghi ngờ đã kết thúc, Vô Cực Kiếm và Tử Tinh Lưu Quang Kiếm đều trở về trong tay Lục Thần.

Lục Thần lấy ra Vô Cực Kiếm: "Này, ta biết ta đem ngươi đi đặt được làm ngươi cực kỳ ủy khuất, cái này cho ngươi làm bồi thường được chưa."

Vô Cực Kiếm lập tức quên mất hiềm khích lúc trước, ở mũi kiếm hình thành một đoàn vòng xoáy trắng đen xoay tròn, Lục Thần trực tiếp ném Xá Lợi Phật Châu vào đó.

Cắn nuốt Xá Lợi Phật Châu!

Nhìn thoáng qua bộ thi thể bị tàn phá trước người mình, Lục Thần hừ lạnh một tiếng.

Nếu người chỉ đánh trọng thương đám người Cô Phi, có lẽ Lục Thần có thể chỉ gậy ông đập lưng ông, nhưng hắn ta còn có ý đồ với Tứ Hải Viễn Chinh, rất rõ ràng người này là một kẻ lòng dạ khó lường, không giết hậu hoạn vô cùng!

Một lần nữa trở lại lôi đài, sau khi Lục Thần ẩn thân một cái, hắn trở về hình thái nhân loại.

Từ đằng xa nhìn về phía Bắc Tuyết Cô Phi, Lục Thần ném Tử Tinh Lưu Quang Kiếm tới: "Này, Cô Phi, sư huynh cho ngươi bộ kiếm này."

Sư huynh? Người này ỷ vào việc mình tới Tiên Cực Môn sớm hơn một năm, lại không khách sao, tự xưng sư huynh.

Phải biết rằng thân phận Cô Phi ít nhất cũng là đệ tử nội môn, hắn là một đệ tử ngoại môn nhưng da mặt lại tương đối dày.

Nhưng không người nào dám nghi ngờ hắn.

Cô Phi nhìn Lục Thần ở đằng xa, vừa bực mình lại vừa buồn cười: "Người này... Đa tạ sư huynh!"

Lục Thần thoả mãn gật đầu.

Đứng ở trên lôi đài, Lục Thần quét mắt nhìn toàn trường.

Nhìn qua những khuôn mặt vô cùng sợ hãi ở phía dưới, Lục Thần thở dài một hơi.

Người ta thật vất vả chọn ra một vị quán quân, cuối cùng bị mình miểu sát như vậy, có phải có hơi không tốt lắm hay không, có cảm giác mình đã phá hủy chuyện tốt của người khác...

"Khụ khụ, cái kia, chẳng phải còn phải trao giải hai ba sao? Nếu không thì, các ngươi tiếp tục?" Trong lúc vô tình, Lục Thần liếc mắt nhìn bục trao giải.

Hiện tại bục trao giải không biết đã treo trên cái cây nào...

Quên đi, vẫn nên đi thôi.

"Quấy rầy quấy rầy, cáo từ!" Dứt lời, Lục Thần nhanh chân chạy trốn.

Lục Thần đi, để lại một đám khán giả ngơ ngác.

Nửa phút sau, mấy trăm ngàn khán giả suýt nữa làm Tiên Cực Sơn nổ tung.

"Trời ạ, ta, ta, ta thật sự không tin vào mắt của mình! Có lầm hay không, hắn miểu Thú Phật! Một quyền miểu!"

"Quá độc ác, rốt cuộc tên kia có phải là người hay không! Vì sao hắn mặc đồng phục của đệ tử ngoại môn Tiên Cực Môn?"

"Này, sư huynh Tiên Cực Môn, xin hỏi một chút, rốt cuộc người nọ có lai lịch gì."

Hắn ta cũng trùng hợp hỏi trúng người biết chuyện.

Người nọ vẻ mặt bí hiểm, ánh mắt nhìn về phương xa, giọng nói sâu xa.

"Các hạ, hỏi thật hay!"

"Hắn là ai vậy? Hắn đến từ nơi nào? Hừ hừ hừ, không có ai biết! Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, người kia là Tiên Cực Môn chúng ta... Không đúng, là đệ tử ngoại môn mạnh nhất trong lịch sử Nhân tộc!"

"Đệ tử ngoại môn mạnh nhất trong lịch sử... Cái này... Vậy hắn tên gì?"

"Xin các ngươi nhớ kỹ ID này, bởi vì trong tương lai chắc chắn hắn sẽ trở thành cái tên nổi bật nhất." Người nọ còn đang chìm đắm trong thế giới của mình, giọng nói mờ mịt: "Hắn có một ID màu vàng kim."

"Là, Duy Ngã Độc... Cuồng!"

Lục Thần chưa đi được không bao xa, lại có một nam nhân xa lạ đuổi theo sau lưng, ID Tiên Quân Bình Vân.

"Này, Duy Ngã Độc Cuồng, xin dừng bước, đại Thiên Tướng của chúng ta muốn gặp ngươi."

Lục Thần dừng chân lại, "Có lẽ bây giờ bên kia đang có phản ứng rất lớn, ta không muốn trở về."

Bình Vân nhìn Lục Thần, thầm nghĩ đến, ngươi cũng biết bên kia phản ứng quá lớn, bên kia đã sắp bùng nổ, hiện tại tiên quân và Tiên Cực Môn đều đang bận rộn duy trì trật tự.

Người này, bản thân làm xong việc liền chạy ra…

"Ầy… Hiện tại bên kia đang giải quyết công việc, cần đại Thiên Tướng có mặt, vậy chờ chuyện bên kia kết thúc, có thể làm phiền ngươi đến phòng nghị sự Tiên Cực Môn một chuyến hay không."

"Ồ, có thể, đúng lúc ta cũng muốn đi gặp bằng hữu của ta."

...

Trong phòng nghị sự Tiên Cực Môn, lúc này chỉ có Tứ Hải Viễn Chinh, Bình Vân, Nam Thiên, Lăng Tiêu trưởng lão, Cô Phi, Đông Phương Kỵ, Hắc Nhiễm, Trấn Quốc Yên Nhiên, cùng với Lục Thần khoan thai tới chậm.

Lục Thần vừa thoải mái nhàn nhã đi vào, đã bị một bóng người ngăn cản.

"Này, tại sao ngươi lại trở nên mạnh như vậy!" Trấn Quốc Yên Nhiên tức giận nói.

Nàng tốn một năm rưỡi, từ Nhị Trọng Thiên đến Tam Trọng Thiên, sau khi trở thành người chơi đỉnh cấp, đã tổ đội với đám người Cô Phi tiến vào Tứ Trọng Thiên, sau khi cố gắng tu luyện, cuối cùng đã đuổi kịp bước chân Lục Thần.

Nhưng điều thứ nhất lại thấy một quyền kinh khủng của Lục Thần, lòng tự tin lại chịu đả kích, với tính cách không chịu thua kém của nàng, chắc chắn sẽ không phục.

Hiếm khi nào Lục Thần lại khiêm tốn, "Rất mạnh sao? Không phải, ta còn kém xa lắm."

Trấn Quốc Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn Lục Thần, "Sao tính cách của ngươi cũng thay đổi?"

Cô Phi đi tới nói, "Độc Cuồng có thể có thực lực như vậy, chắc chắn đã trải qua nhiều việc hơn chúng ta, tất nhiên tầm mắt cũng khác với chúng ta."

Lục Thần mỉm cười, "Vết thương thế nào?"

"Còn chưa chết được, nhưng phải tốn một khoảng thời gian để khôi phục."

Đông Phương Kỵ cũng đi tới, "Này, ta còn tưởng ngươi đã chết. Yên Nhiên còn khóc mấy ngày đấy."

Bình Luận (0)
Comment