Editor: Linh Tống
"Thật sự xin lỗi, chúng ta cũng không dám nữa."
"Xin Băng Nữ Hoàng tha cho chúng ta một con đường sống, đây là 3000 linh thạch, chúng ta cũng không có bao nhiêu linh thạch, chỉ có một chút bày tỏ lòng áy náy."
Lục Thần cũng không khách sáo, nắm lấy túi linh thạch, cho những người này một bài học nhỏ.
Dũng sĩ của bộ lạc Yêu Nữ đến truyền lời.
Ngay vừa nãy, đã mất liên lạc với ba đội ngũ, có thể đã gặp nạn!
"Cái gì?"
Dũng sĩ truyền lời nói, "Hình như có một vài thứ gì đó bị trận chiến vừa nãy chọc giận, tăng nhanh tốc độ săn bắt!"
Tin dữ không ngừng truyền đến, người phụ trách điều tra truyền đến tin tức, con đường quay về đã bị nham thạch ngăn chặn, hơn nữa trên đường xuất hiện đầy cương phong.
Lục Thần khẽ nhíu mày, tên kia không định để bọn họ trở về theo đường cũ!
"Đã vậy, chúng ta cứ đi theo tuyến đường đã quyết định từ trước."
Hương Trà gật đầu, "Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, chỉ là chúng ta không thể xoát dã quái nữa, phải dùng thời gian ngắn nhất đi qua nơi đây."
Đội ngũ lại lên đường, muốn đi thẳng về đích đến.
Dọc theo con đường này, bọn họ không tiếp tục bị vây công nữa, xung quanh cũng có ít dã quái hơn.
Dựa theo kế hoạch, lộ trình được định ra từ trước là ba ngày, có lẽ qua đêm nay, đến sáng ngày mai là có thể đến đích.
Lục Thần cũng nhận được một phần bản đồ dã khu kỹ càng từ chỗ Hương Trà.
Trên bản đồ ghi chú cặn kẽ tuyến đường, đồng thời từng chỗ luyện cấp đều được đánh dấu bằng điểm đỏ, cũng có thể nhìn rõ ràng nơi đó có dã quái gì.
Buổi tối, tiểu đội nghỉ ngơi ở ven hồ Kiểu Nguyệt, trong hồ này có Ngân Sí Ngư, thịt tươi ít xương, sau khi người của bộ lạc Dược Nữ bắt một chút về nấu nướng, cũng đưa đến bên Hương Trà.
"Mọi người nếm thử đi, đây là đặc sản của hồ Kiểu Nguyệt, mùi vị rất ngon." Hương Trà chiêu đãi đám người Sương Lăng và Lục Thần.
Đến đêm, rất nhiều người trải qua một ngày ác chiến, đi đường, đều nằm xuống ngủ thiếp đi, xung quanh doanh trại có dũng sĩ của bộ lạc Dược Nữ đi tuần đêm.
Sau trận đại chiến, Sương Lăng hơi mệt mỏi, đa đi ngủ từ sớm, tuy Tiểu Lục không có tác dụng lớn, nhưng dù sao đẳng cấp thấp, loại trận chiến này cũng tiêu hao rất lớn với nàng, lúc này cũng đã đi vào giấc ngủ.
Lục Thần gọi Tiểu Mao Đoàn ra bảo vệ các nàng, tiểu gia hỏa cũng không khách sáo, vùi vào giữa hai nữ nhân nghỉ ngơi.
Lục Thần cũng không định đi ngủ, cái tên núp trong bóng tối kia vẫn chưa xuất hiện, hắn không thể ngủ được.
Ngồi một mình ở bên hồ, Lục Thần dựa vào ánh trăng để kiểm tra bản đồ.
"Ngươi còn chưa nghỉ ngơi sao? Có người trực đêm mà." Sau lưng vang lên một giọng nói.
Lục Thần quay đầu nhìn lại, chính là Hương Trà, "Ngươi cũng chưa ngủ à."
"Ôi, ta không dám ngủ..." Hương Trà ngồi bên cạnh Lục Thần, vừa lắc đầu vừa mỉa mai, "Đây là lễ trưởng thành của ta, không ngờ vận khí tốt như vậy, lại gặp việc thế này."
Lục Thần mỉm cười, "Sớm gặp được cũng không phải chuyện xấu, dựa theo khuynh hướng này, sớm muộn gì tên kia cũng có hành động lớn."
Hương Trà gật đầu, cũng đúng là như vậy.
"Đúng rồi, người trong bộ lạc biết Băng Nữ Hoàng ở trong đội ngũ của ta, bọn họ hỏi có phải có một nam nhân đi theo bên cạnh Băng Nữ Hoàng hay không." Hương Trà nhìn về phía Lục Thần.
"Cho nên, ngươi chính là Duy Ngã Độc Cuồng?!"
Lục Thần suýt nữa cảm động khóc, cuối cùng đã có người biết tên của mình.
"Đúng vậy sao, là ngươi đánh chết Hoang Thần Chiến Hồn, cũng là ngươi cứu Băng Nữ Hoàng." Không biết vì sao, thái độ của Hương Trà với Lục Thần ôn hòa hơn nhiều, "Ta rất ngạc nhiên, ở Cửu Thiên mạnh được yếu thua này, có bảo vật như Huyền Băng Thần Huyết, vì sao ngươi không giữ lại cho bản thân, mà lại đi cứu một người mà ngươi chưa quen biết được bao lâu chứ."
Lục Thần mỉm cười, "Không có vì sao, ta cảm thấy nàng đáng được cứu thì sẽ cứu."
"Ta thấy ngươi quá tự tin với bản thân, cảm thấy dù không có Huyền Băng Thần Huyết, ngươi cũng rất mạnh."
Lục Thần nở nụ cười, không ngờ, một người căn bản không hiểu rõ mình, lại nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Cũng có nguyên nhân này, tuy Cửu Thiên hung hiểm, thế nhưng kỳ ngộ cũng rất nhiều, Phục Thủy và Hoang Thần đều có thể tìm được bảo vật tương tự, vì sao ta không thể chứ, cho nên ở trong mắt ta, vật kia không quan trọng bằng mạng sống của Sương Lăng."
Dù sao hai người không tính là quá quen thuộc, hai người đều im lặng một lúc.
Lục Thần đột nhiên cầm bản đồ hỏi, "Vùng đất này không có đánh dấu, là có ý gì?"
"Nơi đó là khu cấm, tất cả tuyến đường của đội săn bắn đều đi vòng qua khu vực kia."
"Bên trong có cái gì?" Lục Thần hỏi.
"Không biết, hình như có một hộ sơn đại trận rất mạnh, chúng ta không thể tiến vào."
Lục Thần gật đầu, "Nói cách khác, rất có thể chỗ kia là nơi cư trú của dã quái có linh trí!"
"Cái này... Thật ra dã quái có linh trí cũng chỉ là phán đoán của ta, lại nói dù ngươi biết tên kia trốn ở bên trong, ngươi cũng không vào được."
Lục Thần mỉm cười, vì sao hắn lại chủ quan cho rằng Hương Trà đang nói sự thật, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn cũng là một dã quái có linh trí!
Suy đoán của Hương Trà, không phải không có khả năng!
Về phần có thể đi vào hay không, tất nhiên phải thử rồi lại nói.
"Ngươi sẽ không chủ động đi tìm tên kia chứ, chúng ta chỉ cần có thể sống sót đi ra ngoài đã coi như cám ơn trời đất rồi, đừng đi trêu chọc hắn!"
Lục Thần hơi híp mắt lại, "Ta không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta cảm thấy sở dĩ hắn công kích đội ngũ của chúng ta, có thể là vì ta."
"Dường như giữa ta và hắn có một luồng lực lượng, kéo chúng ta đến cùng một chỗ."
"Nếu ta đoán không nhầm, ngày hôm nay hắn nhiều lần tập kích săn bắn đội, chắc là đang chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng."
Hương Trà hơi không hiểu lắm, thế nhưng suy đoán của Lục Thần vẫn dọa nàng sợ.
"Trận chiến cuối cùng? Ngươi, ngươi thật sự muốn đi tìm hắn?"
"Không sai, ta phải tìm được hắn!" Lục Thần hít sâu một hơi, nói chắc chắn, "Giữa ta và hắn cần có một kết thúc!"
"Lúc nào?"
Đúng vào lúc này, một cơn gió điên cuồng đánh tới, lều vải trong doanh trại suýt bị ném đi, rất nhiều người đều thức dậy từ trong giấc mộng.