Đất cát văng tứ tung, khói bụi tỏa mù mịt, ai nấy cũng phủ trên người lớp lớp bụi trắng xóa, mọi người chưa khỏi hết kinh sợ, con phố trở nên náo động, cảnh tượng thật khủng khiếp. Ai nấy cũng bàng hoàng tột độ, Từ Lục Giai là người hoàn hồn lại nhanh nhất. Anh điên loạn vẫy người ra, xô ngã những nhân viên cứu hộ đang giữ anh lại, chạy tới bên phiến đá to mới rớt xuống khi nãy. Không ngừng dỡ đá ra, đôi tay đã sớm bật máu, anh gào lên, không thể chịu nổi cú sốc này:
-- Này! Chu Tử Đằng! Chu Tử Đằng! Cô có nghe tôi không? Mau ra tín hiệu, nhất định phải gắng gượng, phải sống sót! Chu Tử Đằng!!!
Hai cậu nhóc Andrew và Audrey ngồi trong xe đã khóc òa lên, buộc viên cảnh sát phải lái xe chở hai đứa nhóc đi chỗ khác. Đội cứu hộ cũng hớt hải nhập cuộc, dùng hết nhân lực tìm người sống sót. Từ Lục Giai vẫn không dừng lại việc dỡ những tảng bê tông nặng nề cắm đinh sắc nhọn ra, miệng vẫn không ngừng gào thét gọi tên.
-- Anh à! Anh bị thương khá nặng! Hãy trở vào xe sơ cứu, chúng tôi sẽ gắng sức tìm ra cô ấy. Mà... anh hãy chuẩn bị tâm lí.
Ai cũng thấy rành rành tảng đá to lớn kia từ trên cao đổ xuống trúng chỗ cô, khả năng tránh được vô cùng thấp. Chỉ có Từ Lục Giai là không bỏ cuộc, nhất định cô còn sống! Bởi vì anh, cũng còn sống! Chỉ có điều chân anh bị gãy, cô nhất định bị đá đè lên chân, nếu không mau lên, cô sẽ chết ngạt trong đó.
-- Tôi... ở đây... - Một giọng nữ yếu ớt vang lên. Đội cứu hộ lập tức lần theo, Từ Lục Giai tim như chệch đi một nhịp, cũng vội qua đó, lết đôi chân đang gãy của mình qua. " Cô ấy ở đây!!!" - một viên cứu hộ reo lên, Từ Lục Giai thở phào nhẹ nhõm. Chu Tử Đằng được giải cứu, cũng thật may cô phản xạ nhanh nhẹn, đã kịp lăn người qua trước khi mảng bê tông đè nát người. Mặc dù bị xây xát khá nhiều, nhưng vẫn bảo toàn được mạng sống.
Sự việc này tất nhiên được lên báo, tivi phát sóng rầm rộ, nhận ra nơi này không an toàn, dân chúng liền biểu tình đòi sự đảm bảo an ninh từ chính quyền. Hành động ám sát tạo nên ảnh hưởng quá lớn này của Chương gia thực đã làm Chính quyền thực sự không hài lòng, dù từ trước tới nay họ luôn có thỏa thuận với những thế lực ngầm nhằm duy trì sự bình ổn của đất nước. Tất nhiên, điều này, hoàn toàn bất lợi và gây sức ép với Chương gia, đã ném đá mà còn không chịu giấu tay, hay có thể coi đó là hành động vuốt mặt mà không nể mũi, dù sao thì lực lượng của Chính quyền là lớn nhất, có ngông cuồng đến mấy cũng phải biết luồng cúi một chút. Vì vậy, thực sự, rất bất lợi.
" Bốp" một tiếng, Chu Khuynh Cơ không chịu nổi liền ngã sóng soài, một vệt máu dài chảy từ trán, cô ả sợ hãi tột cùng:
-- Thần! Là em sơ suất! Là em sơ suất! Cho em một cơ hội nữa!
Chương Du Thần tao nhã lấy khăn lau lau vết máu bẩn mới bị dính trên họng súng, hoàn toàn không nhu tình, biệt thự mật của Chương gia, bao chìm bởi một không khí ghê rợn. Chương Du Thần chĩa nóng sùng về phía Chu Khuynh Cơ đang khiếp sợ run lẩy bẩy, miệng không ngừng van xin, "đoàng" một tiếng, viên đạn thật chính xác xẹt qua tai cô, tai cô túa máu. Chu Khuynh Cơ hét lên thất thanh, tay run run ôm đôi tai chưa đứt rời nhưng chảy máu ròng ròng, nước mắt cũng như máu, rơi ướt cả khuôn mặt, nhìn cô lầm lũi, thảm hại đến đáng thương, hoàn toàn không thấy nàng Chu Khuynh Cơ kiêu kỳ, xinh đẹp xưa kia.-- Thật tiếc quá. Tôi sơ suất.
-- Thần! Thần! Em biết sai rồi, em biết lỗi rồi! Đừng giết em, cho em cơ hội, cho em cơ hội!
Nói rồi, Chu Khuynh Cơ lê tấm thân be bết máu tới ôm chân Chương Du Thần, miệng vẫn không thôi van xin, như một kẻ thấp hèn. Nhưng Chu Khuynh Cơ đâu còn lo nghĩ tới thể diện, Chương Du Thần là cái loại người nào, một viên đạn như vậy còn coi là lưu tình cảnh cáo, nói đến hình phạt tra tấn, đó chính là sở thích của hắn, khiến kẻ khác muốn chết cũng không toàn thây. Chương Du Thần khom người xuống, lấy cây súng bạc vén tóc cô qua, đôi mắt đen chết người cực kỳ lãnh đạm, khẽ nhếch môi:
-- Lần tới, viên đạn đó sẽ xuyên thủng khuôn mặt xinh đẹp này, vì vậy, đừng nên sơ suất, tôi cũng sẽ không sơ suất đâu.
-- Em biết! Em biết rồi! Em biết rồi!
Chương Du Thần nghe xong thì đứng dậy, gạt chân bước đi không đoái hoài gì nữa, Chu Khuynh Cơ mất đà ngã sấp xuống, nhìn thật thảm bại. Cô ả siết chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào da thịt đến ứa máu, nghiến răng kèn kẹt. Tại sao? Tại sao lại thất bại? Sao con tiện nhân đó còn sống sót qua khỏi, mà cô, phải hèn hạ khóc lóc cầu xin như một con chó mới bảo toàn được mạng sống? Mày lúc nào cũng cản trở tao, ma trận cũng là mày phá, làm hỏng kế hoạch cũng là do mày, hại tao bao lần ngàn cân treo sợi tóc trước mặt Chương Du Thần. Chu Tử Đằng, tao nhất định không thể để mày tiếp tục nhởn nhơ ngoài kia, nhất định phải xé xác, phải phanh thây, phải băm vằm mày ra trả mối nhục này. Từng giọt máu đỏ rơi tí tách, khuôn mặt phừng phừng lửa hận của Chu Khuynh Cơ khiến cô ta trông dữ tợn và đáng sợ hơn bao giờ hết. Chu Khuynh Cơ gắng sức đứng dậy, mở bộ đàm liên lạc, nói với Chương Du Thần:
-- Thần! Cảm ơn anh đã cho em cơ hội, em nhất định sẽ giết chết cô ta.
-- Ai ra lệnh cô giết cô ta.
-- Sao ạ?
-- Việc cô cần làm bây giờ là hạ sát Giáo chủ Mã Đặc Nhĩ ở dạ tiệc của Y Dao. Còn Chu Tử Đằng, tạm thời không đụng đến. - Chương Du Thần cảm thấy, Chu Tử Đằng, nhìn bề ngoài chỉ như một cô gái non nớt 20, mà đã trưởng thành và vô cùng tinh tế, đoán được đường đi nước bước của hắn, lại xử lí tình huống rất nhanh nhẹn. Người như cô, nếu để Bạch Dĩ Hiên có được, thì sẽ thêm khó khăn cho hắn. Tuy nhiên, hắn lại thật rất hứng thú, trông chờ phản ứng của cô trước những kế hoạch của hắn. Vì vậy, trước khi giết cô, nên chơi vờn một chút.
-- ... Vâng. - Chu Khuynh Cơ nhận lệnh mà không cam lòng, tại sao, đến ngay cả Chương Du Thần cũng bỏ qua cho cô ta, như Bạch Dĩ Hiên ngày ấy, còn vứt bỏ cô không chút lưu luyến. Không ổn! Cô sẽ không giết con tiện nữ đó, mà sẽ dần dần hủy hoại nó, khiến nó sống không bằng chết. Tao không tin Falanvil C' sẽ thua dưới tay một con ả mới 20 chập chững vào đời. Quay người bước đi, đôi mắt Chu Khuynh Cơ hằn lên những tia máu độc ác, Chương Du Thần vốn chỉ yêu mỗi quyền lực, cô không thể trông cậy vào hắn ta, Bạch Dĩ Hiên tuyệt nhiên đã quay lưng với cô, vậy, Trình Lạc Nghiêm và Lãnh Dịch Khiêm, cô không tin không thể dụ hoặc được họ!Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, Chu Tử Đằng chớp mở đôi mắt. Cô đang được truyền nước, một chân bó bột, khắp người đã được băng bó cứu chữa, tình trạng bây giờ đã ổn, cô đã thoát chết trong gang tấc.
-- Tỉnh rồi à?
Nghe có tiếng nói, Chu Tử Đằng nhổm người ngồi dậy, thì thấy Từ Lục Giai, cùng hiện trạng như cô nhưng có lẽ đã quen với việc chịu nhiều thương tích nên phục hồi khá hơn. Anh nằm cùng phòng bệnh với cô, đang ngồi đọc cuốn tiểu thuyết trinh thám Sherlock Holmes, sau thấy cô đã tỉnh, liền ngưng đọc sách, trò chuyện cùng cô:
-- Vết thương phục hồi khá nhanh, công nghệ ở đây tiên tiến hơn nhiều. Mạc Lưu Ly hôm qua đã chuyển tới nhà cô, cô bé rất lo lắng cho cô, nhưng tôi đã nhờ Mạc Lưu Ly trông giùm Andrew và Audrey, hai cậu bé rất ngoan, lại rất kiên cường, mặc dù còn hoảng nhưng rất nhanh liền ổn định tinh thần, sẽ tới thăm cô đều đặn hàng ngày.
-- Tôi ngất bao lâu rồi?
-- Chừng 12 tiếng, ổn cả thôi. Nghỉ ngơi cho lại sức, rồi mau trở lại làm việc, sáng nay gọi điện cho Dahlia, cô ấy kể khổ suốt 1 tiếng đấy! Cái chân tôi chưa lành cái tai đã đã tanh bành rồi!
Chu Tử Đằng nghe Từ Lục Giai điệu bộ than vãn nói vậy thì thật thấy hài, à, quả nhiên dạo này cô có bỏ bê công việc thật, nếu không có Dahlia phụ trợ, chắc công ty cô lung lay mất, tháng này phải tăng lương cho Dahlia mới được. Không gian phút chốc có hơi im lặng, Chu Tử Đằng thực thấy chán, không thể đi đâu, chỉ nằm yên ở đây, thực chẳng có gì làm! Thấy cô đang bứt rứt, Từ Lục Giai liền dựa người ra sau, vui vẻ bắt chuyện:
-- Chu Tử Đằng, tôi hỏi cô nhé. Giả sử cô lạc vào một hoang mạc khô cằn đã mấy ngày liền, cổ họng khô rát mà nhất định phải uống liền một li nước, nếu không sẽ chết. Vừa hay ở đó xuất hiện hai li nước, một li nước lã bẩn và một li nước hoa quả đã hư thiu, cô sẽ chọn uống li nào?
-- Mặc dù tôi rất ghét dơ bẩn, nhưng lúc cấp bách sống còn như thế thì phải chọn uống li nước lã đó rồi.
-- Ai nha, cô thật kì lạ! Có hai li nước lại không lấy uống mà nhào chọn một li nước lã bẩn kia! - Từ Lục Giai cười đểu nhìn cô.
-- .....
-- Còn nữa, cô rất muốn xuất viện sớm sao?
-- Chứ ở đây có gì mà lưu luyến?
-- Một mĩ nam U25 "mười phân vẹn mười"!
-- ..... - Vô cùng tự đại! Quá mức tự kỷ! Cực kì tự kiêu! Chu Tử Đằng thầm mắng trong lòng.
Đột nhiên cánh cửa phòng bệnh mở sầm ra làm Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai giật cả mình. Sau đó, cô thấy một cậu trai người nước ngoài, mái tóc nâu vàng nhìn rất quen, cậu ta hớt hải lao đến, ôm chầm lấy Từ Lục Giai, lay lay anh như lắc lư cây gậy, bù lu bù loa:-- Giai Giai! Giai Giai! Cậu sao rồi? Cậu có bị đau ở đâu không? Mà bị thương tức là phải đau rồi! Trời ơi! Tớ hỏi sao cậu không trả lời? Cậu có bị mất trí nhớ không? Có nhớ ra tớ không? Than ôi! Giai Giai bé nhỏ của tôi, sao cậu lại thành ra cảnh này! Sao cậu không đi chết luôn đi cho rồi! Sống kiếp tàn phế thì sống làm gì!!!
Một tràng câu hỏi kèm nước mắt nước mũi tèm lem làm Từ Lục Giai bị lay lay đến điên đảo, Chu Tử Đằng thấy mà cũng tội cho Từ Lục Giai, bạn bè thật tốt, tới trù anh chết, thế mà Từ Lục Giai mặt vẫn không biến sắc, cười nói như đã quen với tính cách cậu ta:
-- Edward, mới về nước sao không nghỉ ngơi? Nghe giang hồ đồn hôm trước cậu vừa bị một trận ốm sốt lên sốt xuống, phải không?
-- Phải! Vậy mà cậu có gọi hỏi thăm tớ miếng nào đâu!
-- Tớ không hỏi han cậu bởi vì tớ biết cậu sẽ ổn. Tại bà tớ trước khi mất cũng có những triệu chứng bình thường thế thôi, vậy nên Edward à, đừng lo!
--......
Cái này chính là "Núi cao còn có núi cao hơn", Chu Tử Đằng nhận ra Từ Lục Giai ăn nói thực lợi hại, luôn làm người ta á khẩu nghẹn một cục tức. Nghe có tiếng cười khúc khích, cậu trai ngoại quốc quay người lại, lúc này Chu Tử Đằng mới nhìn rõ mặt anh, hai người đồng thanh hô lên:
-- A! Là anh!
-- A! Cô là cái cô gái mặc váy lục đeo kính râm xanh có mái tóc nâu đỏ và hai con mắt nâu đồng với hai cái tai đeo hai cái khuyên tai bạc ngồi chung chuyến bay với tôi hôm trước này!
Chu Tử Đằng nghe anh ta nói mà đầu chảy mấy vạch đen, có cần phải liệt kê một loạt chi tiết thế không? Từ Lục Giai thấy hai người biết nhau, chưa rõ cảm xúc gì, chỉ thờ ơ hỏi:
-- Hai người biết nhau sao?
-- Mới gặp một lần thôi. - Edward thân thiện giơ tay ra- Tôi xin giới thiệu lại, tôi là Edward Anderson, hân hạnh được gặp cô, Lindsay Lohan.
-- À,... cái đó, tôi là Chu Tử Đằng, không phải Lindsay Lohan, anh có thể gọi tôi là Wisteria.
-- Ô! Cô là cái nhà thiết kế nổi tiếng lắm này! - Edward khá ngạc nhiên, anh ít khi đọc tin tức, cứ tưởng cô gái Wisteria trẻ lắm cũng bằng tuổi anh, không nghĩ cô non trẻ đến vậy. Mà anh thấy Từ Lục Giai có lưu số cô, a, hai người, có gian tình sao? Cô đừng hòng dụ dỗ Giai Giai trong sáng nhà tôi - Haizzz Wisteria, ở chung bầu không khí với Từ Lục Giai rất ngán. Cậu ấy không kiêu kì thì cũng đứng nhì đám tự kỉ, hay cô chuyển phòng đi, đừng có ở gần, phiền cô lắm!
-- Ồ, chả sao đâu! Thượng tiên hạ phàm như tôi sao có thể bị phàm nhân quấy nhiễu! - Chu Tử Đằng cũng cười nói, đây là phép thắng lợi tinh thần số một của cô!
Từ Lục Giai nghe liền ôm bụng cười phá lên, Edward cũng đơ người, cô tự kỉ cũng đâu có thua ai! Edward thầm nghĩ, cũng nên thử test cô một chút, Giai Giai trái tim mong manh rất dễ vỡ, cần một người con gái cứng rắn che chở, nâng niu:-- Nếu cô gặp lại người yêu cũ, cô sẽ cảm thấy thế nào?
-- Hả? Hắn chưa chết sao? - Từ Lục Giai nghe thế thì ôm bụng cười ngặt nghoẽo tiếp, Edward cũng thầm vái, cao thủ, cao thủ, nhưng anh chưa bỏ cuộc, thua dưới tay một cô nhóc 20 thì anh còn mặt mũi nào nữa.
-- Nếu bạn thân và người yêu phản bội cô xưa kia cùng rơi xuống vực, cô sẽ cứu ai trước?
-- Tôi sẽ lấy điện thoại ra quay lại, thỉnh thoảng buồn buồn giở ra xem.
-- Thật quá đáng! Tại sao cô lại nằm cùng phòng với Giai Giai? Cô tính dụ dỗ Giai Giai phải không?
-- À, tôi ăn cơm rồi.
-- Gì vậy? Cô nói lệch sang một chuyện chẳng liên quan rồi!
-- Ừ thì tôi với anh ta nằm cùng phòng cũng đâu có liên quan gì tới anh.
--.....
Cả chiều hôm đó vang lên tiếng cười to của Từ Lục Giai, Edward dàn đan bao nhiêu thế trận cũng bị và cô già 30 tuổi đội lốt 20 này phá vỡ. Chu Tử Đằng vốn không thích ồn ào, nhưng nói chuyện với Edward lại rất vui, giết thời gian như thế cũng được. Dù gì cũng không làm gì cả, chi bằng đấu khẩu thế này cho đỡ chán. Hàn huyên mất một buổi chiều, Edward cũng lủi thủi ra về, Từ Lục Giai cũng phải đi xét nghiệm. Bệnh viện này thuộc sở hữu của Từ Tiêu Vũ, Từ Tiêu Vũ đã khéo léo xoay xở, không ai phát hiện anh và cô có những vết thương hệt nhau. Chu Tử Đằng cũng thấy mệt, liền nằm xuống, chợp mắt một lúc. Bỗng cô nghe cửa mở ra, có lẽ là y tá, nhưng sao uy áp lại lớn đến vậy? Người đó tiến tới giường bênhh của cô, Chu Tử Đằng chậm chạp mở đôi mắt, chưa kịp định thần thì đôi môi đã bị phủ lên. Cô choàng tỉnh, nhưng đầu óc trở nên lảo đảo, người phía trước hôn cô rất mạnh, cứ cắn mút môi cô làm cô đau kêu "A" một tiếng. Nhưng tay người đó vẫn nâng đỡ cô rất nhẹ nhàng, không động tới vết thương của cô. Chu Tử Đằng không cử động được, đã cố trở mình, nhưng bị người trước mắt trừng phạt ngấu nghiến đôi môi đến không thở nổi. Nụ hôn cuồng dã qua đi, từ môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc, Chu Tử Đằng thở hổn hển, lắc đầu tỉnh táo lại nhìn người đã cưỡng hôn mình lúc nãy.
-- Bạch Dĩ Hiên? - Chu Tử Đằng thực sự kinh ngạc. Bạch Dĩ Hiên vùi đầu vào hõm cổ cô, lưu lại trên đó một dấu hôn, giọng có chút tức giận nói:
-- Cười nói thật thân mật. - Bạch Dĩ Hiên càng nghĩ lại càng tức, cô chưa từng cười tươi với anh như thế, vậy mà anh chỉ lơ là có hai ngày, liền đã có người vây quanh. Lại hẹn gặp riêng, suýt bị ám sát chết rồi, làm anh thực lo lắng, ngày qua liền phái người tới truy cùng giết tận nhóm ám sát cô. Chu Tử Đằng thực không hiểu ẩn ý lời Bạch Dĩ Hiên, anh liền cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô
-- Á đau! Anh làm gì thế! Tránh ra, sẽ có người vào!
-- Có người vào thì sao? Hay em sợ hắn ta thấy cảnh này?Bạch Dĩ Hiên lại nhíu mày, cúi người xuống cắn vào vành tai cô, làm Chu Tử Đằng run lên, người cựa quậy liên tục.
-- Đừng có được nước mà làm tới! Tôi la thật đấy!
-- Miễn em thích.
Và không ngờ, cô la lên thật, hét inh tai. Bạch Dĩ Hiên có chút giật mình, may mà ngoài kia anh đã thủ sẵn thủ hạ giải quyết, liền ghì cô xuống, ngấu nghiến hôn, chặn cái miệng nhỏ này lại. Chu Tử Đằng rất muốn động cho hắn vài cái tát, nhưng thương tích chưa lành, không có sức. Được, sau này tôi tính sổ với anh, đừng thấy tôi hiền mà làm tới. Bạch Dĩ Hiên rời đôi môi cô ra, liền hôn nhẹ lên trán cô, lại nhớ tới tên con trai được cười nói vui vẻ cùng cô kia, có chút không vui. Hay là cô đang cố gắng tìm người mới, để quên đi người yêu cũ? Vậy sao không tới tìm anh?
-- Em còn nhớ người yêu cũ không?
-- Quên rồi, thi thoảng nhớ lại mỗi tết Thanh minh hằng năm thôi. - Theo phản xạ, Chu Tử Đằng tưởng rằng Bạch Dĩ Hiên đang nhắc tới Ngụy Ngạo Quân, thật xui xẻo, ngày lành tháng tốt lại nhắc tới người đã khuất. Tuy nhiên câu trả lời này của cô thực khiến Bạch Dĩ Hiên hài lòng, lòng vô cùng vui vẻ thưởng cô thêm một cái hôn lên mũi.
-- Vậy với em, tôi là gì?
Chu Tử Đằng im lặng một lúc, ai đó lôi Bạch lão đại của mấy người về giùm đi, nhưng cô là cái loại người nào, sống 30 năm, cách đuổi khéo, cô có thừa:
-- Với tôi anh như là mặt trời vậy.
Bạch Dĩ Hiên nghe vậy tim như lệch một nhịp, ý nói anh rất quan trọng sao, tâm trạng vô cùng vui vẻ, toan thưởng cho cô thêm một cái hôn, đã nghe cô nói tiếp:
-- Vì vậy anh cách xa tôi 149 600 000 km được không?
Lần này Bạch Dĩ Hiên sa sầm mặt lại, Chu Tử Đằng cũng có chút giật mình, như Dahlia đã từng nói với cô: "Giám đốc, cô chỉ dễ mến khi không nói nửa câu sau." Bầu không khí giảm xuống còn âm độ, may sao có người thủ hạ ngoài cửa khẽ nhắc:
-- Bạch lão đại, đến lúc phải đi rồi.
Bạch Dĩ Hiên cũng thở ra một hơi, nhìn lại khuôn mặt đẹp như ngọc kia, cúi người xuống hôn lên trán cô một lần nữa:
-- Có vài thứ thuốc tôi để trên bàn. Uống nó phục hồi sẽ nhanh hơn. Nhớ uống cho hết, em dám chia cho hắn ta, tôi sẽ san bằng luôn nhà hắn.
Chu Tử Đằng không biết nói sao cho phải, nhưng nụ hôn thật dịu dàng. Bạch Dĩ Hiên đứng dậy rời đi, trước khi đi, lại lưu luyến hôn nhẹ lên môi cô rồi mới dứt khoát rời khỏi. Anh ta cưỡng hôn cô mấy cái rồi nhỉ? Mới có nói chuyện thôi mà đã chạy tới tận đây hỏi cung cô, vậy ngày cô ra mắt Từ Lục Giai với tư cách bạn trai thì sẽ thế nào đây? Mà sao cô phải lo cơ chứ, nhìn lại ống thuốc trên bàn, Chu Tử Đằng chậc lưỡi, tôi mà nhanh hồi phục thì Từ Lục Giai cũng thế thôi. Vừa hay Từ Lục Giai trở về phòng, cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng không biết lạ chỗ nào:
-- Tôi có bỏ lỡ cái gì không?
-- Anh suýt bỏ lỡ một hộp pizza cao cấp mà Từ Tiêu Vũ gửi tặng anh đấy. Hên cho anh là tôi có lòng tốt cất nó rồi.
-- Ồ, vậy cảm ơn cô nhé! Cô cất nó ở đâu thế?
-- Trong bụng.
-- ..... - Rõ ràng là đang trả đũa anh chuyện anh cười hồi chiều. Mà thôi, mọi chuyện, để mai tính, chuyện gì tới thì sẽ tới thôi.
P/s: Bạch Dĩ Hiên sau khi họp bàn xong liền trở về biệt thự, vừa bước chân vào nhà, đã thấy Bạch Sở Viên cùng Lương Kỷ Khiên khuôn mặt rất đểu giả nhìn anh. Bỗng hai người đứng phắt dậy, rất nhập tâm diễn:
--
Bạch Sở Viên (nghiêm nghị): Vậy với em, tôi là gì?
--
Lương Kỷ Khiên ( ấp úng) : À, ừm... Đối với em anh là mặt trời.
--
Bạch Sở Viên (ngạc nhiên+mừng rỡ): Sao cơ? Đối với em tôi quan trọng đến thế sao? Là mặt trời tạo nên sự sống cho thế giới em, soi sáng thế giới em ư?
--
Lương Kỷ Khiên ( nhăn mặt): Không, ý tôi là, anh cách xa tôi một khoảng cách 149 600 000 km được không?
Kết thúc màn diễn sâu, Bạch Sở Viên cùng Lương Kỷ Khiên ôm bụng cười phá lên, Bạch Dĩ Hiên mặt đã đen lại, từ người tỏa ra sát khí đằng đằng, đám thủ hạ theo sau im thin thít không dám hó hé một tiếng, chỉ có hai kẻ kia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ còn cười to hơn:
-- Hahahahaha! Sống 30 năm, giờ tôi mới biết bệnh hoang tưởng tồn tại thật!
-- Chị dâu thật cứng rắn! Tôi thích! Tôi thích!
Mặc cho hai kẻ ngốc đó cười, Bạch Dĩ Hiên chỉ lạnh nhạt quay người trở về phòng. Sáng hôm sau, Lương Kỷ Khiên cùng Bạch Dĩ Hiên đang tập trung làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, bỗng một người thủ hạ hớt hải chạy vào:
-- Lương thiếu chủ! Bạch thiếu chủ! Hai cái biệt thự của hai người ở đảo riêng, bị phá sập rồi!
-- Cái gì cơ! Kẻ nào gan lớn đến thế! - Lương Kỷ Khiên nghe mà choáng cái đầu, cái biệt thự trăm triệu đô của anh ở đảo riêng, kẻ nào chán sống đến thế?
-- Chết tiệt! Sống đủ rồi nên muốn chết sao? Dám phá nhà bổn thiếu! Còn không mau giết hắn! - Bạch Sở Viên lửa giận đùng đùng, biệt thự riêng mà anh thích nhất, cũng có kẻ lớn mật động tới?
-- Nhưng... nhưng... Chúng thuộc hạ không dám ra tay....
-- Nuôi một lũ vô dụng sao? Kẻ xâm phạm rành rành như thế còn không dám xuống tay? - Bạch Sở Viên thực tức giận quát.
-- Là kẻ nào? - Lương Kỷ Khiên xót ruột gào lên, cái biệt thự trăm triệu đô của anh....
-- Là... là Bạch lão đại đích thân cho người phá đi... ngài đang ngồi điều khiển thủ hạ ngoài đó... Bạch thiếu chủ, Lương thiếu chủ có muốn ra gặp không?
-- .....
-- .....
Đừng bao giờ quên Bạch Dĩ Hiên là một lão đại lãnh đạm vô tình! Sau chuyện này, ai ai cũng khắc cốt ghi tâm một điều:
1. Chọc tới Bạch lão đại, hậu quả sẽ rất thảm.
2. Nếu đã lỡ chọc và muốn xử lí ổn thỏa, hãy xem lại điều số 1.
*** Có vài ý tưởng mình lướt web tổng hợp từ nhiều nguồn. Nguồn chính vẫn là các page truyện ngôn tình!