Tứ Đại Danh Bổ

Chương 130



"Tại sao?"



Nghe La Bạch Nãi nói như vậy, mặc dù biết rõ hắn sẽ không có chuyện gì (ít nhất hắn vẫn sống sờ sờ đứng ở chỗ này) nhưng mọi người vẫn toát mồ hôi.



... cái tên Chu Sát Gia cùng võ công của hắn vốn không phải chuyện đùa. Hơn nữa truyền thuyết thần bí liên quan đến hắn thật sự rất nhiều ... mọi người đều biết hắn lòng dạ độc ác, hành tung quỷ bí, hỉ nộ vô thường nhưng người nào cũng không biết hắn rốt cuộc người như thế nào.



"Ta thiếu chút nữa toi mạng!" La Bạch Nãi vẫn còn có chút sợ hãi nói:”Ta chỉ nghe thấy được sáu luồng hơi rượu đánh tới, gió cuộn rát mặt nên không khỏi nhắm mắt lại ... mới chỉ hai sát na tay của hắn vốn đang bóp trên cổ họng hắn đã chộp vào cổ ta!"



Vô Tình thở dài nói:”Ngươi không nên nhắm mắt!"



La Bạch Nãi nói:”Nhưng ta..." Vô Tình cắt lời:”Nói tiếp!"



Gã cũng không phải quá rất nghiêm nghị nhưng gã vừa nói như thế La Bạch Nãi cũng không dám cãi lại chỉ chỉ vào cổ của mình. Quả nhiên nơi đó có ba điểm màu xanh tím tựa như vân gỗ ăn vào quá sâu:”Hắn chếch thêm một chút mạng của ta toi rồi!"



Nhiếp Thanh nhìn một chút rồi vuốt cằm nói với Vô Tình:”Là Quỷ Thần chỉ của Chu Sát Gia!"



Vô Tình cũng gật đầu trong mắt lộ vẻ lo âu.



Lúc đó trong chớp mắt La Bạch Nãi cũng cho là mình chết chắc.



Hắn chỉ cảm thấy khó thở, thiên hôn địa ám, sao bay đầy trời, trong đó một hai ngôi sao còn hóa thành đôi mắt một con đại tinh tinh nhìn hắn như muốn nuốt chửng lấy hắn vậy




Nhưng hắn chưa chết.



Chụp trúng cổ họng hắn Chu Sát Gia cũng toàn thân phát run, run lên bần bật. So với lúc La Bạch Nãi nhìn thấy tay của Chiêm Mại Ngưu sau sau khi tận lực nhổ cây còn run hơn gấp bội. Hơn nữa ánh mắt của hắn tối sầm, hô hấp dồn dập như nước sôi réo rắt.



"Ta vốn là sẽ đánh chết ngươi..."



La Bạch Nãi may mắn nghe được hai chữ ‘vốn là’ nhưng cổ của hắn bị người tabóp chặt đến nửa câu cũng không thể nói ra.



"Nhưng ta không thể giết ngươi... Ngươi phải đáp ứng ta một chuyện..." nói một gì chuyện chứ lúc này với La Bạch Nãi mà nói cho dù là một trăm chuyện hắn cũng đồng ý.



Nhưng hắn đáp ứng không được.



Hắn không nói được tiếng nào.



Hắn cũng không thể gật đầu.



Cổ của hắn không thể cử động.



May là Chu Sát Gia cũng nghĩ rằng hắn đã đáp ứng.



"Ngươi đi Sơn Tây, từ đèo Lão Đậu trèo thẳng lên Nghi Thần phong, đến Diễm Mộng cốc, trong cốc có Diễm Mộng khách điếm... ngăn Ngô đại nhân lại ... nói với lão ... Chu Sát Gia ta gánh trách nhiệm nặng nề ... bị Đường Hóa ám toán ... nhất định phải nói cho lão biết ... bảo tàng khách điếm không thể để cho Phá Lạn Vương cướp đi... Hắn muốn giết người đoạt bảo, là đầu sỏ ... nhất định phải tìm Vương Phi, chỉ có Phi Nguyệt mới có thể khống chế Đường Hóa... gọi người của Thái Bình môn, Đông Nam vương phủ giúp lão ... trùng chấn uy danh ... giúp Ngô đại nhân quá quan ... sẽ được trọng thưởng ... ngươi thay ta bẩm cáo chuyện này Chu Miễn nhất định sẽ báo đáp ngươi ... chỗ tốt ..."



La Bạch Nãi vừa nghe vừa gật đầu.



Sau khi nghe xong đầu đã gật nhiều lần.



Cổ của hắn đã có thể động.



Nguyên nhân rất đơn giản.



Đầu của hắn có thể động tức là nói cách khác lực tay của Chu Sát Gia bóp cổ họng của hắn lơi ra dần dần.



Lực càng nhỏ nói rõ một điều Chu Sát Gia đã sức tàn lực kiệt. Nói đúng hơn La Bạch Nãi vì sợ Chu Sát Gia giết hắn nên đầu của hắn gật rất hăng say do vậy làm lực đạo ngày càng yếu đi.



La Bạch Nãi sợ hắn đổi ý nên gật đầu không ngừng, hắn làm như vậy là để biểu lộ thành ý hắn nhất định sẽ hoàn thành chuyệnhọ Chu nhờ vả.



Hắn sợ Chu Sát Gia bất chợt thay đổi chú ý, trên tay vận lực ... cũng dễ dàng đoán ra được!



Chu Sát Gia cuối cùng điên cuồng hét to một câu:



"Ngươi đi Diễm Mộng khách điếm, tìm gặp Vương Phi, bảo trụ Thiết Đực, nhớ phải tìm một nữ nhân hàng đêm mài đao sàn sạt, nàng mới là... "



Nói tới đây hắn chết.




May là hắn đã chết.



Chết rất kịp thời.



Nếu không người chết chính là La Bạch Nãi.



"Đã chết?!"



Nghe tới đây tất cả mọi người đầy vẻ kinh nghi.



"Đúng vậy! Kỳ độc công tâm Chu Sát Gia cuối cùng cũng không cách nào tri chì được hắn phi thân nhảy vào trong vạc rượu.” La Bạch Nãi vẫn còn có sợ hãi, còn có chút lo âu kể lại:”Oanh nửa tiếng vạc rượu bể tan, cả vạc rượu biến thành màu đỏ như máu tràn ra đầy đất, thật là đáng sợ..."



Vô Tình nghe đến đây lông mày nhíu chặt, nụ cười biến mất trên gương mặt.



Nhiếp Thanh trầm ngâm nói:”Nếu như hắn bị Phá Lạn Vương Đường Hóa ám toán, trúng phải Nhãn Trung đinh vậy thì thật sự không thể phá, cũng không trị. Chỉ còn nước tự phong bế huyệt đạo ngâm mình trong vạc rượu tạm thời khống chế độc lực ... nhưng cũng chỉ có thể tri chì một thời gian mà thôi!"



Lão Ngư nói:”Nghe ra thì Đường Hóa cùng Chu Sát Gia trong nhà giết nhau rồi!"



Tiểu Dư thốt:” Thục trung Đường Môn mặc dù cùng đại lão hổ Ngô Thiết Dực này đồng mưu nhưng trong lúc hợp tác vẫn là ngươi lừa ta gạt, tạo thù chuốc oán. Chu Sát Gia là hộ vệ của Đông Nam Vương Chu Miễn phụ tử, người của Chu gia vào lúc này phái ra cao thủ tương trợ Ngô Thiết Dực bụng dạ cũng khó mà lường được. Hai lộ nhân mã đấu đá cũng là chuyện hợp lý hợp tình mà thôi!"



Nhất đao đồng Bạch Khả Nhi nói:”Như vậy xem ra Ngô Thiết Dực thật sự chọn tuyến đường đi lên Nghi Thần phong rồi!"



Bốn đứa trẻ này luôn luôn phối hợp khắng khít, Bạch Khả Nhi vừa biểu hiện ba tên nhóc còn lại cũng không nhàn rỗi. Hà Phạm thốt:” Suy luận ra được Diễm Mộng khách điếm vốn là nơi mà Ngô Thiết Dực cùng Chu Sát Gia dùng để hẹn với Đường Hóa và Vương Phi!"



Âm dương Bạch Cốt kiếm Trần Nhật Nguyệt rất hứng thú:”Điểm quan trọng là ... số tiền tài bất nghĩa kia xem ra không phải ở trong Diễm Mộng khách điếm mà giấu tại Nghi Thần phong!"



Âm sơn Thiết kiếm Diệp Cáo nói:”Tốt nhất là cả đám Ngô Thiết Dực, Đường Hóa, Vương Phi, Chu Sát Gia đấu đá lẫn nhau, chết một đỡ một cũng bớt đi một việc!"



Nhiếp Thanh hỏi:”Ngươi tới Nghi Thần phong chỉ vì muốn báo tin cho Ngô Thiết Dực rằng Chu Sát Gia bị chết dưới tay của Đường Hóa?"



"Phải!” La Bạch Nãi trả lời hai câu:”Nhưng không phải!"



Nhiếp Thanh trên mặt chợt ánh lên màu xanh:”Rốt cuộc có phải thế không?"



"Vừa phải!” La Bạch Nãi vẫn trả lời như vậy:”Vừa không phải!"



"Làm sao mà vừa phải vừa không phải chứ?" sắc mặt Nhiếp Thanh đã xanh lè đến phát lãnh:”Phải là phải, không phải là không phải!"



"Ta tới Nghi Thần phong dự định sẽ báo tin này cho Ngô Thiết Dực ... Ta đã đáp ứng với Chu Sát Gia, đã đáp ứng thì phải thủ tín!" La Bạch Nãi khí khái hùng hồn nói:”Nhưng khi ta tới Diễm Mộng khách điếm đã quyết định không làm chuyện này... ta chỉ đáp ứng báo tin nhưng không có nói sẽ giúp hắn. Ngô Thiết Dực là một đại ác bá, đại phôi đản, triều đình đang muốn đả đại lão hổ ta muốn bắt hắn về qui án!"



Lão Ngư bên cạnh lạnh lùng bồi thêm một câu:”Bắt được hắn là lập công lớn rồi!"



La Bạch Nãi cũng thẳng thắn không kiêng kỵ:”Đúng rồi! Nếu như ta bắt được hắn, ta đây thật sự trở thành thiên hạ đệ nhất bộ khoái rồi! Ha .. ha … ta có uy phong đó ... để xem sư phụ còn khinh thường ta nữa không!"



Vẻ mặt hắn chợt lộ ra một dáng vẻ kỳ lạ.




Vô Tình chợt hỏi:”Ngoại trừ thiên hạ đệ nhất bộ khoái thì những ngoại hiệu Triêu thiên Đại tướng quân , thủ lĩnh võ lâm thập bát sát, giang hồ tán phát song tuyệt phong đều là danh xưng của ngươi phải không?"



Gã không hỏi vụ án lại đi hỏi chuyện này khiến mọi người có chút ngạc nhiên.



La Bạch Nãi khó tránh khỏi có chút thẹn thùng:”Hì hì …"



Vô Tình nói:”Ngươi trở thành Đại tướng quân bao lâu rồi?"



La Bạch Nãi cất tiếng, giọng nói tràn đầy ước vọng:”Đó là chuyện sớm muộn thôi!"



Vô Tình nói:”Võ lâm thập bát sát? Những ai là thập thất sát còn lại?"



La Bạch Nãi gãi đầu gãi tai một hồi lâu rồi đáp:”Còn chưa đủ chẳng qua chỉ là đưa ra trước danh xưng mà thôi, tùy tiện mà tính số lượng như thế. Chỉ là trong đó sẽ có một vị trí dành cho sư phụ ta ... lão ngồi ở hạng bét …. Hừ hừ …"



"Đúng rồi:” Vô Tình tựa như mới vừa nhớ tới dường như:”Ngươi mỗi lần lúc nói chuyện hậu, sở dụng số lượng, hoặc mấy chữ sau đích lượng từ, cũng có chút vấn đề: cái gì một hồi người :”Một ác bá , sáu cổ mùi rượu , oanh nửa tiếng , cũng không lớn đối với bản... đây là chuyện gì xảy ra a?"



La Bạch Nãi lúng túng đáp:”Ta . . . khi ta cùng Tiểu Thạch chạy trốn đã bị đả thương . . ."



... bị thương ra sao lại khiến cho hắn từ ngữ sử dụng hỗn loạn, mô tả số lượng lẫn lộn? Nhưng La Bạch Nãi nói vậy Vô Tình cũng không hỏi nhiều hơn. (đoạn này tiền căn hậu quả xin mời xem cố sự Nói anh hùng? ai là anh hùng" hệ liệt)



Gã lại hỏi:”Giang hồ tán phát Song tuyệt phong . . . Đệ nhất phong là Bộ thần Lưu Độc Phong đúng không? Vậy Đệ nhị phong . . . đại khái là ngươi rồi?"



La Bạch Nãi vội vàng đính chính:”Không! Ta là Đệ nhất phong, Lưu bộ thần sau ta!"



Vô Tình ngẩn người nhưng sau đó chỉ cười nhạt nói:”Ngươi còn tự đại hơn so với trong tưởng tượng của ta!"



La Bạch Nãi cười hì hì.



Vô Tình bỗng nghiêm giọng hỏi tiếp:”Ngươi đi đến Diễm Mộng khách điếm mất bao nhiêu thời gian?”



La Bạch Nãi trả lời:”Đêm hôm trước!"



Vô Tình hỏi:”Vậy ngươi có tìm được nữ nhân đêm đêm mài đao không?"



"Không có!" La Bạch Nãi chỉnh sắc đáp:”Ta chỉ tìm được một nữ nhân tốn hơi thừa lời hàng đêm mà thôi!"


Bình Luận (0)
Comment