Editor: Linh Tống
Một giọng nói giống như đến từ vực sâu trầm thấp nói: "Lần này ngươi chạy không thoát!"
Lục Thần cau mày, tên này nhận ra mình, hơn nữa hình như nó vì lần trước mình chạy thoát khỏi lòng bàn tay nó nên còn canh cánh trong lòng!
Lục Thần dùng Hư Không Cửu Bước bước ra một bước, nhưng mới vừa đến điểm đến kế tiếp, mặt đất ở bốn phía xung quanh lập tức nứt ra, tạo thành một bức tường bao vây bốn phía.
Trên người Lục Thần còn tăng thêm một debuff.
Khốn Thú: Tăng thời gian hồi chiêu của kỹ năng di chuyển vị trí thêm 20 giây.
Tất cả kỹ năng di chuyển vị trí mà Lục Thần sở hữu tiến vào trạng thái hồi chiêu, không thể sử dụng!
Lục Thần vừa định biến linh khí thuần thành Hỗn Nguyên linh khí, vậy kỹ năng của hắn sẽ không bị áp chế nữa.
Nhưng trong giây phút ngắn ngủi đó, bên ngoài tường đất liên tục dâng lên hơn mấy chục bức tường đất.
Nói cách khác, dù tất cả kỹ năng di chuyển vị trí của Lục Thần có thể sử dụng thì cũng phải đánh vỡ mấy chục bức tường đất này.
Tường đất này cũng không phải là tường đất bình thường, lần trước Lục Thần từng lĩnh giáo qua, hắn sử dụng Phá Toái Hư Không năm lần mới có thể đánh thủng một bức tường đất!
Lục Thần nóng lòng như lửa đốt, nhưng lại bị Boss Thiên Vực liên tục quấn thân...
Đột nhiên, Lục Thần dừng lại, đứng ở trung tâm bức tường đất.
Khi Lục Thần dừng lại, gia hỏa dưới lòng đất kia cũng dừng lại, nhưng Lục Thần có thể cảm nhận được, nó đang ở dưới chân mình.
"Từ bỏ việc vùng vẫy sao?" Giọng nói kia vang lên một lần nữa.
Lục Thần hơi híp mắt lại: "Bây giờ ta không có quá nhiều thời gian, ra đi, chúng ta kết thúc tại đây!"
"Kết thúc? Chỉ bằng ngươi thì không có tư cách này, sở dĩ ngươi còn sống đến bây giờ là bởi vì ta thích trêu đùa con mồi."
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mở ra hình thái Thần Ma Cộng Sinh: "Vĩnh Dạ kết giới!"
"Hỗn Độn lĩnh vực!"
"Hửm? Hỗn Độn lĩnh vực? Ngươi lại có Hỗn Độn lĩnh vực! Hơi thú vị."
Lục Thần một tay rút ra Thần Ma Vô Cực Kiếm từ trong hư không, "Bớt nói nhảm, hôm nay ta sẽ sớm đánh chết Boss Thiên Vực!"
Nhưng Boss Thiên Vực vẫn chưa hiện thân, tường đất xung quanh tự động hạ xuống, một lần nữa hòa vào mặt đất.
Lục Thần kinh ngạc nhìn tình cảnh xung quanh: "Ngươi có ý gì?"
"Tiểu tử nhân loại, ngươi đã khơi dậy sự hứng thú của ta, đáng tiếc bây giờ ngươi quá yếu, dù giết ngươi cũng không thú vị."
"Nơi đây không phải Thông Thiên Tháp, bảo vệ Thông Thiên Tháp là chức trách của ta, nhưng khi ở dã ngoại, ta có quyền sinh sát, ta có thể lựa chọn không giết ngươi!"
"Ngươi không phải không có thời gian sao, dùng viên độc đan này, ta sẽ để ngươi qua."
Một viên đan dược màu đen trồi lên từ dưới đất, bay tới trước mặt Lục Thần.
"Đây là Hắc Cổ Đan, ta cho ngươi một năm, một năm sau tới Thông Thiên Tháp tìm ta, nếu vượt qua thời gian này, Hắc Cổ Đan bùng nổ, thần tiên khó cứu!"
Lục Thần cau mày, trong lòng tính toán.
Mặc dù Boss Thiên Vực không thật sự ra tay, thế nhưng hắn có thể cảm thấy được sự mạnh mẽ của đối phương. Đánh với nó một trận, cho dù thắng, e rằng cũng không kịp cứu Viêm Ma.
Nhưng cứ dùng Hắc Cổ Đan như vậy, đó là cầm tính mạng của mình đi đặt cược!
"Làm sao? Sợ ta độc chết ngươi? Ta muốn giết ngươi thì không cần dùng loại thủ đoạn này!"
Lục Thần hơi híp mắt lại, đang muốn đưa tay nhận lấy đan dược, trong đầu vang lên giọng nói của Lục Y Y.
"Lão đại cẩn thận! Đẳng cấp của Hắc Cổ Đan rất cao, đẳng cấp Cổ Thuật của ta quá thấp, không thể giải được trong vòng một năm! Lỡ khi đến Thông Thiên Tháp, nó không giải cổ cho ngươi, vậy ngươi sẽ không thể thắng nó."
Tường đá rơi xuống đất, Lục Thần nhìn về phương xa, hình như khói đen bên kia đã phai đi, có vẻ trận chiến đã sắp kết thúc.
Bên tai hắn vang lên những lời Viêm Ma đã từng nói.
"Vì mẹ con bọn họ, ta nguyện ý trả giá tất cả..."
Nhưng vì cứu mình, Viêm Ma lại đưa người hắn ta yêu quý nhất vào hiểm cảnh.
Mãi đến khi góp đủ linh thạch trị thương cho mình, hắn ta mới trở về cứu bọn họ!
Bằng hữu như vậy, đời này có thể có mấy người?
Hít sâu một hơi, Lục Thần lắc đầu, cười nói: "Lão Viêm ơi lão Viêm, thật xin lỗi."
Lục Thần bắt lấy Hắc Cổ Đan, nhét vào miệng nuốt xuống.
"Ngươi bảo ta mọi việc cẩn thận, có lẽ ta... Làm ngươi thất vọng rồi!"
"Lão đại!"
"Tiểu Lục, không cần áp lực, dù ngươi không giải được thì cũng không sao, bảo ta nhìn một nhà lão Viêm chết thảm, chắc chắn ta làm không được!"
"Lão đại... Ta biết rồi, ta đã quên ngươi vốn là người như vậy..."
Dùng xong Hắc Cổ Đan, Lục Thần lạnh lùng nói: "Một năm sau, ta sẽ đến Thông Thiên Tháp tìm ngươi."
"Tốt, hy vọng đến lúc đó ngươi không còn yếu như vậy, nếu không trò chơi cũng không còn thú vị, ngươi đi đi, đừng chết ở nơi đó."
Lục Thần không nói hai lời, quay người thi triển Vô Hạn Tam Trọng Môn, đảo mắt đã thuấn di hơn ngàn mét!
...
Trên đài hành hình, trước ngực Thánh Chiến Ma Tôn bị cắm vào một thanh Ma Thiên Đao, lúc này hô hấp dồn dập.
"Viêm Ma ơi Viêm Ma, ta vẫn đánh giá thấp thực lực của ngươi, vậy mà có thể gây tổn thương cho ta!"
Viêm Ma ngã trong vũng máu, thân thể đã không thể nhúc nhích, hai cánh tay bị Phá Thiên Phủ chặt đứt, gân chân bị chém đứt, trên người có mấy chục vết thương nhìn thấy mà giật mình, sâu đủ thấy xương!
Thánh Chiến Ma Tôn đưa tay rút ra Ma Thiên Đao, sắc mặt âm trầm: "Lại dám đả thương ta, ta muốn ngươi trơ mắt nhìn vợ con chết thảm! Ta muốn ngươi chết đi trong tuyệt vọng!"
Viêm Ma nằm rạp trên mặt đất, vô lực nhìn vợ con cách đó không xa.
"Elsa, Devine, xin lỗi..."
"Devine, là cha vô dụng, không thể bảo vệ tốt người mình yêu, ta..."
Hổ Đầu đao giơ lên thật cao, nhanh chóng rơi xuống!
"Không! Không!" Viêm Ma đau lòng gào thét.
Đúng vào lúc này, ở chân trời có hai mũi tên màu đen, xé rách không gian, phá không bay tới!
Keng keng hai tiếng, hai thanh Hổ Đầu đao lập tức bị bắn phá!
Mọi người khiếp sợ nhìn về phía mũi tên bay tới.
Trên tường cứ điểm Ma tộc, một người mặc áo choàng đen đứng sừng sững trên tường thành, áo choàng màu đen của hắn tung bay trong cơn gió lạnh thấu xương.