Editor: Linh Tống
Đôi mắt Thánh Nữ như nước hồ thu, cười một tiếng, "Xem ra các ngươi cũng rất che chở hắn, yên tâm đi, ta không đến để gây rắc rối."
Lúc này Tứ Hải Viễn Chinh mới thả lỏng một hơi, Thánh Nữ lại đang thử thăm dò mình.
Chín đại trận doanh, cộng thêm bộ lạc Hoang Thần, lúc này toàn bộ thập đại thế lực đều chờ đợi ở chiến khu, từ sáng sớm đến giữa trưa, rồi đến buổi chiều.
Gió thu thổi qua rừng cây, lá cây rung lên xào xạc, mọi người bắt đầu lo lắng Duy Ngã Độc Cuồng sẽ không đến, nếu hắn không tới nữa, bọn họ sẽ phải quay về ngay, dù sao sau khi mặt trời lặn, chính là thời gian Thái Âm U Huỳnh đi ra ngoài hoạt động.
Gặp phải tên kia ở nơi dã ngoại, vậy toàn quân sẽ bị diệt.
Thậm chí các đại trận doanh đã vào chỗ đợi lệnh, chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào.
Devine hơi nóng nảy, hỏi phụ thân, "Cha, Cuồng thúc còn chưa tới."
Viêm Ma bình tĩnh hơn bất kỳ ai, "Cuồng thúc của ngươi sẽ đến!"
Đương nhiên hắn sẽ trở về, dù sao trên người hắn đã trúng cổ độc, nếu hôm nay không chiến, chắc chắn phải chết!
Ngay lúc một vài đội ngũ chuẩn bị rời đi, đột nhiên mọi người cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu chuyển động.
Toàn bộ chiến khu như biến thành mặt biển có sóng ngầm phun trào, xung quanh nổ lên ầm ầm, rừng núi nơi xa đang xóc nảy với biên độ có thể nhìn bằng mắt trần, có vô số đất đã vụn trượt xuống từ trên ngọn núi.
"Đúng, đúng là Thái Âm U Huỳnh! Không đúng, hiện tại mặt trời còn chưa xuống núi, sao lại đi ra sớm như vậy?"
"Không tốt, chúng ta đã bị Duy Ngã Độc Cuồng ám toán, hắn muốn mượn tay Thái Âm U Huỳnh diệt chúng ta!"
"Nói đi cũng phải nói lại, đây là Thái Âm U Huỳnh sao? Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được lực lượng của nó, quá kinh khủng!"
"Đừng nói nhảm, toàn quân lập tức lui lại, có nhiều người ở đây như vậy, chưa chắc Thái Âm U Huỳnh đã đuổi theo chúng ta."
Ngay lúc chín đại trận doanh đang hoảng sợ loạn thành một đống, một con Cự Long đưa lưng về phía ánh hoàng hôn ở nơi chân trời, bay đến từ đằng xa.
Cửu Dực Thiên Long!
Một nam tử nhân loại đứng sừng sững ở trên đầu rồng, trên người mặc bộ đồ đỏ, áo choàng đang bay lượn trong gió, hai tay chắp ở sau lưng, một thanh trường kiếm hai màu trắng đen quấn lấy nhau lơ lửng ở bên người.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh, vì quá lâu không xử lý nên mái tóc đã dài hơn, một mái tóc đen bay theo gió, lại không che được đôi mắt trong suốt kia!
Khi thấy người kia, Thánh Nữ hơi ngạc nhiên.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi không gặp mặt, dường như Duy Ngã Độc Cuồng đã trở nên hơi khác biệt.
Càng thêm bình tĩnh, thong dong, mặc dù hắn chỉ đứng ở trên đầu rồng, đã khiến người ta có cảm nhận được khí chất quan sát chúng sinh.
Viêm Ma nhìn tên kia, trong lòng dâng lên cảm giác khác lạ.
Viêm Ma không hy vọng hắn đến, nhưng lại biết hắn nhất định sẽ đến, đây là vị huynh đệ tốt của hắn ta, dám đi một mình đến pháp trường Ma tộc để cứu huynh đệ của mình!
Biết rõ phải chết, cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn.
"Cuồng thúc, là Cuồng thúc!" Devine hưng phấn hô to, "Cuồng thúc! Ta biết ngươi sẽ tới, ta biết ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!"
Viêm Ma là một con người rắn rỏi, lại hơi nghẹn ngào, "Tiểu tử này… Lại mặc bộ đồ lẳng lơ như vậy, hắn không thể mặc bộ đồ ta đưa cho hắn sao?"
Sương Lăng ngây ngốc nhìn nam tử đứng trên đầu rồng, đại chiến còn chưa bắt đầu, trái tim của nàng đã treo đến cổ họng.
Một phe là Thái Âm U Huỳnh khiến vùng đất chấn động, chưa bao giờ chiến bại, bên kia là Cuồng ca ca, nàng không lo lắng mới là lạ.
Huống chi còn chưa thu thập đủ mảnh vỡ Thần Ma Liên Tâm!
Trên không trung, một giọng nói thản nhiên vang lên, "Giun Thái Âm, thời gian còn chưa tới, đừng gấp gáp như vậy, ngươi sẽ dọa bằng hữu của ta sợ."
Trấn Quốc Yên Nhiên suýt nữa phun ra một búng máu.
Người này luôn đặt biệt danh cho đối thủ, lúc đánh Hắc Giao luôn gọi đối phương là cá mực, bây giờ còn lợi hại hơn, đường đường là Thái Âm U Huỳnh, Lưỡng Nghi Thánh Thú, lại bị hắn gọi thành giun.
Toàn bộ Tứ Trọng Thiên đều không có ai dám gọi Thái Âm U Huỳnh thế nào.
"Người này thật sự là tên giỏi đặt biệt danh…"
Bị Lục Thần gọi như thế, mặt đất lại thật sự bình tĩnh lại.
Cửu Dực Thiên Long dừng ở trước trận doanh liên minh tiên quân Nhân tộc, sau đó được Lục Thần thu vào.
Đám người Thánh Nữ, Sương Lăng, Cô Phi, Yên Nhiên, Tứ Hải Viễn Chinh lập tức vây quanh.
"Độc Cuồng huynh đệ, ta tới để xin lỗi." Thánh Nữ nói: "Trước đó ta còn khoe khoang khoác lác, nói giao chuyện Thần Ma Liên Tâm cho ta, kết quả ta lại không thể thu thập đủ!"
Lục Thần mỉm cười: "Thánh Nữ, ngươi giúp ta thu thập mảnh vỡ, ta nên cảm tạ ngươi mới đúng, người của bộ lạc Hoang Thần nhiều như vậy mà còn tìm không đủ, nếu tự ta tìm, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể tìm được một mảnh hai mảnh cũng đã không tệ rồi."
"Nhưng Cuồng ca ca, ngươi sắp sửa phải quyết chiến với Thái Âm U Huỳnh!" Sương Lăng vội la lên: "Không được, lần này ta đi cùng với ngươi!"
"Đúng vậy, chúng ta đi cùng với ngươi!"
Lục Thần lắc đầu: "Nếu không đối phó được Tinh Thần Diệt, nhiều người hơn nữa cũng bị nó đánh chết, nhiều người cũng vô dụng."
"Một mình ta đối phó nó là được."
Đột nhiên Lục Thần thấy chưởng môn Nam Thiên: "Nam Thiên đại ca, sao ngươi cũng tới? Muội muội ta không có chuyện gì chứ?"
Nam Thiên gật đầu nói: "Ta lo lắng cho ngươi, còn về nhóm đồng hương và muội muội của ngươi, ngươi yên tâm, ta không nói nửa chữ với bọn họ, bây giờ bọn họ đang rèn luyện ở môn phái."
Lúc này Lục Thần mới thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi...Sau này còn phiền Nam Thiên đại ca chăm lo bọn họ giúp ta."
Vừa nói ra lời này, trong lòng mọi người đều nặng nề.
Theo những gì bọn họ nghe thấy, giống như là Lục Thần cảm thấy bản thân không có chút phần thắng nào trong trận chiến này.
Nhưng Lục Thần nói như vậy thì cũng không có vấn đề gì, bất kể có thể chiến thắng Thái Âm U Huỳnh hay không, đó cũng là thời điểm hắn rời đi.
Đám người Lục Di không có việc gì, Lục Thần an tâm.
"Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi chuẩn bị xong chưa, ta không đợi được nữa!"