Từ Địch Thành Yêu

Chương 25


"Hai đứa là bạn từ khi nào vậy? Sao ba chưa từng nghe con nói đến?", Triệu Dật Thiên quan sát "người bạn mới" này, ngạc nhiên hỏi con gái mình.
Triệu Lam từ nhỏ đã luôn quanh quẩn ở trong nhà, không thích giao thiệp nhiều với thế giới bên ngoài.

Ngay cả suốt quãng thời gian từ ba cấp phổ thông cho đến đại học Triệu Dật Thiên cũng chưa từng thấy Triệu Lam dẫn bạn về nhà, cũng chưa từng nghe con gái đề cập đến bất kỳ mối quan hệ bạn bè nào.
"Tụi con chỉ mới quen biết gần đây thôi nên chưa có dịp nói cho hai người"
Triệu Lam phóng lao đành phải theo lao, dù sao hiện tại không thể nghĩ ra thân phận nào khác cho Cố Thanh Hàn, càng không thể trực tiếp mà nói "người này là tiểu tam của chồng con", đúng không?
Dù rằng bản thân Triệu Lam cũng nhiều lần không hiểu nổi mình hà cớ gì lại luôn tìm lý do để phải tiếp tục bao dung cho nàng như vậy.

Cô đột nhiên có cảm giác nghi ngờ bản thân có phải đã quá rộng lượng rồi không? Người này căn bản không phải bạn, mà là thù, là tình địch, là người đã chen chân vào gia đình mình, là người đang có ý định phá vỡ nó.

Vậy nhưng những lúc đối diện với Cố Thanh Hàn, nhìn vào đôi mắt đen láy, trầm tư đó, Triệu Lam không cách nào không chú ý đến nàng.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Triệu Lam đã cảm thấy Cố Thanh Hàn có một cổ khí chất nào đó rất quen thuộc, giống như đã từng gặp phải ở đâu đó.

Đúng rồi, Cố Thanh Hàn cũng từng học ở Bát Trung nên rất có thể cô và nàng từng gặp mặt, nhưng cô lại không có ấn tượng nào về người này.

Triệu Lam cũng không có hỏi qua nàng, giống như chuyện Cố Thanh Hàn qua lại với Thẩm Tư Đằng, cô cũng chưa từng trực tiếp đề cập đến.

Bởi trong lòng cũng đã biết rõ đáp án rồi.

Vậy nhưng có những chuyện chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, ta không thể nào đoán được chính xác cái cốt lõi bên trong.

Đôi khi cái nhìn khách quan lại phản ánh không tường tận bản chất của sự việc.

Nói tóm lại, so với chồng của mình, Triệu Lam lại có cảm giác tin tưởng vào Cố Thanh Hàn nhiều hơn, dù rằng hai người chỉ mới gặp mặt có vài ba lần.

Có lẽ bởi vì Cố Thanh Hàn chưa từng phản bội mình chăng? Hai người vốn không phải bạn bè, nàng cũng chưa từng thề thốt, hứa hẹn với cô điều gì, vậy nên việc làm này căn bản không tính là phản bội.

Còn việc đó khiến cô đau khổ sao? Thật ra Triệu Lam chỉ cảm thấy tức giận vì bị xỏ mũi thôi chứ cũng không cảm nhận được sự đau đớn gì.

Khoan hãy bàn đến chuyện nguyên nhân là do đâu nhưng chẳng phải nàng đã giúp cô nhận ra được bộ mặt giả tạo của tên khốn đó sao? Nếu không có sự xuất hiện của Cố Thanh Hàn thì bản thân mình còn bị hắn ta lừa gạt đến bao giờ nữa? Này cũng coi như là lấy công chuộc tội đi?
Quan trọng là, Triệu Lam luôn có cảm giác Cố Thanh Hàn sẽ không giấu mình chuyện này lâu, có lẽ đến một thời điểm thích hợp nàng sẽ chủ động nói cho mình, hiện giờ chẳng qua chưa phải là lúc.
Từ nãy đến giờ đều là một nhà ba người Triệu Lam trò chuyện, Cố Thanh Hàn ngoại trừ giới thiệu tên ra thì không hề nói gì thêm, cứ như người vô hình, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh cô ăn cơm, thỉnh thoảng cười thêm vài cái phụ họa.

Không phải nàng khó chịu hay thế nào, chẳng qua hai người trước mặt nàng không phải người bình thường, họ là ba mẹ của Triệu Lam, Cố Thanh Hàn sợ bản thân nói hớ ra thứ gì đó ngu ngốc thì đời này coi như bỏ, bảo nàng cư xử thoải mái như bình thường sao mà được?
Diệp Hoa thấy Cố Thanh Hàn không mấy động đũa, cũng không tỏ vẻ niềm nở trong bữa ăn, liền lo lắng hỏi, "Tiểu Cố, sao con gắp ít thức ăn vậy? Mấy món này không hợp khẩu vị của con à?"
"Dạ?"
Đột nhiên bị điểm tên khiến tâm hồn vẫn còn đang bay bổng trên mây của Cố Thanh Hàn lập tức bị kéo trở về, nàng ngượng ngùng gãi mũi.
"Không phải đâu cô, đồ ăn thật sự rất ngon, chỉ là...con đang giảm cân, không thể ăn nhiều"
Trời mới biết nàng sao có đủ dũng khí để ăn cơm nhà họ Triệu đây T_T
"Ai, người trẻ tụi con đúng là, giảm cân cái gì chứ, sức khỏe mới là quan trọng nhất không phải sao?", Triệu Dật Thiên tỏ vẻ không hài lòng khi nhắc đến việc này.
"Cả Tiểu Lam cũng vậy, mỗi ngày ăn được hai chén cơm, toàn là rau với củ, sao đủ dinh dưỡng được"
"Nhưng con là người của công chúng, phải lên hình mà ba"
Bản thân Triệu Lam cũng không mặn mà gì với chế độ ăn kiêng của mình.
"Thì ba đã bảo con đừng có làm cái công việc đó nữa mà con đâu có nghe, về công ty nhà chúng ta làm thì có phải thoải mái hơn không?", Triệu Dật Thiên hậm hực, "Đó là chưa kể đến con còn bị lũ ất ơ nào đấy ngày ngày đăng bài hắc bẩn nữa, mỗi lần ba nhìn thấy đều tức đến ứa gan ứa mật"
Công chúa nhà ông đâu phải vật trưng bày để mấy kẻ không quen không biết vào soi mói rồi bịa đặt tin đồn nhảm nhí? Suốt thời gian qua đều vì Triệu Lam nên Triệu Dật Thiên mới nhắm mắt cho qua mấy chuyện này, bằng không thì đã trừng trị thẳng tay mấy kẻ như vậy.
"Được rồi ba à, con đã nói là con không sao rồi, bọn người đó nói gì cũng không ảnh hưởng đến con gái ba được đâu"
Triệu Lam chính là tâm can bảo bối của Triệu Dật Thiên, điều này ai cũng đều biết.

Vậy nên việc Triệu lão gia đồng ý để con gái bước chân vào giới giải trí đúng là điều không ai ngờ tới.

Bản thân Triệu Dật Thiên ban đầu không chấp nhận, ông muốn con gái được bảo bọc trong vòng tay của mình chứ không thể tin tưởng giao Triệu Lam cho bất kỳ ai, nhưng so với việc đó thì ông lại càng không muốn thấy con mình không vui.
Triệu Dật Thiên gằn giọng, "Hừ, tốt nhất là như vậy đi, ba mà biết được kẻ nào kiếm chuyện với con hoặc khiến cho con khổ sở thì ba sẽ lột da nó"
Lạch cạch.
Đôi đũa đang trên tay Cố Thanh Hàn đột nhiên rơi xuống nền đá.
"Ách, con xin lỗi "
Cố Thanh Hàn vội vã cúi người xuống nhặt đôi đũa lên.

Nàng cảm thấy da mình bắt đầu tê rần.
Triệu Lam cũng nhân cơ hội quan sát biểu cảm của Cố Thanh Hàn, việc này hoàn toàn không nằm ngoài dự tính của cô.

Đây cũng là lí do Triệu Lam phải che giấu việc Cố Thanh Hàn thật sự là ai, bởi với tính cách của ba mình, cô biết chắc ông nói được làm được.


Hơn nữa bệnh tình của mẹ cô vừa có chút khởi sắc, bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để giải quyết chuyện này.
"Con không sao chứ?", Diệp Hoa lo lắng hỏi.

Mặt Cố Thanh Hàn lúc xanh lúc trắng, thật sự là dọa người mà.
"Đều tại anh hết đó", bà tức giận đập vào vai chồng mình khiến Triệu Dật Thiên suýt nữa thì để rơi mất đồ ăn.
"Này, anh đã làm gì đâu?", Triệu lão gia hậm hực.
Diệp Hoa lườm ông một cái, "Anh đó, có bạn của con gái ở đây mà ăn nói hung hãn như vậy, dọa con bé sợ rồi kìa"
Triệu Dật Thiên cũng nhận ra bản thân vừa rồi hơi quá lời, vội điều chỉnh lại nét mặt, hướng nàng cười cười.
"Con cứ kệ mấy lời vừa rồi của chú đi, chú đang nói mấy đứa không ra gì chứ không phải nói con đâu"
Cố Thanh Hàn cũng chỉ có thể vờ như không có gì gật đầu.
Nàng cũng không thể nói là "do con có tật giật mình" đi.
"Tiểu Lam, con giúp bạn đối đôi đũa khác đi"
Diệp Hoa quay sang nhìn con gái mình.
"Con hả?"
Triệu Lam ngạc nhiên chỉ tay vào mặt mình.
"Không lẽ là mẹ? Hay con định để Tiểu Cố tự làm?"
"Không cần đâu cô, con có thể tự lấy"
Cố Thanh Hàn vội vã từ chối.

Nàng đương nhiên tình nguyện tự thân vận động, làm sao dám để chính thất phục vụ mình?
"Đâu có được, con cứ ngồi đó đi, con là khách đến chơi, sao để con làm mấy thứ này?"
Nhìn bề ngoài trông Diệp Hoa có vẻ hiền lành hơn Triệu Dật Thiên rất nhiều, nhưng thật ra bà lại là người khó tính và sống nguyên tắc nhất ở trong nhà.

Khí chất mà Triệu Lam có được ngoài việc được thừa hưởng từ hai người ra thì sự giáo dục, quản thúc nghiêm khắc của mẹ cô cũng góp phần rất lớn để tạo thành.

Tất nhiên, Triệu Lam cũng sợ mẹ hơn là sợ ba, từ trước đến giờ chưa từng cãi lại bà câu nào, ba nói thì còn có thể trả treo, mẹ mà lên tiếng thì có sai cũng thành đúng.

"Con còn ngồi đó nhìn bạn làm gì? Khó khăn lắm mới có một người bạn đến nhà chơi, con mà khiến cho Tiểu Cố có ấn tượng xấu, sau này con bé không làm bạn với con nữa, lúc đó thì đừng có than thân trách phận"
Cố Thanh Hàn nghe xong mà rợn người.

Này cũng có chút hơi nặng lời rồi đi.
Nàng theo bản năng quay mặt về phía Triệu Lam, sốt ruột nuốt nước bọt.
Triệu Lam lúc này cũng đang nhìn về phía nàng, cả hai nhìn vào mắt nhau.
...
"Ân, để con đi lấy"
Triệu Lam buông đũa xuống.

Tạm thời cứ như vậy đi, đã cho Cố Thanh Hàn sắm vai bạn thân thì cứ đối xử như với nàng như bạn thân vậy.

Có trách thì cũng trách chính mình nhất quyết không chịu thuê người làm, bây giờ đương nhiên phải đích thân đi phục vụ "khách" rồi.
Cô mang ra đưa nàng một đôi đũa gỗ trông cực kỳ đẹp mắt.
"Cảm ơn"
Cố Thanh Hàn nhận đôi đũa bằng cả hai tay.
"Tiểu Cố, con ăn thử miếng cá này xem, đây là món Tiểu Lam nó thích nhất đó, ăn rất là tốt cho sức khỏe"
Diệp Hoa gắp một miếng cá hồi cho vào chén của Cố Thanh Hàn.
Nàng lặng người nhìn thịt cá trong chén, ánh mắt tối sầm, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì, cũng không có động đũa.
Làm sao vậy?"
Triệu lam ngồi bên cạnh vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Cố Thanh Hàn, lập tức nhận ra sự khác thường của nàng.
Cố Thanh Hàn từ từ ngẩng đầu nhìn Triệu Lam, cô vẫn đang nghiêng đầu chống tay nhìn mình, sống mũi chợt cay, chậm rãi mở miệng, "Không có gì, chỉ là lâu rồi không được một bữa cơm gia đình giống như vậy"
Ừ, đã qua bao lâu rồi nhỉ? Cố Thanh Hàn cũng không còn nhớ nữa.

Lần cuối cùng gia đình bốn người của nàng quây quần bên nhau là khi nào, món ăn cuối cùng được mẹ gắp vào trong chén ra làm sao, nàng cũng không thể kể ra được.

Chỉ biết là hiện tại, được ngồi vào bàn ăn như thế này, mặc dù Triệu Dật Thiên và Diệp Hoa không phải ba mẹ của mình, nhưng sự quan tâm cùng nhiệt tình của bọn họ khiến nàng không thể không nhớ đến hai chữ gọi là "gia đình".
Từ khi ba mẹ qua đời, Cố Thanh Hàn luôn nghĩ mình đã quá quen với việc sống tự lập, cho rằng mình có thể nuôi được em gái thì cũng chẳng còn ham muốn về việc có người lớn chăm sóc.

Nhưng ngay lúc này đây, nàng thật sự thấy ghen tỵ với Triệu Lam, không phải vì nhan sắc, sự nghiệp hay bất cứ nguyên nhân nào khác, mà là bởi vì cô có được một "gia đình" trọn vẹn.
"Vậy sao? Hiện giờ ba mẹ con ở đâu?", Triệu Dật Thiên tò mò hỏi.
"Họ đều mất cả rồi, thưa chú"
Triệu Lam nghe thấy lời này từ Cố Thanh Hàn, phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên.

Mặc dù Cố Thanh Hàn đã cố gắng điều chỉnh tâm tình, nhưng trong giọng nói vẫn không giấu nổi sự run rẩy.


Cô chưa từng hỏi qua nàng về chuyện gia đình, Cố Thanh Hàn cũng không có chia sẻ, chẳng trách lúc đến nhà nàng lại không có lấy một bức ảnh nào có mặt của ba mẹ.

Triệu Lam bây giờ mới phát giác, Cố Thanh Hàn giống như hiểu khá rõ về mình, còn mình thì lại dường như không biết một chút gì về nàng cả.
Câu trả lời của Cố Thanh Hàn khiến không khí của bữa ăn chùng xuống, Diệp Hoa dùng ánh mắt thương xót nhìn nàng, lại quay sang lườm nguýt chồng mình.
"Anh hỏi cái kiểu gì vậy?"
"Anh thật sự không cố ý mà", Triệu Dật Thiên vội giải thích.
Ông cũng chỉ là muốn thể hiện sự quan tâm đến con cháu mà thôi.

Đứa trẻ này đúng là đáng thương, tuổi còn nhỏ hơn con gái mình vậy mà đã không còn ba mẹ bên cạnh.

Bản thân Triệu Dật Thiên yêu thương, chiều chuộng Triệu Lam đến mức nào thì càng hiểu rõ sự khuyết thiếu tình thương của ba mẹ đáng sợ đến bao nhiêu.
"Con ổn mà cô"
Cố Thanh Hàn cật lực nở nụ cười.

Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện này.
Triệu Dật Thiên thấy vậy cũng liền hướng nàng đưa ra lời ngỏ ý coi như gỡ lại chuyện lúc nãy, "Nếu vậy sau này con cứ thường xuyên đến nhà Tiểu Lam chơi, có bạn sẽ vui hơn, chú và cô cũng rất hay đến thăm nó, à, lúc nãy chú nghe nói con có em gái nhỉ? Lần sau dẫn con bé đến đây luôn đi"
"Không cần đâu chú, con sợ làm phiền mọi người"
Cố Thanh Hàn trước giờ cũng không phải kiểu người thích giao thiệp rộng.

Ngoại trừ Tần Dư ra, hầu như mọi mối quan hệ của nàng đều là xã giao, nàng cũng không hy vọng bản thân phải dựa dẫm quá nhiều vào người khác.
"Phiền gì đâu con, con là bạn của con gái cô chú thì cũng coi như là con của cô chú rồi, cô ngược lại còn phải cảm ơn con nữa, vì đã chịu khó làm bạn với đứa khó chiều như Tiểu Lam nhà cô"
"Kìa mẹ, ai mới là con gái của mẹ vậy?", Triệu Lam nhăn nhó.
Tốt xấu gì cô cũng là người của công chúng, mẹ cô không cần phải tạt một gáo nước lạnh như vậy đi.
Cả Triệu Dật Thiên và Diệp Hoa cùng phá lên cười, cũng khá lâu rồi không thấy con gái nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy.
Triệu Dật Thiên trong lòng cực kỳ vui vẻ, liền gắp cho Triệu Lam một miếng thịt, tùy tiện hỏi, "Đúng rồi, lúc nãy ba định hỏi mà quên mất, A Đằng chừng nào nó về?"
Triệu lão gia đúng là nhân tố xoay chuyển cục diện của bầu không khí rất nhanh và rất dứt khoát, vừa nghe đến cái tên này, cả Triệu Lam và Cố Thanh Hàn đều bắt đầu cảm thấy sượng.

Đây vẫn luôn là đề tài hai người cật lực hạn chế nhắc đến mỗi khi ở cạnh nhau.
"Con cũng không rõ, chắc là khoảng ba bốn tháng gì đó"
"Nó làm gì mà suốt ngày cứ đi công tác, để con ở nhà một mình như vậy mà coi được"
"Công việc của nó mà anh, Tiểu Lam nhà mình cũng thường xuyên đi quay phim suốt mấy tháng rồi còn gì"
Diệp Hoa nói không sai, số lần Triệu Lam vắng nhà còn nhiều hơn Thẩm Tư Đằng phải tính bằng cấp số nhân.

Đương nhiên với vị thế của cô hiện tại trong giới giải trí, cho dù là không tiến rổ quay phim thì cũng sẽ là tham dự sự kiện, quay chụp quảng cáo, đi họp báo, phỏng vấn và ti tỉ các công việc khác.

Bởi vậy nên Triệu Lam đã quá quen với việc sống một mình, tính ra cũng chẳng khác gì lúc còn độc thân.

Nếu không phải chính tay mình kí vào giấy đăng kí thì cô thậm chí còn hoài nghi việc mình đã thật sự kết hôn hay chưa.
"Hừ, con gái chúng ta thì phải khác chứ"
Trong mắt Triệu Dật Thiên thì vợ và con là nhất, vậy nên với ông con gái mình chưa bao giờ là sai.
Cố Thanh Hàn không đưa ra góp ý gì, thấy họ cười thì nàng cười, lúc này đây tốt nhất là cứ giả ngu không biết gì hết là được.

Dù sao Triệu Lam cũng không có vẻ gì là cue nàng vào chuyện này.
Sau bữa ăn trưa, Triệu Lam cùng Diệp Hoa vào phòng trò chuyện, Cố Thanh Hàn buộc phải bồi Triệu Dật Thiên chơi cờ.

Cũng may lúc còn nhỏ nàng thường trốn mẹ chạy theo xem ba đánh cờ với hàng xóm, nên cũng học hỏi được đôi chút.
Nửa giờ sau, Triệu lão gia và Triệu phu nhân trở về nhà, chỉ còn lại mỗi Cố Thanh Hàn và Triệu Lam đứng đối mặt nhau ở cửa.
"Sao nào?"
Triệu Lam khoanh tay tựa người vào bức tường, chờ đợi con người kia mở miệng.
"Hôm nay, ừm...!cảm ơn chị"
Cố Thanh Hàn ấp a ấp úng, nàng có nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày mình phải nói câu này với Triệu Lam nhiều lần đến như vậy.
"Chỉ hôm nay thôi sao?"
"À, đúng rồi, cả tối qua nữa..."
Triệu Lam nghe xong liền gật gù, cô cũng tính là người rộng lượng, thừa biết không thể đòi hỏi được gì thêm từ cô nàng ngạo kiều này.
"Tôi giúp chị rửa chén", Cố Thanh Hàn đột nhiên đề nghị.
Hôm nay nàng đã ăn ké nhà người ta như vậy, vẫn là nên biết điều một chút.
Triệu Lam quan sát biểu cảm của nàng, giống như không phải đang nói lời khách sáo, liền trực tiếp từ chối.
"Không cần, trong nhà có máy rửa chén"

"Máy rửa làm sao mà sạch được? Hơn nữa tôi vừa mới ăn cơm nhà chị, coi như là tôi trả lại đi"
"Cô làm sao mà luôn khách sáo như vậy?", Triệu Lam nhíu mày.
Tần suất hai người gặp nhau ngày càng nhiều, số lần cũng theo đó tăng lên, cô cứ nghĩ rằng cả hai cũng không còn xa lạ gì, nhưng Cố Thanh Hàn giống như không muốn chấp nhận điều này.
"Bởi vì chúng ta không thân", Cố Thanh Hàn nói thẳng, "Tôi cũng không hy vọng mình mắc nợ người khác"
Nàng cảm thấy như vậy thì bản thân mình sẽ rất hèn.
"Được rồi, tùy cô vậy"
Người này đúng là nữ hoàng lý lẽ, từng câu từng chữ nàng nói ra đều sẽ khiến Triệu Lam không biết phải vặn lại thế nào.

Hoặc là có thể là ngoại trừ ba mình ra thì cô đúng là không thể cãi tay đôi với ai khác.

Âu cũng là do Triệu lão gia chủ động nhường nhịn trước mà thôi.
Cố Thanh Hàn trong lòng nhẹ hẳn, xoay người chạy trở về phòng bếp.
Triệu Lam đi theo và bật cười.

Bản thân chỉ tùy tiện đồng ý với nàng một việc mà thôi liền có thể vui vẻ như vậy sao? Hay là người này thích rửa chén?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, một cái tên hiện ra trên màn hình khiến nụ cười trên mặt của Triệu Lam vụt tắt.
"Em nghe"
"Vợ anh đang làm gì đó?"
Giọng nói trầm ấm của Thẩm Tư Đằng vang lên bên tai.

Nếu là trước đây thì Triệu Lam không hề có thành kiến gì nhưng giờ đây cô lại cảm thấy phát tởm với cái điệu bộ tên này cố tỏ ra quan tâm, yêu thương mình.
"Em vừa mới ăn cơm với ba mẹ xong"
"Vậy sao?"
"Ân, có thêm một người bạn nữa"
"Bạn?", thái độ của Thẩm Tư Đằng đột nhiên thay đổi, "Là người lần trước nhắn tin với em à?"
"Sao nào? Anh không thích?"
Triệu Lam đột nhiên nâng tông giọng, Thẩm Tư Đằng liền biết cô sắp phát hoả, liền vội vã xuống nước, làm dịu lại không khí.
"Lam, chuyện lần trước anh xin lỗi, là do anh quá lời, nhưng em phải hiểu, anh không hề có ý muốn quản thúc em, anh chỉ là muốn tốt cho em thôi"
Anh chỉ là muốn tốt cho em thôi.
Câu này, nếu được nói vào một tháng thì có lẽ Triệu Lam cũng sẽ tin.
"Nếu vậy thì anh đừng can thiệp vào chuyện cá nhân của em, em không muốn nhắc lại nữa"
Thẩm Tư Đằng không nói chuyện.
...
"Ai, được rồi, chịu thua em, sau này anh sẽ không như vậy nữa"
"Ân, bây giờ em còn có việc phải làm, nếu không còn gì nữa thì em cúp máy đây"
Triệu Lam xưa giờ chưa từng cùng Thẩm Tư Đằng nói lời âu yếm như những cặp vợ chồng bình thường, vậy nên trước và sau khi cô phát hiện ra hắn ngoại tình thì thái độ vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi.
"Vậy em nhớ chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt"
"Em biết rồi, anh cũng vậy"
Triệu Lam ứng phó với hắn thêm hai ba câu, cả cuộc gọi Thẩm Tư Đằng cũng không hề nhận ra sự khác niệt nào.

Cô cất điện thoại vào túi rồi đứng ở cửa phòng bếp nhìn bóng lưng của Cố Thanh Hàn.

Tuy nàng trông có vẻ là đang chuyên tâm rửa chén nhưng Triệu Lam thừa biết nàng đã nghe hết đoạn hội thoại vừa rồi, một cảm giác tò mò chợt nổi lên, không biết hiện giờ người này đang có suy nghĩ gì? Cô chưa từng có cảm giác muốn biết được cảm nhận của một người đến như vậy, Cố Thanh Hàn thật sự giỏi nhất chính là giả câm, giả điếc.
"Không có gì muốn hỏi sao?", Triệu Lam đi thẳng vào vấn đề.
Cố Thanh Hàn đầu cũng không quay lại, bộ dạng thật sự như chẳng thèm để tâm đến.
"Tôi không phải kẻ thích đào bới chuyện riêng tư của người khác đâu nhưng tôi vẫn muốn nhắc chị một điều", nàng khựng lại, quan sát vết xước nhỏ trên một cái chén, nó vừa làm mất thẩm mỹ vừa khiến cho thức ăn, dầu mỡ dễ bám vào, xem ra cần phải lau chùi thật kỹ.
"Có một số thứ đừng chỉ nhìn hình thức bên ngoài mà đánh đồng với cả nội dung bên trong.

Chị thấy lớp vỏ nó còn đẹp còn tốt, không có nghĩa là lớp nhân bên trong không bị mục rữa.

Đợi đến khi tự mình thấy được sự thay đổi ở bên ngoài thì căn bản đã không còn dùng được nữa"
Sau đó tiện tay ném cái chén vừa rồi vào thùng rác.
"Cái đó bị nứt rồi, tôi giúp chị xử lí"
Cố Thanh Hàn tắt vòi nước, dùng cái khăn bên cạnh lau khô tay, sau đó ngẩng đầu lên cười với Triệu Lam một cái.
"À, đúng rồi, con người cũng giống hệt như vậy"
Triệu Lam chỉ im lặng nghe khiến cho Cố Thanh Hàn cứ như đang độc thoại vậy, nhưng nàng cũng không để bụng chuyện này.
"Chị đúng là có một gia đình hoàn hảo, cả cô và chú đều rất tuyệt vời", Cố Thanh Hàn vu vơ cảm thán.
Dù chỉ mới gặp lần đầu mà họ đã nhiệt tình và đối xử tốt với nàng như vậy, thật là hình mẫu ba mẹ mà tất cả mọi người đều mong muốn có được.
"Thật ra trong mắt con cái, ba mẹ nào cũng là tuyệt vời cả, không phải sao?"
Tất nhiên, điều này là không thể chối cãi, Cố Thanh Hàn cũng từng có suy nghĩ như vậy.

Nàng vẫn luôn tin rằng Cố ba và Cố mẹ là mẫu hình tuyệt nhất của tình yêu, tuyệt đến nỗi nàng chưa có giây phút nào nghĩ tới họ sẽ ly hôn, chưa từng lo sợ sẽ có ngày họ rời xa mình.

Nhưng rồi tất cả đều không như nàng mong muốn.

Hiện thực tàn khốc như đang cho nàng một cái tát đau điếng vào mặt.
Nàng nhìn đồng hồ đeo tay, thở dài, "Cũng không còn sớm nữa, tôi đi về đây"
"Tôi đưa cô đi"
"Không cần, hôm nay tôi phải đi làm"
Chung đụng nhau suốt nửa ngày như vậy là đã quá đủ rồi.
"Vậy càng tiện, tôi cũng cần đến Hoan Diệu"
Hảo, thuận đường như vậy nàng đúng là không còn lý do nào để cự tuyệt rồi.

"Vậy làm phiền chị một chuyến"
Triệu Lam gật đầu, trở ra phòng khách lấy chìa khoá và áo khoác, sau đó cùng Cố Thanh Hàn ra nhà xe.

Dọc đường hai người không nói thêm với nhau câu nào, Triệu Lam thì tập trung lái xe còn Cố Thanh Hàn cũng có một việc quan trọng khác phải làm, đó là ngủ.
"Dậy đi, đến nơi rồi", Triệu Lam lay nhẹ vai trái đánh thức nàng.
Cố Thanh Hàn mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh, mặt vẫn còn ngái ngủ, "Nhanh như vậy đã đến rồi à?"
"Cô ngủ say như chết nên thấy nhanh là đúng rồi"
Nàng đâu có phải căng mắt ra để lái xe như mình đâu.
"Vậy cảm ơn chị nhé", Cố Thanh Hàn đưa tay che miệng ngáp dài, bất chợt hỏi, "Có muốn một ly cà phê không?"
Triệu Lam vốn định cự tuyệt nhưng nhìn thấy thời tiết khô hanh ở bên ngoài thì liền đổi ý.
"Cũng được"
Thời gian này mà phải đi làm thì thật sự là cực hình, một ly cà phê đúng là vị cứu tinh của cuộc đời rồi.
"Đợi tôi một chút"
Cố Thanh Hàn tháo dây an toàn xuống xe, đi thẳng vào trong quán.
Bên trong hiện giờ có ba người, ngoài Tiêu Vũ Huyên và Trình Vân Y ra còn có Giang Uyển Nhu, thì cả ba đều ngoái đầu nhìn về phía nàng.

Cố Thanh Hàn mặt kệ ánh mắt hoài nghi của nhân sinh, trực tiếp đi tới chỗ Tiêu Vũ Huyên, cầm lấy ly cà phê nóng hổi đang còn ở trên tay vừa được cô pha xong liền xoay người đi trở ra ngoài, không nói tiếng nào.
Tiêu Vũ Huyên:????
"Này", Trình Vân Y khều tay cô một cái, "Trả mình 50 tệ"
Tiêu Vũ Huyên thống khổ nhìn bạn gái mình rồi lại dùng ánh mắt ai oán nhìn Cố Thanh Hàn vừa đi vào cửa, không cam tâm lấy ra tờ tiền vừa mới cất vào túi không lâu.
"Tiểu Nhu, chuyện này là sao vậy?", Cố Thanh Hàn ghé sát tai Giang Uyển Nhu hỏi nhỏ.
Từ sau buổi đầu gặp mặt thì Giang Uyển Nhu đã trở thành khách quen trong quán, ngày nào cũng ghé vào đây làm bài tập, thình thoảng còn xung phong giúp mọi người dọn dẹp.
Giang Uyển Nhu thấy Cố Thanh Hàn chủ động bắt chuyện với mình, còn áp sát đến như vậy, trong lòng lập tức vui vẻ hẳn lên.
"Hai chị ấy đang cược với nhau là chị có thật sự thân với Triệu Lam không, ai thua sẽ phải đưa người kia 50 tệ, kết quả thì chị thấy rồi đó"
Ha, thì ra là vậy, nhưng cái này thì có gì hay ho mà cược với không cược?
"Tiểu Cố à, cậu làm mình thất vọng quá đó", Tiêu Vũ Huyên bắt đầu giở giọng trách móc.
"Mình đã làm gì cậu đâu?"
Nàng cũng không có ép cô làm chuyện này nha.
"Không phải cậu nói cậu và Triệu Lam không quen biết nhau sao?"
"Ừ, đúng rồi"
"Vậy sao hai người còn đi chung xe?"
"Thì, thì tình cờ thôi", Cố Thanh Hàn né tránh.
"Tình cờ? Lần trước cậu cũng nói như vậy, đợt đó là gặp ở trên đường vậy thì lần này là gặp ở đâu?"
Cố Thanh Hàn bị nghẹn họng, chẳng lẽ lại nói là từ nhà Triệu Lam? Vậy thì càng hỏng bét, đành lái sang chủ đề khác.
"Y Y đang xem gì vậy?"
"Cái này hả?", Trình Vân Y ngạc nhiên giơ tờ giấy lên, "Đây là thông báo tuyển chọn diễn viên của bộ phim sắp khai máy đó, nghe nói là phim trinh thám và tâm lý tội phạm thì phải"
"Oa, nghe hấp dẫn quá nha", Tiêu Vũ Huyên xen vào, "Mình cũng muốn quay một bộ như vậy để làm đồ án tốt nghiệp"
"Vậy cậu đã ôn bài cho buổi thi ngày mai chưa?"
"Ách, chưa có chữ nào trong đầu", Tiêu Vũ Huyên ngượng ngùng nhỏ giọng.
Giang Uyển Nhu cũng liền nhân cơ hội trêu chọc, "Không sao, tới phòng thi chị ôn còn kịp mà"
"Cái con nhỏ này", Tiêu Vũ Huyên véo má Giang Uyển Nhu.
"Đưa mình xem với"
Cố Thanh Hàn nghe xong cũng cảm thấy hứng thú, lâu rồi trên thị trường không khai thác thể loại phim này.
Trình Vân Y đưa tờ thông báo cho nàng, rồi lại nói tiếp, "Đúng rồi, Hoan Diệu là nhà sản xuất của phim này nè, buổi thử kính cũng diễn ra ở bên đó luôn thì phải, cậu có muốn tham gia không?"
"Mình hả?", Cố Thanh Hàn ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi.
"Ừm, cậu nói cậu từng học ở Bắc Ảnh rồi còn gì? Cũng có kinh nghiệm đóng vài bộ phim nữa, đăng ký thử xem"
"Nếu nói vậy thì Tiểu Nhu đi sẽ hợp lý hơn chứ"
Cố Thanh Hàn vội vàng từ chối.

Không phải nàng nghi ngờ năng lực của mình nhưng nàng cảm thấy bản thân không còn mặn mà với diễn xuất như trước.
"Nhưng hôm đó em phải thi rồi, không tham gia được, chị Tiểu Cố, chị đi đi"
"Chị cũng phải đi làm ở đây mà"
"Không sao hết, mình sẵn sàng cho cậu nghỉ phép, cũng sẽ không trừ vào tiền lương của cậu đâu", Trình Vân Y hào phóng.
"Vậy sao được?"
Cố Thanh Hàn không đồng tình với ý kiến này, nàng cảm thấy áy náy.
Trình Vân Y khoác vai nàng, "Không gì là không được hết, chẳng phải cậu nói Tiểu Mạc sắp phải phẫu thuật rồi sao? Cậu đang rất cần tiền mà.

Nếu không phải vì mình và Tiêu Tiêu mới chuyển nhà còn kẹt chuyện tiền nong thì bọn mình cũng đã giúp cậu rồi"
Tiêu Vũ Huyên nhìn thấy Cố Thanh Hàn vẫn còn chần chừ, liền bước tới động viên nàng.
"Y Y nói đúng đó, buổi thử kính được tổ chức ở Hoan Diệu, cho dù cậu không đậu đi nữa thì biết đâu cũng được lọt vào mắt của lãnh đạo bên đó thì sao? Đây là cơ hội ngàn vàng để cậu thể hiện năng lực của mình đó"
Tiêu Vũ Huyên nói không sai, có công ty chủ quản là Hoan Diệu chính là mơ ước lớn nhất của nàng.

Mặc dù Cố Thanh Hàn đã không còn hy vọng gì về việc này nhưng khi được Tiêu Vũ Huyên gợi lại thì que diêm bị dập tắt đó lại lần nữa bùng cháy.
Cố Thanh Hàn nhìn ba người họ cứ như đang đặt hết niềm tin vào bản thân mình, lần đầu tiên có được cảm giác mang nặng trọng trách trên vai, muốn từ chối cũng không nỡ.

Chỉ là...
"Hạn đăng ký là tối hôm qua rồi còn đâu", nàng chỉ tay vào mục lưu ý cuối cùng được in trên trang giấy.
"Ai, tưởng gì, cái này cậu không phải lo, cứ để đó cho mình", Trình Vân Y phất tay.
"Thật vậy hả?"
"Ừ, nhiệm vụ của cậu là ngày mai đúng tám giờ có mặt ở Hoan Diệu, ngồi chờ người ta gọi tên vào là được"
Cố Thanh Hàn không hiểu Trình Vân Y định làm gì, nhưng với tình hình này nàng không đi thì đúng là không nể mặt bạn mình rồi..

Bình Luận (0)
Comment