Editor: Linh Tống
Lục Thần nhíu chặt hai hàng lông mày.
Bây giờ Lục Thần còn chưa đoán được thân phận của Mạnh Bà, có lẽ nàng cũng đến từ Tam Trọng Thiên giống như lão Mã, nếu vậy thực lực của nàng kém xa mình, nhưng cũng có thể nàng giống như đám Mộc Huyền và người trong núi, đến từ Thiên Vực càng cao hơn.
Lục Thần vẫn nên nghe theo lời cảnh cáo của Mạnh Bà...
Dường như Mạnh Bà nhận ra sự do dự của Lục Thần, đột nhiên nói nói một câu lạc đề, "Chàng trai, còn có một việc mà ta vừa nhớ ra, có thể có liên quan đến ngươi."
"Có liên quan đến ta sao?" Lục Thần kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy!" Mạnh Bà nói, "Ngươi nên nhớ kỹ quy củ phí qua đường của ta, 100 vạn kim tệ có thể giữ lại ký ức về người quan tâm nhất, 1 ức không chỉ có thể giữ lại ký ức, còn có thể tăng thuộc tính."
Lục Thần gật đầu, đương nhiên hắn vẫn nhớ kỹ khoản phí qua đường đắt đỏ đó.
"Đến nơi này của ta, số người có 1 ức kim tệ trong người chỉ lác đác không có mấy, mặc dù là hậu bối của thế lực lớn ở Thiên Vực cao cấp, cũng không thể chống đỡ thanh toán khoản chi phí này cho tất cả mọi người."
Lục Thần cũng không nghi ngờ điểm này.
"Vì vậy, dù muốn giữ lại ký ức, đều là một con số trên trời với rất nhiều người."
"Không biết ta đã ở lại nơi này bao lâu, cũng đã gặp rất nhiều người, thế nhưng có một nữ hài ta ấn tượng đặc biệt sâu sắc."
Lục Thần cau mày lắng nghe.
"Nữ hài kia lựa chọn quên đi!"
"Quên đi? Không phải tiền bối nói phần lớn mọi người đều lựa chọn quên đi sao, vì sao nàng lại cho ngươi ký ức đặc biệt sâu sắc chứ?"
Mạnh Bà cười nói, "Lựa chọn của nàng không có gì kỳ quái, thế nhưng lời nàng nói khiến ta có ký ức sâu sắc."
"Nàng nói cái gì?"
Mạnh Bà thuật lại nguyên văn lời nói của nàng, "Xin lỗi, ta thật sự không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy, trong nhà không thể cho ta nhiều kim tệ như vậy, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn quên đi. Nhưng nếu hắn là chân mệnh thiên tử của ta, hắn nhất định sẽ xuất hiện trong thế giới của ta một lần nữa, hắn sẽ để ta nhớ kỹ hắn một lần nữa!"
"Hắn biết điều khiển Cửu Dực Thiên Long xuất hiện ở trước mặt ta!"
Nói xong, Mạnh Bà mở ra bàn tay tràn đầy nếp nhăn, bên trong có hai viên thủy tinh trong suốt.
Lục Thần hơi ngẩn ngơ.
Chỉ có hắn mới có Cửu Dực Thiên Long!
Hắn nhìn viên thủy tinh trong lòng bàn tay của Mạnh Bà, hỏi, "Đây là cái gì?"
"Nước mắt của nàng, trí nhớ của nàng." Nói xong, Mạnh Bà ném viên thủy tinh xuống sông Vong Xuyên, "Tiểu tử, ta không thể nào khống chế tình cảm của các ngươi, thế nhưng đây là lần đầu tiên lão thái bà ta nghe được lời như vậy."
"Nếu ngươi muốn biết nàng là ai, chờ ngươi đến Ngũ Trọng Thiên rồi trở về, khi đó ngươi mới có tư cách tiến vào sông Vong Xuyên."
Lục Thần mờ mịt nhìn viên thủy tinh chìm vào trong nước.
Nàng là ai?
Im lặng một lúc lâu, Lục Thần thở dài một hơi.
Lần này Mạnh Bà nói rất rõ ràng, phải qua Ngũ Trọng Thiên mới tính là có thực lực tiến vào sông Vong Xuyên, vậy hiện tại mình còn chưa đủ thực lực.
Mạnh Bà mỉm cười, không nhìn Lục Thần nữa, trong miệng lặp lại câu nói kia, " Hoa Bỉ Ngạn nở rộ bờ đối diện, cỏ Đoạn Trường buồn đau đứt ruột. Đứng trước cầu Nại Hà làm sao biết, đá Tam Sinh ghi chép hết ba đời..."
Lục Thần cũng biết Mạnh Bà có thể nói cho mình biết nhiều như vậy, đã là phá lệ, hắn truy hỏi gì nữa cũng vô dụng.
"Đa tạ tiền bối!" Lục Thần khom lưng thật sâu cúi chào Mạnh Bà, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lục Thần đi xa, đôi mắt đục ngầu của Mạnh Bà nhìn về phía chân trời.
"Lục Thần, ngươi là chân mệnh thiên tử của nữ hài kia sao? Nếu là vậy, đừng để nữ hài kia chờ quá lâu, thời gian của nàng đã không còn nhiều..."
Lục Thần không biết nữ hài kia là ai, Mạnh Bà gần như không đưa ra bất kỳ lời nhắc nhở gì, nhưng nghĩ tới có một nữ hài rơi nước mắt vì hắn, trong lòng Lục Thần cũng hơi đau đớn.
Mình là người mà nàng quan tâm nhất? Buồn cười là chính bản thân hắn còn không xác định được đối phương là ai.
Lục Di, Lãnh Nhu? Không thể nào, các nàng đều nhớ mình.
Có lẽ chỉ có vượt qua sông Vong Xuyên mới biết được đáp án!
Thời gian của lệnh bài hạ giới đã sắp đến, Lục Thần đưa Dược Đồng về quân đoàn, nhìn thoáng qua đám người Đại Ngốc, xoay người rời khỏi Cấp hai Thiên.
...
Trước Thông Thiên Tháp Tứ Trọng Thiên, một nam tử tóc trắng đi một mình về phía Thông Thiên Tháp.
Người tiếp nhận vị trí của Thái Âm U Huỳnh còn chưa tới, giai đoạn hiện tại cũng chỉ có một mình Lục Thần có thể tiến vào Ngũ Trọng Thiên.
Đứng trước Thông Thiên Tháp cao ngất, tuy nói bây giờ Lục Thần đã ở Tứ Trọng Thiên, nhưng khi hắn ngửa đầu nhìn lên, Thông Thiên Tháp vẫn cao vút trong mây, không thấy đỉnh tháp.
Ngay lúc hắn chuẩn bị tiến vào Thông Thiên Tháp, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Cuồng ca ca!"
Lục Thần quay đầu nhìn lại, một nữ tử áo trắng đứng ở đằng xa.
Lúc hắn đến Thông Thiên Tháp cũng không nói với bất kỳ kẻ nào, Sương Lăng lại xuất hiện vào lúc này, không biết nàng đã chờ ở đây bao lâu.
"Sương Lăng." Lục Thần mỉm cười với nữ hài đứng ở nơi xa, dù sao còn có một người tới tiễn hắn.
"Cuồng ca ca, tất cả phải cẩn thận!" Ngàn vạn câu nói chỉ cô đọng thành một câu chúc phúc đơn giản nhất.
Lục Thần gật đầu, đứng đằng xa kêu lên, "Ngươi cũng vậy!"
Sau đó, Lục Thần cũng không quay đầu lại tiến vào Thông Thiên Tháp!
...
Căn phòng của Boss Tứ Trọng Thiên rất trống trải, phải chứa cả Thái Âm U Huỳnh và Thái Dương Chúc Chiếu, có lẽ nơi đây cũng phải đủ lớn mới được.
Nhưng vào lúc này, bên trong căn phòng rỗng tuếch, Lục Thần có thể trực tiếp xuyên qua gian phòng, leo lên cầu thang đến tầng năm.
Trước lỗ đen to lớn, Lục Thần hít sâu một hơi, "Mọi người chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi!"
Bước một chân vào lỗ đen Truyền Tống Môn, Lục Thần lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Sau khoảng thời gian mê muội ngắn ngủi, lúc Lục Thần mở mắt ra, khiếp sợ phát hiện, mình lại ở trong phòng của mình!
Bên trong biệt thự ở Trái Đất!
Thậm chí hắn có thể thấy mình đang nằm ở trong khoang hành khách trò chơi!
"Cái này, cái này…" Lục Thần ngây dại.
Lời editor: Chỉ còn 6 ngày nữa thôi là sang tháng mới, cùng đếm ngược nào các đại thần ơiiiiiiii!!!