Editor: Linh Tống
Dược Đồng khoanh chân ngồi bên cạnh Lục Thần, nếu không nói hắn ta là Quỷ Sủng, hắn ta thật sự giống như tiểu hài tử.
"Ta cũng không biết rõ điều này lắm, nếu mọi ngươgi đều biết, vậy sao còn gọi là cấm thuật hàng đầu nữa." Dược Đồng không lo lắng nói, "Nhưng ta lại biết uy lực của bộ Thần Ma cực kỳ khủng bố, thế nhưng độ khó khi đi thu thập cũng chỉ có thể nói là khó như lên trời!"
"Có người nói, sau khi thu thập được bộ Thần Ma, ngươi không phải là người nữa."
"Không phải là người? Vậy là cái gì!"
"Ta cũng không biết."
Lục Thần suýt nữa nôn ra máu mà chết.
Sao cảm giác mình đang bị mắng...
"Này, ta còn nghe nói, hình như ngươi đang đi trên con đường nghịch thiên. Ở trong Cửu Thiên này, Thần Ma Cộng Sinh là phạm phải tối kỵ, ngươi đang phá hỏng sự cân bằng của Cửu Thiên, đang dùng lập trường của cá nhân ngươi đi khiêu chiến toàn bộ quy tắc của Cửu Thiên."
Lục Thần cười lạnh một tiếng, "Cái gì Thần Ma hay không phải Thần Ma, ta chính là ta, chuyện tốt ta cũng làm, chuyện xấu ta cũng làm, hơn nữa việc ngươi cho rằng là việc tốt, có thể là chuyện xấu ở trong mắt người khác thì sao."
"Không phải, ngươi không hiểu rõ, thật ra thành thần thành ma cũng không quan trọng, thật ra chỉ vì muốn ngươi buông tha lập trường của mình, để ngươi thỏa hiệp mà thôi."
Lục Thần ngạc nhiên nhìn về phía Dược Đồng, tiểu gia hỏa này lại biết được rất nhiều.
"Ta sẽ không thỏa hiệp." Lục Thần bình tĩnh nói.
Dược Đồng quay đầu sang, ý tứ sâu xa liếc nhìn Lục Thần.
"Nhìn cái gì? Ta trên mặt có vết bẩn à?"
Dược Đồng lắc đầu, "Không có... Được rồi, có phải lần này ngươi đến đây là muốn tìm Phục Thủy đại nhân hay không?" Giọng nói của Dược Đồng đột nhiên trở nên yếu ớt hơn.
"Đúng vậy, Thánh Nữ đời trước để ta đến tìm hắn, nàng nói, chỉ có Phục Thủy mới có thể đánh bại Hoang Thần Chiến Hồn."
Dược Đồng thở dài một tiếng, "Phục Thủy đại nhân đã sớm biết Hoang Thần vẫn luôn có kế hoạch trọng sinh, chỉ là Hoang Thần không biết, dù hắn cố gắng hơn nữa, vẫn lạc là đã bỏ mình, thứ sống lại căn bản không phải là hắn, đó chỉ là một quái vật."
"Vậy Phục Thủy kia thì sao?"
"Phục Thủy đại nhân sống lại cũng không còn là Phục Thủy đại nhân nữa... Đây chỉ là Chiến Hồn của hắn, sự tồn tại để ngăn cản Hoang Thần Chiến Hồn vào mấy nghìn năm sau."
Lục Thần cau mày, lấy ra cây trâm cài đầu của Thánh Nữ đời trước, "Vậy hắn có nhận ra cây trâm cài đầu này không?"
Dược Đồng nhìn thoáng qua cây trâm cài đầu, gật đầu nói, "Nhận ra, Phục Thủy đại nhân đã để lại điều này trong ý thức của Chiến Hồn."
Lục Thần gật đầu.
"Xem ra Phục Thủy, Thánh Nữ đời trước đã sớm bố trí xong việc này."
Lục Thần phát hiện dường như cảm xúc của Dược Đồng đột nhiên trở nên rất sa sút, kỳ quái hỏi, "Này, sao tinh thần của ngươi đột nhiên sa sút như vậy?"
"Không có gì." Dược Đồng xoay người, không cho Lục Thần nhìn vẻ mặt của mình.
"Nói một chút thôi, dù sao đây cũng không còn người khác." Lục Thần dùng bả vai đẩy Dược Đồng, "Hiện tại không nói, chờ ta đi rồi có lẽ không còn cơ hội nói nữa."
Dược Đồng bĩu môi, sau khi suy nghĩ một chút, hình như cũng có lý, dù có chán ghét cái tên này, bản thân thật sự không có người nói chuyện.
"Trước đây ngoại trừ những dược liệu này ra, thỉnh thoảng ta còn có thể đi nhìn Phục Thủy đại nhân, thế nhưng sau khi lần đại chiến này kết thúc, ta, ta... Ta sẽ..." Nói xong, Dược Đồng cúi đầu khóc thút thít.
Cuối cùng Lục Thần đã hiểu rõ, xem ra sau lần đại chiến này, Phục Thủy Chiến Hồn cũng sẽ biến mất, người mà Dược Đồng tôn trọng nhất cũng hoàn toàn rời khỏi hắn ta.
Đáng tiếc, Lục Thần cũng không giúp được Dược Đồng, hắn ta không chịu đi, mà Hoang Thần Chiến Hồn, e rằng cũng không phải người mà Lục Thần có thể đối phó, việc này phải dựa vào Phục Thủy Chiến Hồn.
Im lặng một lúc, Lục Thần đột nhiên mở miệng, "Này, ngươi nói thỉnh thoảng ngươi sẽ đi xem Phục Thủy đại nhân, vậy ngày mai ngươi có thể dẫn ta đi tìm Phục Thủy Chiến Hồn không? Địa cung này quá lớn, ta lại bị lạc đường!"
Trong mắt Dược Đồng ngân ngấn nước mắt, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lục Thần, "Cái tên này, người ta nói ra chuyện đau lòng như vậy, ngươi chỉ nghe thấy việc ta thỉnh thoảng lại đi xem Phục Thủy đại nhân?"
"Ngươi còn có thể lười hơn nữa không!"
Lục Thần nhún vai, cười hắc hắc, "Cái này... Dù sao ta cũng không giúp được một tay, không bằng ngươi phát huy chút sức lực còn lại, giúp ta một chút đi."
"Sao ngươi không có chút lòng đồng cảm nào chứ!"
"Ta không có lòng đồng cảm, thế nhưng ngươi có, vậy ngươi càng nên giúp ta, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Phục Thủy đại nhân!"
"Ngươi! Ta chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như ngươi!"
"Hiện tại gặp được rồi đấy."
Trong cung điện dưới lòng đất, Lục Thần và Dược Đồng ngươi một câu ta một câu, nói chuyện rất ồn ào.
Không nói gì khác, việc cãi nhau thật sự có thể xoa dịu tâm trạng chán nản của Dược Đồng.
"Ta không thể giúp người vô sỉ như ngươi!"
…
Ngày hôm sau, Dược Đồng xử lý tốt dược liệu, dẫn Lục Thần đi tìm Phục Thủy Chiến Hồn.
"Nếu không phải vì đây là tâm nguyện của Phục Thủy Đại nhân, dù thế nào ta cũng không dẫn ngươi đi!" Dược Đồng tức giận nói.
Lục Thần mỉm cười đi theo phía sau hắn ta.
Có hướng dẫn viên du lịch, mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều.
"Này, có thể đi nhanh lên một chút không, Thần Mộ Hoang Thần sẽ đóng cửa trong vòng ba ngày, ta phải quay về chạy tới chỗ sâu trong Thần Mộ Hoang Thần, đi qua đi lại cũng cần thời gian đấy."
"Biết rồi biết rồi, địa cung của Tiên Tôn đều rất lớn, đi một hai ngày không hết cũng rất bình thường, ngươi cứ đi theo ta! Ngươi có nhiều kỹ năng di chuyển vị trí không?"
"Không nhiều lắm."
Dược Đồng cũng đã tìm được cơ hội báo thù, mỉm cười âm hiểm, "Hắc hắc, vậy ngươi theo sát vào, nếu mất dấu thì đừng trách ta!"
Dứt lời, tốc độ của Dược Đồng đột nhiên nhanh hơn, tốc độ di chuyển có thể so với trạng thái Cấp Tốc Di Chuyển.
Phải biết rằng, đây là tốc độ di chuyển bình thường của Dược Đồng, nói cách khác, hắn ta có thể vẫn giữ tốc độ này, nếu không đủ kỹ năng di chuyển vị trí, tuyệt đối sẽ mất tích.
Lục Thần mỉm cười, "Trí Chi Tử Địa! Long Huyết Phí Đằng!"