Editor: Linh Tống
Xung quanh là hai quân hỗn chiến, số lượng liên minh của tiên quân Nhân Tộc rất nhiều, tuy Ma Tộc là cá thể cường hãn, thế nhưng mỗi người đều phải lấy một địch nhiều, thời gian càng dài, e rằng vẫn phải thua.
"Viêm Ma, khi đó ngươi đi ám sát đại Thiên Tướng Tứ Hải Viễn Chinh, hôm nay cuối cùng cũng để chúng ta bắt được, bó tay chịu trói đi!" Một nữ tử Nhân tộc nói.
Bên cạnh nàng có một con Hắc Long cực lớn, rõ ràng là một trong tứ đại Chung Cực Thần Thú, Hắc Viêm Long Hoàng hình thái trưởng thành.
Nam tử đứng bên cạnh nàng, sau lưng có Tử Tinh Kiếm lơ lửng, hai mắt nhìn chằm chằm Viêm Ma.
Viêm Ma hừ lạnh một tiếng, "Chỉ dựa vào bốn người các ngươi? Quên đi, Viêm Ma ta không giết Nhân Tộc, nếu các ngươi đầu hàng, ta tha cho các ngươi một con đường sống!"
Ở đằng xa, Lục Thần liếc mắt một cái liền nhận ra ba người này.
Viêm Ma không cần nói nhiều, huynh đệ tốt cùng vào sinh ra tử, còn bốn người trong Nhân tộc, hai người trong số đó rõ ràng là Trấn Quốc Yên Nhiên và bắc Tuyết Cô Phi.
"Lại là bọn họ? Sao hai nhóm người này lại gặp phải nhau chứ! Lại nói, Yên Nhiên đã là thiếu Thiên Tướng rồi hả? Cô Phi cũng là trung Thiên Tướng nữa à! Hai người này lăn lộn rất tốt!"
Hai gã Nhân tộc còn lại cũng không biết là ai, nhưng với sự hiểu biết của Lục Thần với mấy người này, có lẽ bốn người kia vẫn không phải là đối thủ của Viêm Ma, Ma Thiên Chích Hồn Trận của Viêm Ma quá bá đạo.
"Nằm mơ! Ngày hôm nay dù Thiên Vương lão tử đến đây, chúng ta cũng phải bắt ngươi!" Trấn Quốc Yên Nhiên vẫn là nữ hài tư thế hiên ngang kia, khí thế không hề thua đám nam tử.
Đột nhiên, một giọng vang lên.
"Có lẽ Thiên Vương lão tử sẽ không quan tâm sự sống chết của các ngươi, nhưng nể mặt ta, có thể đừng đánh trận này trước không?"
Nghe thấy giọng nói này, mấy người đang giao đấu đều khiếp sợ nhìn theo hướng giọng nói.
Chỉ thấy cách đó không xa, nam tử mặc đồ thời trang màu đỏ dẫn theo một con chó vàng ở bên cạnh, một con chuột màu trắng nằm nhoài trên gáy của con chó vàng, ung dung xuyên qua chiến trường, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Vừa thấy nhân loại này, năm người đều khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm ngay tại chỗ.
"Cuồng Thần!"
"Lão Cuồng!"
Viêm Ma cũng không buồn đánh nữa, chạy như điên về phía Lục Thần, vô cùng kích động ôm lấy Lục Thần.
"ĐM, Lão Viêm, nếu ngươi là phụ nữ thì cũng thôi đi, ban ngày ban mặt, rất buồn nôn đấy."
Lúc này Viêm Ma mới buông Lục Thần ra, đánh giá Lục Thần từ trên xuống dưới.
Gần một năm tìm không thấy, dáng vẻ của Lục Thần không có thay đổi gì, nhưng dường như giữa hai hàng lông mày lại càng trưởng thành hơn
"Tiểu tử tốt, cuối cùng ngươi đã xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết ở Man Hoang Chi Địa!" Viêm Ma đấm một cái vào vai trái của Lục Thần.
"Ngươi còn chưa có chết, sao ta lại nỡ chết chứ." Lục Thần cười ha hả nói, "Ôi, trước tiên để hai đám người các ngươi đừng đánh nữa."
"Chúng tướng Ma tộc nghe lệnh, hoàn toàn lùi lại sau Bát Quái Ngự Địch Trận!" Viêm Ma tuyệt đối không qua loa, trực tiếp ra lệnh, để bộ đội quay về trạng thái phòng thủ.
Trấn Quốc Yên Nhiên thấy thế, cũng lập tức ra lệnh, Nhân tộc, tự nhiên Tinh Linh tộc, Ải Nhân tộc dồn dập lui ra sau bày trận, hai quân cách xa nhau hai mươi, ba mươi mét, đôi bên đối chọi nhưng không ra tay.
Lúc này, không ít người đặt sự chú ý ở trên người Lục Thần.
"Tên kia là ai, sao câu nói đầu tiên lại để hai quân dừng tay?"
"Nhìn khá quen, nhưng không nghĩ ra, quan hệ của hắn và thiếu Thiên Tướng Viêm Ma không bình thường, thật kỳ quái!"
"Mọi người đều biết, Viêm Ma đại nhân có một người bạn tốt là Nhân tộc, không phải là..."
Trấn Quốc Yên Nhiên và Cô Phi cũng nhanh chóng chạy bộ đến trước mặt Lục Thần.
"Cuồng Thần, cuối cùng ngươi đã trở về!" Hai người còn hơi cảnh giác Viêm Ma, nhưng bọn họ cũng rất lo lắng cho Lục Thần.
Lục Thần mỉm cười, "Trung Thiên Tướng Cô Phi, thiếu Thiên Tướng Yên Nhiên, đã lâu không gặp."
"Cuồng Thần, ngươi lại còn chê cười ta!" Yên Nhiên tức giận lườm Lục Thần, "Có ai không biết, ngươi căn bản chẳng thèm ngó ngàng đến quân hàm."
Lục Thần cười ha ha, "Ta cũng không định chê cười các ngươi, chỉ là thấy các ngươi phát triển không tệ, cảm thấy vui vẻ thay các ngươi."
Bắc Tuyết Cô Phi mỉm cười lắc đầu, "Bớt đi, nếu ngươi tiến vào tiên quân, đã sớm là đại Thiên Tướng. Này, Cuồng Thần, tại sao ngươi lại quay về, hiện tại Nhân tộc còn đang phát lệnh truy nã ngươi."
Nói đến việc chính, Lục Thần thu lại nụ cười.
"Lần này trở về, ta cũng tới để xử lý chuyện này. Cuối cùng ta vẫn không thể bị truy nã mãi."
"À? Ngươi vẫn đang nghĩ đến điều này?" Trấn Quốc Yên Nhiên kỳ quái nói.
"Ta còn rất nhiều đồng bào sẽ đến Tứ Trọng Thiên, nếu ta mang theo tội phản tộc rời khỏi nơi này, có lẽ bọn họ sẽ bị người ta kỳ thị."
"Ngươi nói đồng bào Trái Đất sao? Thật ra, hiện tại bọn họ..." Cô Phi hơi muốn nói lại thôi.
Lục Thần khẽ nhíu mày, "Bọn họ làm sao vậy? Không đúng, bọn họ sẽ không đến Tứ Trọng Thiên nhanh như vậy chứ."
"Đã có một vài một nhóm người tới." Trấn Quốc Yên Nhiên nói, "Chỉ vì ngươi, bọn họ sống khá thảm, hình như đại Thiên Tướng Bán Thú tộc đặc biệt nhằm vào bọn họ, khiến bọn họ còn chưa tốt nghiệp môn phái đã tiến vào tiên quân phục dịch."
"Đại Thiên Tướng Bán Thú tộc?" Lục Thần kỳ quái nói, hình như hắn không biết người này.
Cô Phi bổ sung một câu, "Ngươi còn nhớ rõ Thú Phật không?"
Vừa nói đến Thú Phật, Lục Thần lập tức hiểu, có thể Thú Phật và đại Thiên Tướng Bán Nhân tộc kia có quan hệ, mình giết Thú Phật, bên kia đang trả thù đồng bào Trái Đất!
"Nếu không phải đại Thiên Tướng Tứ Hải Viễn Chinh che chở, có lẽ đồng bào của ngươi đã chết trận trên sa trường."
Lục Thần cau mày, không ngờ đã có người chơi Trái Đất tiến vào Tứ Trọng Thiên, càng không ngờ, trong khoảng thời mình không có ở đây, lại có người làm khó người chơi Trái Đất!
"Cuồng Thần, ngươi bây giờ đừng tiến vào trận doanh Nhân Tộc thì tốt hơn, hiện tại ngươi có trọng tội phản tộc, đi vào e rằng không ra được." Yên Nhiên nói, "Chúng ta còn có đại Thiên Tướng sẽ nghĩ cách ra sức bảo vệ đồng bào của ngươi, ngươi đi nhanh lên đi."