Tử Di

Chương 70


Hôm sau tỉnh dậy, Tạ Ngọc được phân đến Thực viện.

Lại một lần nữa nhận biết sơ sài bản đồ, hắn tiến đến nhà bếp của Điền phủ.

Luyện khí kỳ người vẫn cần tiêu thụ lương thực cho nên đáng lý nơi đây phải sinh động nhất trong phủ.

Vậy mà ngược lại nơi này không một bóng người, bên trong dụng cụ nhà bếp phủ đầy tro bụi.

Lão bà khi phân hắn đến đây nói rằng dọn dẹp sạch sẽ sau đó muốn hắn nhóm lửa nấu cơm.

Hôm qua mới đến nô bộc chịu bụng đói cả đêm than vãn nhưng vẫn không được đáp lại.

Có vài người bất bình nói muốn rời khỏi phủ sau đó đều biến mất không bóng dáng.
Tạ Ngọc cau mày nhìn bừa bộn khắp nơi, nhận mệnh dùng ra rửa sạch pháp thuật.

Sau cùng lôi ra đã mất hết linh khí linh gạo trong góc nấu một nồi cơm lớn.

Đồ ăn nơi này nếu không mốc thì cũng đã thối rữa, duy nhất ăn được chỉ có cũ gạo.
Bê theo lớn nồi cơm trở về, lão bà khác với hôm trước quan sát kỹ, lần này mặc kệ hắn vác theo đồ trở về.

Đặt nồi lớn xuống đất, cực nhọc làm việc hai ngày người đều lao vào tranh giành nhau cơm trắng.

Dụng cụ ăn uống không có đám người trực tiếp dùng tay bốc lên bỏ vào miệng.

Bên cạnh đã tu luyện người vẫn có thể chịu đựng liền đều để lại cơm cho phàm tục người.
Tạ Ngọc tiến về trong góc giường ngồi xuống nghỉ ngơi, bên cạnh nữ tử vẫn chưa thấy trở về hắn cũng không quan tâm nằm xuống.

Lúc này nam nhân gầy gò phàn nàn ngày hôm qua chợt lên tiếng:
" Mới hai ngày lại đã trống thêm nhiều giường."
Tạ Ngọc nghe được hỏi ra miệng:
" Ý ngươi là gì?"
" Ý ta sao? Là ngày chết của ngươi sắp tới.

Nhân lúc còn thở tranh thủ ngủ, chỉ có ngủ rồi mới không sợ hãi."
Tạ Ngọc không có lập tức đáp lời mà yên lặng suy nghĩ, nhìn qua nam tử mới âm u nói chuyện xong vậy mà đã ngủ thật hương.


Có thể người này biết không ít chuyện trong phủ.

Nên tìm cách moi ra hắn thông tin.
Xem một vòng, quả thật đã thiếu đi vài gương mặt, không lẽ những người này đã chết?
———
Lại một đêm vô mộng qua đi, tỉnh dậy Tạ Ngọc được phân đến phía Tây trắc viện làm việc.

Hắn như thường lệ vừa rò đường vừa quan sát xung quanh.

Trên tay bản đồ địa hình phân phối đã được hắn thêm thắt ngày càng rõ ràng.
Bước đến nơi đã ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.

Trước cửa viện ngồi một tiểu nữ hài trắng trẻo, hai mắt ngây dại nhìn về phía hắn.

Trong tay là một nắm đồ ăn vặt, rất giống lời kể của nữ tử kêu Tú Nhi.

Chỉ là không biết người này hiện tại đang ở đâu, tình huống xấu nhất có thể là đã ngã xuống.
Tạ Ngọc bình tĩnh bước đến cúi chào trước viện tiểu chủ nhân, sau đó bắt đầu công việc chăm sóc sân vườn nhà ở.

Hắn di chuyển mỗi một bước nữ hài đều hướng mắt theo dõi, cảm giác bị giám sát từng nhất cử nhất động khiến người ta thật không mừng.


Vạch ra một lùm hoa đỏ như máu, Tạ Ngọc phát hiện nơi này nồng mùi máu tanh nhất.

Xem xét thấy phía dưới gốc hoa đất cát tơi xốp như mới gần đây nhổ trồng.

Dưới đất có thể có thứ gì!?
Đang quan sát thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nữ hài cười ngờ nghệch tiến lại gần hắn.

Tay sắp chạm đến phía sau lưng Tạ Ngọc thì hắn bỗng quay người lại.

Trên mặt vừa lúc hiện ra thần sắc giật mình, vội cúi đầu lùi sang một bên nói:
" Tiểu thư có điều gì cần sai bảo ta sao?"
Nữ hài tươi cười có chút quỷ dị đáp:
" Ta buồn chán, ngươi cùng chơi trò chơi với ta đi."
" Ngài muốn chơi trò gì?"

" Một hai ba người gỗ, a tỷ trước đây hay cùng ta chơi."
Tạ Ngọc nhìn quỷ quái tiểu hài tử cũng không có lập tức đồng ý mà nói:
" Hôm nay nô tài còn nhiều việc chưa làm xong không thể chơi cùng tiểu thư.

Ngày mai ngài gọi ta đến viện, ta dẫn theo một người nữa đến chơi cùng ngài.

Chơi một hai ba người gỗ càng đông càng vui không phải sao?"
Nữ hài hai mắt sáng lên gật đầu:
" Phải rồi càng đông càng vui, trước đây ta có rất nhiều hạ nhân chơi cùng nhưng họ đều mất tích dần, ta lúc sau luôn nhàm chán."
Tạ Ngọc mỉm cười tiếp tục làm việc chỉ là không đụng đến bụi hoa đỏ như máu lúc trước nữa.

Hắn đã phát hiện ra điều kỳ dị tiếp theo trong phủ, chính là tiểu nữ hài này.
Trở về cố gắng đi đường vòng trải qua từng ngóc ngách trong viện, hắn cũng không quá dám lỗ mãng.

Đi lại vẫn luôn thận trọng, cảm nhận nguy hiểm ánh mắt liền thể hiện ra dáng vẻ lạc đường lẩn tránh.

Bản đồ trong tay đã thành hình, cũng là lúc bắt đầu hành động.

Nửa đêm, Tạ Ngọc đến trước góc tường viện chờ đợi, hắn phát hiện nơi đây có một lỗ thủng, có thể tiến vào mà không kinh động bất kỳ kẻ nào.

Đợt một lát thấy nhỏ xinh người nhanh nhẹn chui qua lỗ cẩu, hắn hai mắt đờ đẫn nghẹn cười.

Chung Ly vào đến trong phủ vội dùng thuật pháp quét sạch toàn thân tro bụi.

Nàng cảm thấy lỗ vừa rồi có mùi thật khó chịu.

Nhìn sang Tạ Ngọc, thấy hắn căng cứng khuôn mặt liền lại gần quan sát.

Người này là đang nhạo nàng sao? Nghẹn cười đến đỏ cả mặt.
Đang híp mắt đánh giá thì nghe thấy tiếng động, hai người vội lấy ra bản thân che giấu vật ẩn nấp.

Tạ Ngọc bên cạnh nhanh chóng biến mất, hơi thở cũng che dấu rất khá.

Chung Ly dùng ẩn nấp áo choàng mua được lúc trước trốn trong một bụi cây quan sát.


Người đến là một nam tử gầy gò, hắn ngồi xuống cạnh lỗ chó lấy ra một cái còi thổi lên.

Không có âm thanh phát ra nhưng hắn vẫn kiên trì thổi.

Đang lúc thắc mắc thì thấy một tiểu cẩu chui đầu qua lỗ, trên miệng cắp theo đồ ăn.

Nam tử nhanh chóng giằng lấy ăn ngấu nghiến, sau cùng vỗ vỗ đầu tiểu cẩu để nó rời đi.

Người này tu vi luyện khí sơ kỳ nhưng hơi thở phù phiếm, trước mày tử khí trầm trầm.
Lúc này, Tạ Ngọc bỗng hiện thân vỗ vai hắn, người này chưa kịp hét lớn đã bị bịt lại miệng kéo về phía nàng.

Chung Ly nhíu mày nhìn một loạt hành động của đồng bạn cũng triệt bỏ ẩn nấp hiện ra thân mình.

Nam tử chứng kiến hai người, mắt trừng lớn ngạc nhiên sau đó chuyển thành đờ đẫn mặc kệ.

Tạ Ngọc trước tiên mở miệng nói chuyện:
" Muốn sống sót rời khỏi đây sao?"
Nam tử gầy gò nhàm chán nhìn hắn:
" Đều là nô bộc như nhau ngươi nghĩ có thể thoát thân.

Cho dù ngươi có thêm một cái đồng bạn thì sao? Quản gia tu vi đã trúc cơ, muốn rời khỏi đây là không thể."
" Ngươi không phải thấy nàng một người sống tiến vào được cũng không kinh động kẻ nào, ra ngoài không phải rất đơn giản sao?" Tạ Ngọc híp mắt nhìn hắn.
Nam tử trầm thấp cười:
" Kết giới cho phép tiến vào nhưng không thể trở ra.

Mỗi một sinh vật muốn ra khỏi phủ đều bị quản sự giám sát, người sống là không được phép ra khỏi."
" Tiểu cẩu của ngươi ra vào thuận tiện như vậy là nguyên do gì?" Chung Ly đột nhiên lên tiếng.
" Quản gia còn có thể để ý một con cẩu đi lại sao?" Nam tử bình tĩnh đáp.
Tạ Ngọc vỗ vai hắn nói:
" Ngươi còn biết đến gì nữa?"
Gầy gò nam tử trầm thấp cười:
" Nói cho các ngươi không phải không được nhưng ta muốn ăn một bữa no nê."
Đơn giản như vậy? Đây vẫn là một cái tu luyện người đâu.
Chung Ly không nói nhiều lấy ra một vại bánh mật cùng rất nhiều đồ ăn vặt đưa đến.

Nam tử mắt đỏ ngầu nhận lấy đồ vật nhưng không có trực tiếp nhét vào miệng mà cẩn thận thu đi.

Người này thể hiện ra ngoài với nội tâm bên trong là hoàn toàn khác nhau, cũng dễ hiểu thôi đang sống sờ sờ ai có thể muốn mình lập tức phải chết.
" Các ngươi muốn biết chuyện gì?" Hắn nói chuyện.
Tạ Ngọc rõ ràng tình hình nhất liền tiếp lời:
" Biến mất dần nô bộc là chuyện như thế nào?"

" Phủ không thể ra còn có thể đi đâu, đều đã chết cả..." Nam tử nhàm chán nói chuyện.
" Người trong phủ là chuyện như thế nào, ngươi biết Điền gia đang che giấu điều gì?"
Nam tử nắm chặt tay khẳng định đáp:
" Nếu dùng chính xác từ, Điền gia tộc nhân đều là quái vật..."
" Ngươi xác định đây không phải trúng độc?" Nàng góp lời.
" Có loại độc nào biến nhân tộc trở thành khát máu quái vật, thực thịt người sống?" Nam tử hai mắt sát ý hỏi ra.

Sau đó hắn bỗng dưng căm tức nói:
" Bọn chúng đều là ác nhân, ăn thịt người...ăn thịt người.

Aaa đám ác quỷ này thích nhất nuốt xuống phụ nữ trẻ em, phàm nhân khu nữ tính đã bị bọn họ sát không ít, ta thê nữ đều nằm xuống dưới tay đám ác ma này..."
" Vậy ngươi không muốn trả thù sao?"
" Haha ta có thể trả thù sao, ta chỉ có thể kiên trì sống sót không ngừng miên bản thân đừng sợ hãi, ta chính là muốn nhìn thấy một ngày họ Điền bị tận diệt." Hắn hai mắt điên cuồng.
" Chỉ khi thực sự sợ hãi mới bị giết? Đây là lý do ngươi luôn khuyên mọi người đi ngủ, khi ngủ theo ngươi cảm nhận là không còn sợ hãi đúng không?" Tạ Ngọc nhạy bén phát hiện.
" Sợ hãi người đều chết rất nhanh, bọn chúng thực thịt người cũng có yêu cầu, muốn nuốt chửng cảm xúc này của con người." Nam tử thu liễm lại lửa giận trầm ổn đáp.
" Vậy ngươi biết xuất phát của việc này là từ đâu không?"
Nam tử lắc đầu nói:
" Ta biết chỉ có vậy."
" Quản gia là chuyện như thế nào?" Tạ Ngọc hỏi thêm, quản gia đưa họ đến tay lão bà liền biến mất vô tăm tích.
" Hắn là thân tín của lão tộc trưởng, cũng là tứ phẩm luyện đan sư duy nhất của phủ, chuyên cung cấp đan dược cho Điền gia tộc nhân."
Hoá ra là vậy, quản sự này thu thập Linh Lăng thảo là tự mình luyện chế.

Làm việc chặt chẽ như vậy hẳn đằng sau sự người biết đến không nhiều, vậy mà gầy gò nam tử này có thể nắm được nhiều thông tin như vậy!? Người này không đơn giản như hắn thể hiện ra bên ngoài.

Tạ Ngọc hai mắt xem kỹ hắn, thấy người này thần sắc thản nhiên, không giống như là đang nói dối.
Chung Ly cắt đứt mạch suy nghĩ của Tạ Ngọc hỏi:
" Tối nay muốn hành động sao?"
Hắn lắc đầu đáp:
" Không thể!"
Thấy nàng khó hiểu liền giải thích:
" Ban đêm nguy hiểm, e rằng lúc này Điền gia tộc nhân muốn hoạt động.

Chúng ta để cẩn thận hãy chờ đến sáng mai."
Chung Ly lúc sau được nam tu và Tạ Ngọc cẩn thận dẫn đến một núi đá giả ẩn nấp.

Ngày mai Tạ Ngọc đi qua sẽ dẫn theo nàng.

Nhìn hai người hoà mình vào bóng đêm trở về, nàng thở dài đầy ngao ngán:
" Ta muốn một đêm thức trắng cảnh giác.

Thật cảm tạ ngươi nha Cao Sư Điệt.".

Bình Luận (0)
Comment