Tử Di

Chương 161

Châu gia nguyên anh cường giả là người đầu tiên đáp xuống. Phía sau các gia tộc cũng yên ổn đứng trên lưng thần thú.

" Là Huyền Vũ." Ninh gia chủ bật thốt.

Còn lại người đều mang theo sắc mặt châm chọc nhìn hắn. Cả Đông Khơi thành đều biết Ninh gia đối với thần thú Huyền Vũ khát vọng thành si. Còn từng tiết lộ ra ngoài trấn tộc bảo vật chính là một mảnh giáp lưng Huyền Vũ.

Lúc này chứng kiến đồ sộ thần thú, lại không thể công khai tranh giành. Tư vị này, nghĩ cũng không cần nghĩ.

" Thần thú vì sao không có phản ứng?" Ninh gia lão quái tự lẩm bẩm.

Bên cạnh Châu gia người nghe vậy thuận thế đáp:

" Không thành nguy hiểm, tất nhiên lười để ý."

" Hừ, nguyên anh kỳ chính là tồn tại cao nhất của đại lục này! Cho dù là thần thú cũng chưa thể thần thông quảng đại đến mức coi rẻ nguyên anh." Một tu sĩ nguyên anh kỳ khác phát biểu.

" Nguyên gia người lại chỉ có mình ngươi tại đây, khẩu khí cũng thật lớn." Châu gia cường giả lắc đầu.

Thần thú này, Ích cùng Nguyên hai nhà sớm đã mất đi cơ hội tranh đoạt phần hơn. Ai bảo thần thú xuất hiện là tại Đông Khơi thành.

Chung Ly cách đám người không xa lặng lẽ quan sát. Trừ Ninh gia chủ, một người nàng cũng không quen mặt. Nhưng nghe họ nói chuyện có thể phán đoán Ninh gia đến hai người, Châu gia hai người nguyên anh chắc hẳn vai vế so với đám trưởng lão trong đại điện khi đó cao hơn nhiều, cho nên nàng chưa có tư cách gặp mặt. Ích gia cùng Nguyên gia đến hẳn chỉ có một vị, lên tiếng lại không nhiều bằng hai gia tộc Châu cùng Ninh.

Vậy còn lại từ đầu vẫn luôn yên lặng, lại cho người khác cảm giác ở phe trung lập không lẽ là...thành chủ phủ người?

Đang chăm chú quan sát, bỗng dưng người này quay đầu cùng nàng đối diện. Tim nàng bẫng đi một nhịp, cho rằng đã bị phát hiện. Nhưng vị chân quân này nhìn không lâu liền quay đi. Chung Ly thở ra một hơi, lùi lại phía sau cách xa nguyên anh kỳ đám người một vị trí an toàn, không tiếp tục nghe lén. Phải tự hiểu, biết quá nhiều chưa chắc đã tốt.

Sau khi nàng âm thầm rời khỏi, Quách Trí Hào không để ai phát hiện nhếch khoé môi. Bàn tay lại âm thầm xúc tiến pháp thuật đuổi theo người từng làm loạn trước hắn gia.

Ngày đó Chung Ly đến phủ thành chủ đòi công đạo, hắn là có mặt. Thấy tu sĩ này thú vị liền cử ra một người khách khanh tiếp đón nàng. Từ đầu đến cuối, nàng mỗi một hành động cùng lời nói hắn đều rõ mồn một, ca ca mất tích cùng một thân một mình lưu lạc đến Đông vực, thân thế chưa chắc là sự thật.

Chung Ly dựa vào một thân cây yên lặng vỗ ngực. Tử Đằng im thin thít trong ống tay áo lúc này không dám cùng nàng giao tiếp, chỉ đành gãi nhẹ mu bàn tay coi như an ủi.

Chung Ly xoay nhẫn trữ vật, trong đầu nghĩ lại hoàn cảnh lúc A Lân cảnh báo nguyên anh kỳ tu sĩ sắp tới. Nàng lúc đó liền mở ra nhẫn tìm kiếm đồ vật có thể che giấu khí tức cùng thân mình thì đột nhiên phát hiện không biết khi nào nhẫn đã yên lặng khai phá tầng thứ hai.

Nàng vui mừng khôn xiết liền đưa vào thần thức kiểm tra. Bên trong trái ngược với tầng thứ nhất chất đầy đồ vật thì chỉ vẻn vẹn nằm một chiếc hộp.

Không chần chừ liền mở, trong hộp phát hiện một toàn vẹn bản đồ, bên cạnh còn có một tấm áo choàng.

So với ẩn nấp áo choàng nàng từng mua sắm lúc trước thì thứ này quả nhiên cao siêu hơn nhiều. Đứng gần như vậy cho dù là Nguyên Anh kỳ cường giả cũng không thể phát hiện. Nhưng đồ tốt thì dùng rất hao, cha để lại giới thiệu đồ vật này chỉ có thể dùng tốt nhất năm lần. Trải qua năm lần công dụng liền suy giảm.

Nghỉ ngơi một lát, nàng liền tiếp tục tiến lên phía trước cách càng xa đám cường giả nguyên anh kỳ.

Kiếm cũng không dám lôi ra, chỉ dùng chân thật đôi chân bay nhanh di chuyển.

Đúng lúc muốn dừng lại nghỉ ngơi, mặt đất lại một lần nữa rung động.

" Đám nguyên anh kỳ ngu ngốc, một con chết thần thú cũng nhận không ra, lại muốn phá huỷ nó tia thức thần cuối cùng." A Lân kêu gào.

Chung Ly nghe vậy cũng cau mày:

" Sau khi thức thần bị diệt, sẽ như thế nào?"

" Hừ, giọt tinh huyết duy nhất kia tất nhiên cũng sẽ mai một."

" Huyền Vũ tinh huyết? Sao vừa rồi ngươi không nói?" Chung Ly nheo mắt muốn đá kỳ lân ra khỏi linh thú túi nhưng nó lại một mực nằm yên.

" Ta muốn xem rùa già sẽ đi đến nơi nào, hẳn nó trước khi chết đã vô cùng khát vọng. Kiên trì lâu như vậy, đến huyết mạch loãng thần thú cũng có thể đánh thức nó."

Chung Ky ngẫm nghĩ một chút, dưới chân trấn động lại càng lúc càng ra tăng.

" Đi thôi, quay trở lại."

...

Quách Trí Hào cảm nhận tiểu cô nương một lần nữa đường cũ trở về liền nhướng mày.

Tứ đại gia tộc một bên đang hợp sức muốn nhổ đi vạn năm mộc, hắn lại chỉ đứng nhìn.

" Kỳ lạ, thứ này không phải mọc lên từ mai rùa? Sao lại khó nhổ như vậy!" Ích gia nguyên anh kỳ lẩm bẩm.

" Các vị, cây này là mọc lên từ tâm thần thú." Quách Trí Hào chắp tay trước ngực nói.

" Sao có thể, thần thú không phải vẫn động!" Ninh gia chủ trầm giọng, liếc mắt nhìn họ Quách.

" Nếu đã như vậy, các vị cùng đừng nên cố chấp." Châu gia một người nữ nguyên anh lên tiếng.

Quách Trí Hào: " Truyền thuyết về Huyền Vũ các vị hẳn đều từng nghe qua?"

Đám người ngay lập tức trầm tư, sắc mặt mỗi người đều thay đổi. Âm trầm nhất dĩ nhiên là hai vị tu sĩ Ninh gia.

Đều là nguyên anh kỳ, tất nhiên biết được tâm mọc thụ nghĩ là gì! Bọn họ ngay từ lúc đáp xuống đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ nhưng lại chưa một ai dám quả quyết khẳng định.

" Họ Quách, ngươi đã biết gì?"

" Biết thần thú còn lại một tia thức thần, toàn thân sớm đã trở thành chất dinh dưỡng."

" Hừ, ta không tin thần thú lại chỉ còn lại một đống đất." Ninh lão quái hừ lạnh.

" Ta đề nghị chúng ta chia nhau ra tìm hiểu." Ninh gia chủ đảo qua từng người sắc mặt nói.

" Ninh Quy, các ngươi gia lại muốn che mắt chúng ta chuyện gì?" Châu gia người bật cười đáp.

Ninh gia chủ ghét nhất chính là có người kêu hắn tên thật, nghe được Châu gia trâm chọc liền tức giận quát.

" Châu gia các ngươi trước nay không phải nhất giả dối? Từ đầu đã có chủ ý này, liền nhất định muốn người khác nói ra một công đôi việc. Sau cùng gán ghép chúng ta ở phe đối nghịch, tiểu nhân các ngươi."

Chung Ly ẩn nấp quay lại vừa vặn nghe được câu chửi dài của Ninh gia chủ. Ấn tượng về vị này ngay lập tức thay đổi, nếu có thể hiểu rõ lòng người như vậy không nên ngay từ đầu hợp tác cùng Cao Ninh Hiên. Nhìn xem không phải cuối cùng Ninh gia vẫn là mất nhiều hơn được, Cao Ninh Hiên người này xảo trá lại xấu xa, muốn cùng nàng ta tốt đẹp hợp tác? Trừ khi ngươi có thể nắm dao nắm đằng chuôi!

Từ đầu xem ra, Ninh gia đã sẵn ở thế bị động. Châu gia có thể trực tiếp xông vào mang đi người càng có thể khẳng định gia tộc này đã không còn đủ sức đối đầu với đứng đầu trong tứ gia - Châu gia.

Lúc này lại vạch mặt Châu gia người, nàng thật ra không hiểu Ninh gia chủ là đang muốn làm gì? Thần thú quả nhiên có sức hút rất lớn, cho dù là đối với nguyên anh kỳ. Nghĩ lại A Lân tại tông môn có sư phụ toạ trấn, ra ngoài cũng có sư phụ che giấu thuật pháp, đây chính là bảo vệ song phương.

Chung Ly siết chặt linh thú túi, cẩn thận theo dõi nguyên anh kỳ. Nàng nhịn đau sử dụng lần thứ hai ẩn nấp áo choàng chính là vì muốn cướp lấy giọt kia tinh huyết Huyền Vũ.

Trên lưng bảy người nguyên anh kỳ đã sớm trú định nó không thể đến đích. Nàng cho dù tu vi không bằng nhưng có một cái định vị tiểu thần thú liền có dũng khí tranh đấu.

Tử Đằng trên đường đã vài lần khuyên bảo nàng, nguyên anh kỳ đánh không lại, trúc cơ kỳ chính là không có đường chạy thoát. Nhưng nghĩ kỹ, so với mạo hiểm lần này, giọt tinh huyết kia thực sự quá đáng giá.

Quách Trí Hào nhìn vài lão già đang cãi nhau, liền bình thản tiến lại gần nơi Chung Ly đứng.

Chung Ly: " O.0 " Chưa tìm thấy tinh huyết nàng đã bị phát hiện sao?

Quách Trí Hào mỉm cười lướt qua nàng, trái tim thiếu nữ một khắc ngừng đập. Chung Ly nín thở đến khi Quách Trí Hào biến mất khỏi tầm nhìn. Nhẹ nhành di chuyển, tu sĩ nguyên anh kỳ các gia cũng bắt đầu tự mình tìm kiếm. Hẳn họ muốn tìm kiếm Huyền Vũ các bộ phận.

" A Ly, chúng ta nhổ ra đại thụ." Nghe thấy A Lân truyền âm, Chung Ly bấy giờ mới tỉnh táo, ẩn nấp công hiệu cũng biến mất.

" Nhổ thế nào?" Nàng nhìn đại thụ đồ sộ trước mắt, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng.

Nàng tiểu kỳ lân không đáp, chỉ tự mình rạch ra một miệng viết thương. Huyết từ đó chảy ra ngoài đều bị nó hắt lên thân cây đại thụ.

" Vì sao tâm Huyền Vũ lại mọc lên loại cây này?" Chung Ly hỏi Tử Đằng trong ống tay áo.

" Có hạt giống, liền tự nhiên sinh trưởng. Chỉ cần đầy đủ chất dinh dưỡng, loại cây nào cũng có thể mọc."

" Là do tâm Huyền Vũ, cho nên nên cây này mới không thể sinh thành linh trí sao?" Nàng vừa nhìn kỳ lân chăm chỉ bôi huyết, vừa cảm thán cùng Tử Đằng.

" Chính vì Huyền Vũ chưa hoàn toàn diệt cho nên nó không thể sinh ra trí tuệ."

" Đợi khi tia thức thần này mai một, có lẽ cây cơm cháy này sẽ có cơ hội." Tử Đằng buồn bã nép vào nàng bắp tay không muốn ra ngoài.

Chung Ly biết A Lân hành động khiến nàng thụ linh không vui, cho nên mới muốn biết cây đại thụ trước mắt có thể sinh ra linh trí hay không.

Câu trả lời của Tử Đằng lại khiến nàng trầm tư, cuối cùng nhẹ nhàng đáp:

" Tử Đằng, ta cho rằng đại thụ này sẽ không có cơ hội xuất hiện linh trí. Mọc ra từ thần thú tâm sớm đã ở trái linh vật điểm xuất phát, muốn hoá giải thiên kiếp ắt sẽ phải chịu đựng không ít. Cho dù không có chúng ta, nó cũng sẽ không thể thành linh. Nhân quả đối với Huyền Vũ nó sớm đã không thể hoàn trả."

Vừa dứt lời, đại thụ bỗng nhiên chảy ra huyết, toàn bộ vỏ mỗi một nơi tiếp xúc với không khí đều biến thành màu đỏ.

Huyết chảy ra tanh hôi vô cùng, A Lân che lại miệng vết thương nhảy đến bên cạnh nàng.

" Vốn là dược vật, lại biến thành tanh tưởi đến mức này."

" Hiện tại cần làm gì?" Chung Ly nhìn kỳ lân một chân che mũi hỏi.

" Chờ đợi."

Chung Ly gật đầu, nhìn lên khoảng không trước mặt, nàng hiện tại rất lo sợ nguyên anh kỳ cường giả sẽ có người quay lại. Cảm giác nam tu thành chủ phủ giống như...đã sớm phát hiện ra nàng. Chỉ là không hiểu sao người này lại không vạch trần!

Huyết chảy ra càng lúc càng nhiều, đám xà cuốn trên cây cũng bắt đầu hành động. Rất nhiều xà yêu nhảy xuống khỏi cây, hai mắt đỏ ngầu tấn công nàng.

Chung Ly chém đầu xà giống như chém đậu phụ, nàng đang chờ đợi xà yêu to lớn nhất động.

Còn chưa đợi được trúc cơ xà tấn công, A Lân đã quát lớn:

" Là lúc, A Ly mau mau nhổ cây."

"..." Ôm thân cây phủ đầy đám máu tanh tưởi kia nhổ lên đại thụ, ngươi thật biết làm khó ta.
Bình Luận (0)
Comment