Tử Di

Chương 101

Hai nam tu dồn hết sức lực chạy trốn, dưới chân liên tiếp thêm vào độn tốc phù cũng dần rút cạn linh khí trong cơ thể. Cảm nhận không có người đuổi theo, hai đệ tử Phá Thiên phái mới dừng lại nghỉ ngơi.

" Sư tỷ đã chết, chúng ta cần báo thù."

Nam tu còn lại nghe được liền tát mạnh vào đầu tên vừa cất tiếng.

" Ngu xuẩn, đến sư tỷ cũng đánh không lại nàng ta, chúng ta còn có thể làm gì khác."

" Nhưng...ta không cam tâm."

" Ngươi không cam tâm tất nhiên đúng, nàng ta khắp người đều là đồ tốt. Nếu ta đoán không sai linh thú bảy màu kia chính là một con khổng tước. Thật khiến người khác mắt thèm."

" Sư huynh, chúng ta nếu không thể giữ làm của riêng liền tìm người hợp tác cùng tiêu diệt. Cho dù phải chia sẻ vật tư vẫn tốt hơn là tay trắng."

Nam tu được gọi là sư huynh trầm ngâm, cuối cùng nghe thêm vài câu khuyên bảo cũng gật đầu.

" Đi thôi, tìm kiếm quanh người, thêm một người chúng ta đã có thể rảnh tay xử lý con khổng tước đó."

Hai người quyết định kế hoạch liền tiếp tục đi lại tìm kiếm.

...

Chung Ly bên này được bọ cạp dẫn đến một bức tượng đá lớn. Tượng khuôn mặt mơ hồ, còn lại thân hình chỉ có thể nhìn ra đó chính là một nữ tu đang cầm kiếm.

Nàng nhảy khỏi lưng bọ cạp đen đi đến quan sát kỹ bức tượng, chất liệu đơn giản nhưng thủ pháp một chút cũng không thô sơ. Độ cao tương ứng với người trưởng thành. Sờ so,ạng một lát vẫn không thể tìm ra cơ quan, Chung Ly quay đầu nhìn về phía bọ cạp.

" Các ngươi vì cái gì thích nơi này?"

Bọ cạp hơi rung rung đầu, hai chân đào cát ý chỉ nó thích nhất là ở dưới này.

Chung Ly cau mày: Dưới nền cát sẽ có thứ gì? Không lẽ là băng hàn vật? Yêu thú chịu đủ cái nóng chắc hẳn sẽ thích thú với những nơi mát mẻ.

Nghĩ rồi dùng linh khí bao bọc toàn thân, lại tóm vào bọ cạp cùng nó chui xuống nền cát. Xuống sâu dần quả nhiên không khí mát mẻ cũng ùa tới. Dùng thần thức tra xét xung quanh đều bị cản lại, nàng liền để bọ cạp lôi kéo dẫn đường.

Hơi lạnh càng lúc càng tăng trưởng, hai mắt tối đen đột nhiên hiện ra ánh sáng xanh lam, bọ cạp cũng vui mừng tăng tốc độ đào cát.

Đến khi chạm phải một vật kết tinh rắn chắc nó mới dừng lại. Chung Ly nhìn to lớn băng tinh trước mắt, nó kết cấu chắc chắn, toả ra hơi lạnh xâm nhập lòng đất. Thật sự kỳ lại giữa xa mạc khô cằn vậy mà có thể tồn tại thứ này.

Vòng quanh băng tinh xem xét, thấy không thể cạy mở nàng liền buông tay suy nghĩ.

Bản đồ đánh dấu trong bí cảnh tồn tại một dòng sông băng cũng là nơi duy nhất có thể kết tinh băng chủng trong bí cảnh.


" Vậy ra ta đang ở phía Tây bí cảnh. Hy vọng pháp tắc nơi này sẽ không hoàn toàn bị đảo lộn."

Suy nghĩ kỹ Chung Ly liền quyết định trở lại mặt đất, băng tinh trước mắt có ích cho pháp tắc nơi này vậy nên nàng cũng không có ý định chiếm giữ nó.

Tóm lấy bọ cạp yêu ra hiệu cho nó trở lại mặt trên, Chung Ly nhắm lại mắt mở rộng phạm vi thần thức. Xung quanh có thể chạm tới thì toàn bộ đều là cát, thần thức cũng bị hạn chế phát huy. Nhưng đúng lúc này đột nhiên có rung động từ phía trên truyền xuống, nàng ra hiệu cho bọ cạp dừng lại ẩn nấp, bản thân cũng nấp dưới nền cát chờ đợi.

Cạnh tượng đá lúc này,...

" Mệt chết ta, nơi quái quỷ này thật sự là bí cảnh? Đi lâu như vậy một bóng người cũng không có."

" Không phải ngươi rất muốn sở hữu chỉ khổng tước kia? Một chút kiên nhẫn cũng không, ta khuyên ngươi tốt nhất nên buông tay."

" Sư huynh, chúng ta đi quá xa sợ rằng nữ tu kia đã rời khỏi..."

Nam tu còn lại lắc đầu nói:

" Thương thế nghiêm trọng, nàng ta sẽ không thể chạy xa. Sư tỷ trước lúc chết vẫn còn một chút hữu dụng đâu."

Đang tươi cười thì đột nhiên xung quanh cát bỗng động. Một tia sáng chói loá đâm tiến mắt nam tu vừa cất lời, hai mắt đau xót khiến hắn không thể định thần. May mắn phòng ngự pháp bảo kịp thời kích hoạt cho nên người này mới không lập tức mất đầu.

Chung Ly kiếm khí một lần nữa chém ra, kiếm quang mang theo lôi điện phá vỡ nam tu phòng ngự pháp bảo. Hắn ôm cánh tay phải cháy khét cố gắng kết pháp ấn, hoàn toàn không để ý một bên đồng môn sư đệ đã bị một con bọ cạp yêu cắn xé.

Thấy nam tu kết ấn thành công, Chung Ly vọt tới dùng tay không đánh nát hoả cầu, tiện đà bóp nát hắn cánh tay lành lặn còn lại. Nam tu không thể thi pháp vội muốn chạy liền bị Chung Ly bắt lấy cổ ném mạnh xuống cát. Bọ cạp yêu giải quyết xong một nhân loại lúc này đang nhăm nhe kẻ còn lại trong tay Chung Ly. Nàng lạnh nhạt nhìn nó, kiếm hơi nhấc lên lập tức khiến toạ kỵ xì hơi lui về một bên.

Nam tu đau đớn kêu rê/n, Chung Ly đạp lên vai hắn hỏi:

" Các ngươi muốn hại người nào, mau khai."

" Tha cho ta đi, ta thật sự không biết gì. Là tên kia nói chuyện, hắn muốn lôi kéo ta."

Chung Ly nghe thấy càng lạnh nhạt dẫm mạnh lên vai hắn, tiếng xương cốt vỡ nát khiến người ta sởn tóc gáy.

Nam tu khóc lóc cầu xin:

" Là Thanh Hà tiên tông đệ tử, nàng ta đang bị thương nặng cho nên..."

" Cách đây bao xa!"

" Là...là khoảng mười dặm về phía Bắc."

Chung Ly thu chân về, tươi cười trên mặt dần hình thành, kéo xuống mũ áo choàng nói:


" Thật tiếc cho ngươi...bởi vì ta cũng là Thanh Hà đệ tử."

....

Chung Ly nhảy lại lên lưng bọ cạp yêu, ra lệnh cho nó tăng tốc về hướng Bắc. Khổng tước! Vậy người bị thương chỉ có thể là Ứng Nguyệt, hy vọng nàng ấy vẫn bình an.

Yêu có chút tiếc nuối nhìn xác chết mới mẻ trên mặt đất sau đó quay đầu lao băng băng theo hướng chỉ định.

Sợi tơ đỏ trên tay Chung Ly theo gió phấp phới nhưng một chút cảm nhận cũng không truyền lại.

Mang theo tâm trạng lo lắng chạy tới hiện trường đánh nhau, chỉ còn lại xác chết không đầu trên mặt đất. Chung Ly chầm chậm đi đến cái xác, hai mắt mở to, xung quanh còn vương vãi vài cọng lông vũ.

" Không lẽ Ứng Nguyệt đã rời khỏi?"

" Hiện trường chưa giải quyết tốt, vẫn còn lại dấu vết của Tiểu Vũ. Không giống cách làm việc của Ứng Nguyệt."

Tìm kiếm xung quanh một hồi cũng vô ích, nhìn xuống tơ tín hiệu vẫn luôn yên lặng trên cổ tay, nàng nghi hoặc:

" Bán kính hai mươi dặm có thể cảm nhận được đồng đội, hơn nữa còn có Tiểu Vũ. Vì sao ta lại không thể cảm ứng được đồng bạn."

Suy đoán phương hướng sau đó nàng lại một lần nữa ngồi lên toạ kỵ tìm kiếm.

" Nơi đây không thể truyền tin cũng không thể dùng pháp bảo phi hành, tìm người chính là thực khó."

Chung Ly ỉu xìu nhìn tơ tín hiệu,...

" Động đi a, vì sao một chút phản ứng cũng không!"

Lúc này giống như nghe hiểu Chung Ly than vãn, sợi tơ đỏ trên tay đột nhiên động, đầu dây buông xoã chỉ về một hướng. Nàng vội nắm chặt Khổn tiên đằng điều khiển bọ cạp đuổi theo phương hướng tơ tín hiệu phát ra.

Chạy được một đoạn...

Sợi tơ trên tay càng lúc càng nóng hổi, bóng người phía trước cũng dần xuất hiện trong tầm mắt. Hẳn hai người đều phát hiện ra đối phương sau đó cùng nhau tăng tốc hội hợp.

Điểm đen càng lúc càng lớn, dần hiện rõ một bóng dáng nam tử đang chạy về phía nàng. Chung Ly cũng đã có thể xác định người đến là đệ tử Quy Nhất kiếm tông Quan Nguyên.

Quan Nguyên đi đến trước mặt Chung Ly, đánh giá nàng sa mạc toạ kỵ bật cười:

" Ngươi thực biết hưởng thụ. Ở đâu còn loại này yêu, ta cũng muốn tìm một con."


Nàng lắc đầu đáp:

" Không biết, may mắn gặp trúng liền dùng thay phương tiện đi bộ. Đạo hữu gần nhất có gặp gỡ người nào khác?"

Quan Nguyên lắc đầu:

" Chưa từng, ngươi là người đầu tiên."

Chung Ly suy tư, trong lòng lo lắng cho an nguy của Ứng Nguyệt, không phải là bị bắt đi rồi chứ?

Thấy nàng phiền muộn, Quan Nguyên nhắc nhở:

" Nếu muốn tìm kiếm đồng bạn liền không thể đứng yên một chỗ. Di chuyển liên tục cơ may gặp gỡ mới càng thêm lớn."

Chung Ly tán thành, nhìn hắn đáp:

" Đạo hữu trước mắt cần tìm phương tiện di chuyển trong sa mạc. Đi lại trên cát sẽ khiến tốc độ giảm xuống."

" Đúng vậy, trước mắt liệu Chung đạo hữu có thể cho ta ngồi chung toạ kỵ. Chờ kiếm được một sinh vật sa mạc tại hạ liền không làm phiền."

" Được, mời Quan đạo hữu."

Hai người cùng ngồi trên lưng bọ cạp đen xuất phát về trung tâm bí cảnh. Bản đồ trong tay Chung Ly trước mắt có thể xác định lộ trình cần di chuyển.

Hiện tại các nàng gần nhất với sông băng, nếu như rừng rậm cùng đầm lầy còn tồn tại thì đây ắt hẳn là nơi tiếp theo họ cần đi qua. Chỉ là nhìn xung quanh cát vàng sa mạc, hẳn phải một lần nữa xác minh điểm đánh dấu trên bản đồ.

...

———

" Cảnh Bác Văn? Sao lại là ngươi!" Tần Xuyên ánh mắt phức tạp nhìn người xuất hiện. Hắn tu vi đã vượt qua chín tầng, linh khí tràn đầy giống như cố gắng ngăn lại đột phá, giữ bản thân duy trì tại cảnh giới luyện khí.

" Tần tiểu thư, thật sự có duyên chúng ta lại gặp gỡ." Cảnh Bác Văn xoay người lại trả lời.

" Cảnh đạo hữu khách sáo, Tần Xuyên cáo từ." Nói xong Tần Xuyên vội muốn rời khỏi liền bị Cảnh Bác Văn giữ lại. Nhìn bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay mình, Tần Xuyên lạnh mặt rút tay về hỏi:

" Cảnh đạo hữu còn có chuyện? Tại hạ đang gấp gáp hội hợp cùng đồng bạn, thứ lỗi không thể dừng lại nói chuyện lâu."

" Chúng ta có thể cùng nhau lên đường, lần trước không phải hợp tác rất tốt?"

Tần Xuyên bình tĩnh lắc đầu nói:

" Lợi ích xung đột, định là không thể cùng đường."

" Ngươi hiểu lầm, ta tiến vào bí cảnh lại không phải vì vật đó." Cảnh Bác Văn nhíu mày phản bác.

" Ai cũng đều có nhiệm vụ và mục đích riêng. Vẫn là tách ra hành động thì hơn..." đang nói chuyện đột nhiên nàng bị cắt lời. Cảnh Bác Văn một lần nữa nắm lấy cổ tay nàng nói:


" Tần Xuyên, ngươi có ác cảm với ta?"

Tần Xuyên sửng sốt sau đó hơi rũ mi mắt lắc đầu:

" Cảnh công tử nghĩ nhiều, ta sao dám có ác cảm với ngài, ngài là một người tốt đâu."

" Tốt vậy cùng nhau lên đường, an toàn cũng được bảo đảm." Không đợi Tần Xuyên phản ứng hắn liền kéo nàng chạy nhanh trong rừng rậm.

Nếu Chung Ly ở đây lúc này e rằng sẽ phải bật thốt lên rằng: Quả nhiên là được thiên mệnh chiếu cố người, rơi xuống cũng sẽ ở tại nơi màu mỡ của bí cảnh chứ không phải nơi cằn cỗi khắc nghiệt nàng đang ở hiện tại.

......

" Thành công!" Quan Nguyên vui vẻ kéo đến một con Hắc Tử bọ sa mạc cũng khống chế biến nó thành toạ kỵ.

Chung Ly ở một bên chứng kiến càng là cảm khái: vị này ra tay dùng hai từ " hoa mỹ" là không đủ để hình dung. Kiếm chiêu thật kiến chứng kiến người khác hoa mắt si mê.

" Chung đạo hữu, chúng ta đi thôi." Quan Nguyên nhanh nhẹn khống chế Hắc Tử bọ tiến đến cạnh nàng.

Chung Ly lắc đầu nhìn hắn:

" Quan đạo hữu chậm đã, chúng ta có khách không mời tiến đến đâu."

Vừa dứt lời, một mũi tên sắc nhọn lao vụt tới muốn cắm thẳng vào đầu bọ cạp đen. Chung Ly vươn tay kịp thời nắm bắt được, tên vì vậy vỡ vụn rơi xuống nền cát.

Quan Nguyên bên cạnh phản ứng cũng rất nhanh, theo sau nàng chém đứt mũi tên thứ hai lao đến.

Người ra chiêu cũng từ từ lộ diện, tất cả có năm nam hai nữ. Nhìn khí tràng toả ra, bốn từ kiêu căng ngạo mạn vô cùng thích hợp với đám người này.

Chung Ly lạnh nhạt nhìn tổ đội vừa xuất hiện, trong lòng lại than thở:

" Quỳ Hoa tông, đây hẳn là xui xẻo đi."

Quan Nguyên ở bên cạnh cũng nhận ra thân phận đám người, hắn không tức giận nói chuyện:

" Vài vị hội hợp thật nhanh. Liệu có thể chia sẻ cho tại hạ bí quyết, tại hạ hiện tại vô cùng nhớ thương huynh trưởng."

Cao Ninh Hiên nhìn Quan Nguyên sau đó bật cười đáp:

" Đạo hữu quen mặt, là Quy Nhất kiếm tông người? Thật đáng tiếc ta tông lại không có thói quen chia sẻ công pháp cho người ngoài. Đạo hữu cũng nên tự hiểu lấy."

Nói xong liền nhìn về phía Chung Ly nhíu mày, nghi ngờ hỏi:

" Còn vị này là?"

Chung Ly trên người mặc màu tím pháp y, càng không có ký hiệu bất kỳ tông môn nào, nghe được dò hỏi bình tĩnh đáp:

" Đạo hữu chớ để tâm, tại hạ chỉ là vô danh người."

Bình Luận (0)
Comment