Editor: Linh Tống
Sau khi bọn họ thấy Lục Thần thì lập tức vây quanh.
"Ngươi là ai! Vì sao ở trong thôn chúng ta?"
Lục Thần chớp mắt, vấn đề này cực kỳ trí mạng, vì sao hắn ở trong thôn? Bị Tinh Tế truyền tống tới? Hay từ Tứ Trọng Thiên đi lên?
"Khụ khụ, cái này... Khụ khụ... Ta, ta đi ngang qua!" Lục Thần cưỡng ép viện lý do.
"Đi ngang qua? Mặc đồ lòe loẹt như vậy, còn nhân lúc chúng ta đi săn rồng để chạy đến thôn xóm chúng ta, ta thấy ngươi chính là yêu râu xanh!" Có thôn dân tức giận nói.
Lục Thần nhìn thoáng qua phụ nữ trong thôn, khá là bình thường...
"Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, ta thật sự không phải là yêu râu xanh!"
"Hiểu lầm? Vậy ngươi chứng minh mình không phải như thế nào?"
"Chứng minh mình không phải như thế nào? Ta mẹ nó chứng minh mình không phải là như thế nào! Ta không có làm gì hết, các ngươi có thể sỉ nhục dáng vẻ của ta, nhưng không thể sỉ nhục nhân phẩm của ta!"
Lục Thần lắc đầu: "Các vị đại thúc đại thẩm, ta một không trộm đồ, hai không trộm người, ta không hề làm gì cả, vì sao các ngươi lại nói ta là phần tử xấu?"
Các thôn dân nhìn nhau một cái, hình như người này nói cũng có lý, khi trong thôn không có bất kỳ ai, hắn cũng chỉ đứng ở chỗ này, trên tay cũng không có thứ không thuộc về mình.
Lục Thần thấy cảm xúc trên khuôn mặt bọn họ bình tĩnh lại, xem ra đều là dân chúng rất chất phác bình thường.
"Ta thật sự đi ngang qua, mới tới nên cũng không quen thuộc nơi này, nếu có gì đắc tội thì xin hãy tha lỗi."
Thấy người thanh niên này nói năng khách sáo, cuối cùng những thôn dân này cũng tháo xuống tâm lý phòng bị.
"Ngươi là một người xứ khác, sao lại đến chỗ chúng ta?"
"Thật không dám giấu giếm, ta ngoài ý muốn tới chỗ này." Lục Thần suy nghĩ một chút, hỏi: "Xin hỏi một chút, vừa rồi các ngươi mới nói các ngươi đi săn rồng, là có ý gì?"
Một nam tử tráng niên đen thui nói: "Săn rồng mà cũng không biết sao? Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là người nhà giàu sống trong nhung lụa, không biết cũng không kì lạ."
"Chúng ta phải đi đến Ngọa Long sơn gần đây để săn giết ma vật, sau đó cầm tài liệu ma vật đi đến huyện thành gần đây để bán lấy tiền, đổi lấy vật phẩm để thôn xóm sinh tồn."
Lục Thần kỳ lạ hỏi: "Vậy ma vật các ngươi săn giết đâu?"
"Haizz, lần này gặp phải long chủng quá mạnh mẽ, chúng ta thương vong thảm trọng, có thể trốn về đã không tệ rồi."
Nói đến lần săn rồng này, không ít thôn dân bắt đầu than thở.
“Haizz, trong thôn đã không còn lương thực dư thừa, không biết có thể qua được mùa đông năm nay hay không."
"Lần Trụ Tử nhà ta không còn, bỏ lại hai mẹ con ta biết sống thế nào đây!"
"Mẹ Hổ Tử đừng khóc, mọi người có cơm ăn, chắc chắn sẽ không để hai mẹ con các ngươi đói bụng!" Một ông lão nói.
Mẹ Hổ Tử vừa khóc vừa lắc đầu: "Thôn trưởng, trong thôn còn lương thực dư, ngày hôm nay các tiên nhân tới thu thuế, chút lương thực của chúng ta căn bản không đủ, lại phải bị phạt, mùa đông năm nay chỉ có thể ăn rau dại vỏ cây."
Lục Thần vẫn luôn cau mày đứng nghe ở bên cạnh.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đám người này không phải đi lên từ Tứ Trọng Thiên, có thể bọn họ là dân chúng bình thường sinh hoạt ở thế giới này.
"Tiên nhân đến thu thuế?" Lục Thần kỳ lạ hỏi.
Thôn trưởng lắc đầu: "Nào phải tới thu thuế, đó là tới thu mạng!"
Nếu hắn đoán không sai, vậy cái gọi là tiên nhân, có thể chính là người tu tiên, thậm chí chính là những người tới từ Tứ Trọng Thiên!
Có điều câu nói tiên nhân đến thu mạng khiến Lục Thần cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lục Thần vốn cho rằng Ngũ Trọng Thiên là thế giới nơi các cường giả Tứ Trọng Thiên tranh bá, không ngờ còn dính đến người thường.
Ngay cả người thường cũng không buông tha, có thể tưởng tượng được Ngũ Trọng Thiên tàn khốc cỡ nào!
Lần săn rồng này, trong thôn chết hơn hai mươi người, đều là người lao động trẻ tuổi khỏe mạnh, khi các thôn dân đang an táng người chết, một hài tử vội vã chạy tới từ cửa thôn.
"Tiên nhân đến!" Tiểu nam hài lo lắng hô.
"Bọn họ chắc chắn sẽ tới, có điều không ngờ tới nhanh như vậy!" Thôn trưởng lo lắng đến mức trên trán đã chảy ra mồ hôi.
Không lâu sau, bảy tám nam nữ mặc trường bào màu trắng, khí chất xuất chúng đã vào thôn xóm.
Những người này ai nấy đều khẽ hất cằm lên, dáng vẻ cao cao tại thượng, vừa đi tới trước mặt mọi người, gã nam tử mặc đồ trắng dẫn đầu vênh váo đắc ý nói: "Mau nộp thuế lương tháng này!"
Thôn trưởng căn bản không dám nhìn thẳng vào tiên nhân, run run nói: "Hồi bẩm tiên nhân, chúng ta, chúng ta không góp đủ thuế lương... Thế nhưng chúng ta đi săn rồng, chúng ta đang nghĩ cách!"
"Săn rồng? Vậy long chủng đâu?"
"Lần này gặp phải Địa Hành Long nhất giai, quá khó đối phó, trong thôn đã chết 24 người..."
"Cho nên, các ngươi là không góp đủ thuế lương, cũng không săn được long chủng?"
Giọng nói bình thản lạnh lùng của tiên nhân khiến thôn trưởng đổ mồ hôi như mưa, nói chuyện cũng lắp bắp: "Hồi, hồi bẩm tiên nhân, chúng ta thật sự..."
"Bớt nói nhảm, ta hỏi một lần nữa, có phải không góp đủ thuế lương đúng không? Trả lời ta, đúng hay không!"
Thôn trưởng còn rất nhiều lời muốn nói chỉ có thể gắng gượng nghẹn trở về, cúi đầu đáp: "Đúng..."
"Ừm, vậy dễ xử lý, ít hơn bao nhiêu, dùng mạng để trả nợ!"
"Tiên nhân!" Thôn trưởng vội la lên.
Trong mắt nam nhân kia lóe lên một vẻ lạnh lùng, lắc mình một cái đã đến trước mặt hắn ta, một cái tát trực tiếp tát bay thôn trưởng hơn sáu mươi tuổi.
Lão nhân trực tiếp đụng vào tường nhà ở đằng xa, khiến tường nhà sụp đổ!
"Thôn trưởng!" Vài thôn dân vội vàng chạy tới đẩy thôn trưởng ra khỏi đống đá hỗn loạn.
Lúc này thôn trưởng cao tuổi đã hấp hối.
Tiên nhân kia hoàn toàn không đếm xỉa: "Lát nữa có thể nói chuyện, giao thuế lương lên trước!"
Thôn dân không dám ngỗ nghịch, mấy chàng trai khiêng hai mươi mấy bao tải lớn tới, rất cung kính đặt ở trước mặt tiên nhân.
Nam tử nhìn qua, hừ lạnh một tiếng: "Thiếu 4 bao, bốn mạng, là các ngươi tự chọn, hay là để ta chọn?"
Các thôn dân hai mặt nhìn nhau.
Lão thôn trưởng vẫn còn một hơi thở, hắn ta nhìn thôn dân một chút, vừa rồi bọn họ mới mất hơn hai mươi thanh niên trai tráng, nếu bây giờ còn chết bốn người...