Editor: Linh Tống
Nhiệt độ không khí xung quanh lập tức giảm xuống, hoàn toàn ngăn cách với sự nóng bức ở bên ngoài, nhưng cũng không cảm thấy lạnh giá.
Đồng thời, giữa Lục Thần và Sương Lăng cũng có một bức tường băng được dựng lên...
Lục Thần suýt nữa hỏng mất!
Tại sao lại như vậy! Chẳng lẽ những gì Sương Lăng nói là có ý như vậy?
Ở phía bên kia tường băng trong suốt, Sương Lăng gõ tường băng một cái, mỉm cười với Lục Thần, làm một động tác chắp hai tay gối đầu lên, nàng muốn ngủ.
Lục Thần gật đầu, ngủ đi ngủ đi, haizz...
Một đêm này, Sương Lăng ngủ rất say, còn Lục Thần chắc chắn ngủ không ngon, chỉ có thể nằm ở trên giường tu luyện Hỗn Nguyên linh lực.
Ngày thứ hai, Sương Lăng thức dậy rất sớm, thu hồi Hàn Sương kết giới, hai người liền đi khỏi cửa.
Nói đây là một thôn trấn, thật ra cũng chỉ vì ở đây nhiều người một chút mà thôi, không có tường thành, không có lính canh, ngay cả đường cũng là đường nhỏ mà mọi người giẫm ra.
Mỗi người đi trên đường đều rất cảnh giác, ngoại trừ người mình ra, bọn họ duy trì khoảng cách rất lớn với những người khác.
"Đây chính là Man Hoang Chi Địa sao?" Lục Thần lắc đầu: "Vì sao những người này phải sinh hoạt ở nơi như thế này, như vậy có phải mệt mỏi lắm hay không?"
Sương Lăng nói: "Cuồng ca, bọn họ có một số là người bị truy nã, không có chỗ ở nên chỉ có thể ở lại chỗ này, còn có một số đã từng là lính đánh thuê, chán ghét sinh hoạt của lính đánh thuê nên chuyển đến đây để gia nhập vào một thế lực, cũng có thể sống được. Nhưng hai loại người này đều không phải là những người đáng sợ nhất ở đây."
Sương Lăng đúng là người thu thập tư liệu về Man Hoang Chi Địa trong một thời gian dài, tuy cũng là lần đầu tiên tiến đến, nhưng cũng biết không ít chuyện.
Ngay cả tội phạm và những lính đánh thuê chỉ cầu tiền tài cũng không phải là đáng sợ nhất, Lục Thần cảm thấy hứng thú hỏi: "Ồ? Vậy người đáng sợ nhất ở đây là ai?"
"Dân bản địa của Man Hoang Chi Địa, cường giả siêu cấp chuẩn bị xông Thông Thiên Tháp của khu vực Tứ Trọng Thiên! Tuyệt đối đừng chọc vào hai loại người này. Mặc dù ta biết thực lực của Cuồng ca rất mạnh, nhưng cũng có thể gặp nguy hiểm."
"Dân bản địa và người xông Thông Thiên Tháp?"
"Đúng vậy, Boss khu vực Tứ Trọng Thiên cực kỳ mạnh mẽ, tất nhiên những người có lòng tin xông tháp này sẽ có thực lực không kém, nơi này khá gần Thông Thiên Tháp, hơn nữa cũng có thể tìm được dã quái có thực lực mạnh mẽ ở chỗ này, có thể làm những bước chuẩn bị cuối cùng cho việc xông tháp."
"Còn dân bản địa, có người nói, trên người bọn họ chảy huyết mạch Hoang Thần! Có điều bọn họ không muốn rời khỏi nơi này nên mới không đi xông tháp mà thôi."
Lục Thần hơi khiếp sợ.
"Thật ra Thần Duệ tộc cũng tuyên bố bản thân có huyết mạch Thần, thế nhưng thời đại đã quá xa xưa, ngay cả những bằng chứng về sự tồn tại của tổ tiên bọn họ cũng rất khó tìm được. Thế nhưng dân bản địa Man Hoang Chi Địa thì khác, tư liệu của ta cho thấy Thần Mộ đang ở Man Hoang Chi Địa. Nói cách khác, bọn họ đời đời sinh hoạt trong phạm vi hoạt động của tổ tiên, truyền thừa nhận được còn đầy đủ hơn cả Thần Duệ tộc."
Huyết mạch Thần... Chắc không phải cùng một đường với Thần huyết, mà gần gũi với "huyết mạch" của Lục Thần hơn.
"Cuồng ca, ngươi có gì muốn biết, cứ hỏi ta là được."
Lục Thần gật đầu, hiện tại việc không thể chậm trễ là giúp Sương Lăng khôi phục tổn thương thân thể trước.
"Nơi nào kiếm tiền được?"
"Cái này, người từ ngoài đến rất khó kiếm được tiền. Ngươi cũng không nên đưa ra đồ vật đáng tiền, tùy tiện giao dịch với các thế lực, tỷ lệ bị cướp rất lớn. Ta biết hai phương pháp tương đối ổn một chút, một là vật đổi vật với dân bản địa, tuy bọn họ ngang ngược vô lý, nhưng lại cực kỳ coi trọng chữ tín, tiếc là rất khó lấy được sự tín nhiệm dân bản địa. Bọn họ sẽ không giao dịch với người không quen, tùy tiện tiến vào lãnh địa của bọn họ thì sẽ bị giết."
"Còn một cách... Hay là không nói, quá nguy hiểm."
Lục Thần mỉm cười: "Còn thừa nước đục thả câu cái gì, nói một chút coi, ta sẽ lượng sức mà đi."
"Cái này..."
"Nếu ngươi không nói, chúng ta có thể không thể nào đi tới được bí cảnh Thần Mộ."
Nhắc tới bí cảnh Thần Mộ, Sương Lăng cắn răng nói: "Thật ra phương pháp thứ hai cũng là thường thấy nhất, người mới tới bình thường đều dùng phương pháp này để kiếm khoản tiền đầu tiên."
"Là gì vậy?"
"Sân Đấu Khốn Thú!" Sương Lăng đẩy tới một phần tư liệu, là một tấm screenshot chữ viết trên một tấm bia đá nào đó.
"Sân Đấu Khốn Thú là nơi để người có tiền ở đây giải trí, quy tắc trước kia là bọn họ sẽ lập danh sách 100 người dự thi ở Sân Đấu Khốn Thú, những người dự thi này chém giết lẫn nhau trong Sân Đấu Khốn Thú, hơn nữa còn phải đối phó với dã thú mạnh mẽ và đủ loại cơ quan. Chống đỡ được đến thời gian quy định cuối cùng thì sẽ được ban thưởng linh thạch, nếu vận may tốt, biểu hiện xuất sắc trong trận đấu, còn có thể nhận được sự khen ngợi của một thủ lĩnh bộ lạc dân bản địa nào đó, nhận được cơ hội trao đổi vật phẩm với bọn họ."
Không biết vì sao chế độ thi đấu này có cảm giác rất quen...
"Phải chống đỡ bao lâu?"
"3 giờ, hoặc là người còn lại cuối cùng. Thật ra người dự thi cũng rất thông minh, rất nhiều người vì giữ thực lực, bình thường sẽ không chủ động chém giết với người khác, cho nên phần lớn tình cảnh đều là đợi đến giờ để có thể nhận phần thưởng."
Lục Thần khẽ nhíu mày: "Cảm giác không quá khó, cùng lắm thì ta treo máy hết 3 giờ là được."
"Có điều, e rằng chính vì loại tình cảnh này đã giảm đi tính đã mắt của trận đấu." Sương Lăng nói: "Quy tắc bây giờ đã biến thành đưa lên 100 người, ngoài ra còn đưa lên 30 con Boss bản đồ cấp 200 trở lên, tăng thêm một số lĩnh vực kết giới đặc biệt. Quan trọng nhất là, mỗi một trận đấu Khốn Thú sẽ có thêm 5 đến 10 tên thợ săn!"
"Thợ săn nhận được một lượng lớn tăng phúc, đồng thời đều do cường giả siêu cấp đảm nhiệm, gần như không thể nào chiến thắng. Bọn họ nắm giữ tất cả tình hình thi đấu trong Sân Đấu Khốn Thú và đánh giết người dự thi!"
Lời editor: Chương bạo thứ tám