Tù Đồ Sở Hướng

Chương 24


Văn Lãng Tây như người máy bị tắt điện, sừng sờ nằm nhoài trên người Phó Quan, thẳng tắp nhìn chằm chằm vệt nước mắt nơi đuôi mắt Phó Quan, không có cách nào tiếp tục cử động.

Phó Quan dưới thân hắn vạt áo còn đang bị đẩy lên tới trước ngực, quần đã bị cởi một nửa, vắt vẻo nơi đầu gối, bờ môi sưng đỏ đặc biệt dụ hoặc, trên cổ chi chít dấu hôn, hai điểm trước ngực cũng bị Văn Lãng Tây mút đến ửng hồng.

Một màn cực kỳ kiều diễm kích tình này cũng không mãnh liệt bằng dòng nước mắt của người này, trong khoảnh khắc trực tiếp kích điên Văn Lãng Tây.

"Anh!.

"
Văn Lãng Tây nằm đè trên người Phó Quan, môi mỏng giật giật, cuối cùng chỉ bật ra một chữ, rốt cuộc cũng không thốt ra được thêm được tiếng nào, nơi cổ họng như nghẹn một tảng đá, đè lấp khả năng ngôn ngữ của hắn.

Văn Lãng Tây vẫn mạnh mẽ ngoan cố, hắn rất muốn không quan tâm bất chấp mà cởi sạch quần áo Phó Quan, sau đó tham lam, tàn nhẫn xâm chiếm lấy anh, nhưng nước mắt người này như một đạo nguyền rủa đóng đinh thân thể hắn, đem hắn cắm chặt tại chỗ cũ không cách nào thoát thân.

Không khí trong phòng lập tức đông cứng.

Không biết qua bao lâu, Văn Lãng Tây như bị rút toàn bộ sức lực, đem khuôn mặt kề sát nơi cổ Phó Quan, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ phủ đầy dấu hôn, âm thanh khàn khàn mà cay đắng:"Thật sự ghê tởm em như vậy sao!.

"
Nói xong không đợi Phó Quan có bất kì phản ứng nào, Văn Lãng Tây lập tức đứng dậy, động tác thô bạo sửa sang lại quần áo cho Phó Quan, đem quần mặc lại cho Phó Quan rồi lui ra, sau khi kéo chăn che kín đối phương, liền khom lưng cúi đầu, nặng nề tiến đến môi dưới sưng đỏ của Phó Quan cắn mạnh.

Phó Quan nhắm mắt nhíu mày, rất đau, cảm giác như muốn rách da luôn rồi.

Quá đau! Chân Phó Quan bên trong chăn đạp loạn, đưa tay ra chặn lại bờ vai dày rộng của Văn Lãng Tây, cố gắng ngăn cản người này tiếp tục cắn xuống.

Dù cho Phó Quan không cưỡng lại nụ hôn của Văn Lãng Tây, nhưng cũng không chịu nổi người này thô lỗ, mạnh bạo như vậy, cơ chế tự bảo vệ cơ thể của con người khiến anh làm ra những động tác như vậy theo bản năng để giảm bớt đau đớn trên môi.

Nhưng những động tác này hiện tại đối với Văn Lãng Tây mà nói cũng không có gì khác biệt, hắn hiện tại không khác gì một con sói đói, còn là một con sói đói động dục không được ăn no.

Đúng như dự đoán, Phó Quan liền cảm nhận được giữa răng môi hai người truyền ra một mùi máu tanh tưởi, anh bị Văn Lãng Tây cắn rách môi rồi.

Không biết vì sao Phó Quan có chút sợ hãi, sợ Văn Lãng Tây mất khống chế!
Mà ngay khi ý nghĩ này vừa trồi lên trong đầu Phó Quan, Văn Lãng Tây đã buông lỏng hàm răng cắn chặt người kia, thoáng cúi đầu, cụp mắt nhìn bờ môi dưới đang xuất huyết của đối phương, không khỏi tự giễu cười nhạo một tiếng.

Nhìn về phía đôi mắt lấp lánh ánh nước của Phó Quan:"Vì anh, em đã lâu không nhìn thấy máu, bây giờ nhìn thấy lại có chút an lòng".


Nói xong cúi xuống hôn lên đôi môi Phó Quan, lần này so với vừa nãy lại dịu dàng hơn rất nhiều, Văn Lãng Tây dùng đầu lưỡi chính mình liếm láp sạch sẽ vết máu trên môi đối phương, nuốt xuống, nhìn cặp mắt đỏ ửng của Phó Quan ánh mắt hiện lên vẻ mịt mờ khó giải thích.

Sau đó, Văn Lãng Tây sâu sắc nhìn Phó Quan, đứng dậy, cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Vài phút sau khi Văn Lãng Tây bỏ đi Phó Quan mới lấy lại được tinh thần, chỉ là vẫn duy trì động tác vừa nãy, không hề động đậy che kín chăn mở mắt nằm trên giường.

Một lúc sau, Phó Quan mới sâu sắc thở ra một hơi, vươn đầu lưỡi hồng nhuận ra liếm nhẹ lên cánh môi dưới của mình, lúc bị cắn thì đau, bây giờ lại không đau nữa, chỉ hơi tê tê nóng ấm.

Kỳ thực, hiện tại Phó Quan vẫn đang bị tội lỗi bủa vây, nhưng anh tạm thời đem chuyện này đè áp xuống đáy lòng, dù sao anh vẫn rõ ràng, chỉ đơn thuần ngồi đó mặc cảm tội lỗi là vô dụng nhất, cần phải dùng hành động để chuộc tội.

Phó Quan đảo mắt nhìn khắp nơi, Văn Lãng Tây từ lâu đã không còn trong phòng, khẽ thở dài, Phó Quan xốc chăn trên người ra, đứng dậy, đeo kính vào, chuẩn bị đi xem thử coi Văn Lãng Tây đi đâu.

Nhưng vừa đứng dậy cả người chợt cứng ngắc.

Chỗ kia vẫn đang dựng đứng.

Giữa hai lông mày Phó Quan chợt khó chịu, vành tai dần nhuộm đỏ, lùi về sau một bước, ngồi lại về trên giường, đôi tay đặt trên đầu gối nắm chặt ống quần, cúi đầu, chờ cảm giác này tiêu tan.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chờ đợi này, Phó Quan chợt thấy hành vi vừa nãy của bản thân lập dị cỡ nào, ngoài miệng thì nói đừng, thân thể ngược lại lại rất thành thật mà phản ứng.

Phó Quan biết rõ tính tình mình, anh không phải loại dễ dàng nổi phản ứng với bất kì ai, nếu hôm nay đổi lại là một người đàn ông khác cưỡng hôn mình, anh nhất định sẽ cảm thấy buồn nôn, thậm chí còn đem toàn bộ sức lực bú sữa mẹ để tấn công đối phương.

Nhưng người hôm nay hôn hắn lại là Văn Lãng Tây, cho dù người kia động tác thô lỗ lại ngây ngô, Phó Quan đối với hắn vẫn là không sinh ra đước một tí chống cự nào.

Anh thật sự là đã động tình với người kia.

Chờ sau khi nơi kia mềm xuống, Phó Quan lập tức đứng dậy đi tìm Văn Lãng Tây.

Phó Quan mặc áo ngủ, mái tóc đen dài xõa tung, đi phòng khách, nhà bếp, sân sau, thư phòng, kể cả phòng ngủ của mình cũng đã nhìn qua, đều không thấy thân ảnh Văn Lãng Tây.

Ngay lúc càng ngày càng nôn nóng, đột nhiên một địa điểm nảy lên trong đầu Phó Quan.

Phòng tập thể hình!
Phó Quan lập tức quay người hướng về phía phòng tập thể hình.


Đầu tiên là đi, sau đó bước nhanh, cuối cùng là dốc sức chạy.

Cách phòng tập thể hình càng gần Phó Quan càng cảm thấy bất an không yên, anh không biết cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng trong tiềm thức chính là cảm thấy được Văn Lãng Tây xảy ra chuyện rồi.

Đối phương trong khoảng thời gian này đều không có tự gây thương tổn cho bản thân, cho nên Phó Quan khó tránh khỏi lơ là, nhưng bây giờ, anh càng ngày càng thấy khủng hoảng, trong lòng có một sợi dây càng ngày càng thắt chặt.

Vừa chạy đến trước cửa phòng tập thể hình, Phó Quan vội vàng nhấn xuống chốt cửa, may mắn cửa không khóa, Phó Quan đẩy cửa tiến vào.

Bên trong không bật đèn, rất tối, Phó Quan vội vàng sờ loạn trên tường, tìm công tắc bật đèn.

Gian phòng rất trống trải, không gian to lớn rộng rãi bên trong chỉ có 4, 5 thiết bị tập thể hình, liếc mắt một cái đã có thể thấy toàn bộ, Văn Lãng Tây cũng không có ở đây, Phó Quan càng ngày càng gấp, vội tắt đèn chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa nhấc chân ra đến cửa, Phó Quan đột ngột phanh gấp, nhanh chóng quay đầu, liền nhìn thấy tia sáng yếu ớt từ khe hở trên sàn nhà cuối phòng.

Có thể vẫn còn một cánh cửa.

Phó Quan không hề nghĩ ngợi, cũng không mở đèn lại, chạy nhanh về nơi có ánh sáng nhỏ bé kia.

Tiến đến gần, cẩn thận quan sát, đúng như dự đoán, nơi này là một cánh cửa được dung hợp hài hòa với bức tường vô cùng khéo léo.

Phó Quan cúi đầu nhìn ánh sáng yếu ớt tràn ra dưới chân, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng nề, trong bóng tối, tay anh khẽ run, cảm thấy sợ hãi cảnh tượng bên trong.

Hít sâu vào một hơi, cắn răng, mím chặt bờ môi hơi sưng, hạ quyết tâm, dùng toàn lực đẩy cửa!
Cửa không khóa!
Thậm chí bởi vì không chịu nổi sức mạnh của Phó Quan mà đập trở về.

Chờ đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, khuôn mặt Phó Quan trong nháy mắt dại ra, lập tức liền bị khiếp sợ cùng kinh hoàng lấn át, đầu như bị giáng một đấm thật mạnh, choáng váng mặt mày, sợi dây căng thẳng từ lâu trong lòng nháy mắt đứt đoạn, hai chân mềm nhũn, đôi mắt sau khung kính trợn to không chớp nhìn Văn Lãng Tây đang đứng nghiêng người với anh.

Trong này là một gian phòng rửa tay rộng rãi, đèn trần màu trắng vô cùng sáng, đem lồng ngực trần của thân ảnh đang đứng trước gương chiếu rọi đến đặc biệt rõ ràng.

Cũng đem dòng máu loang lỗ trên ngực hắn phơi bày đến đặc biệt chói mắt.

Văn Lãng Tây nghiêng người ra cửa, bàn tay nổi đầy mạch máu chống lên bồn rửa mặt, máu tươi thuận theo chảy xuống, tay phải nắm một lưỡi dao nhuốm đầy máu, dòng máu nơi lồng ngực thuận theo đường cong cơ thể chảy xuống thấm đẫm áo ngủ màu đen, khiến người khác không cách nào biết được hắn đã chảy xuống bao nhiêu máu.


Từ lúc Phó Quan vào cửa đến giờ, Văn Lãng Tây trước sau không quay đầu liếc nhìn lấy một cái, hai tay vẫn chống trên bồn rửa mặt cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm dao mỏng trong tay.

Ngay lúc Phó Quan muốn chạy về phía hắn, Văn Lãng Tây như có cảm ứng quay đầu, thấy gương mặt Phó Quan đầy khiếp sợ, trong mắt chợt hiện lên vẻ giễu cợt, khóe miệng dần nhếch lên.

Văn Lãng Tây giương mắt nhìn Phó Quan chằm chằm, nhỏ giọng hỏi:"Sợ à?! "
Phó Quan không quan tâm giọng điệu của Văn Lãng Tây, nhanh chóng lao tới bên cạnh hắn, nắm lấy vai phải đối phương, nghiêng đầu nhìn vết thương nơi ngực trái của hắn.

Trên ngực trái có vài vết cắt, như đang khắc họa hoa văn gì đó, nhưng vẫn luôn bị máu tươi chảy ra che lấp trở nên nhòe nhoẹt mơ hồ.

Sau khi nhìn rõ vết thương, phút chốc một cỗ tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu Phó Quan, cảm thấy phẫn hận vô cùng, đối phương vì sao phải tàn nhẫn thương tổn chính mình như vậy!
Nhưng lại nhìn đối phương cả người máu me be bét, đặc biệt đau lòng, chỉ muốn nhanh chóng băng bó, xử lí vết thương cho hắn.

"Đi! Đi xử lí vết thương cho em!"
Văn Lãng Tây lập tức hất tay, trực tiếp đẩy Phó Quan ra xa, đứng cách hắn khoảng một mét, dựa lên bồn rửa mặt, quay mắt nhìn Phó Quan, thấp giọng hỏi:"Tôi hỏi anh thấy sợ à?".

Phó Quan lúc này hai mắt đầy máu, nhanh chóng nói:"Không sợ!"
Bây giờ không phải lúc để lãng phí thời gian, Phó Quan tiếp tục muốn nắm lấy tay Văn Lãng Tây, dẫn hắn đi băng bó, nhưng vừa chạm đến, Văn Lãng Tây đã gạt ra:"Đừng chạm vào tôi!".

Phó Quan quýnh lên, chưa thông qua đại não đã vội bật thốt:"Không phải vừa rồi em vẫn liên tục đụng chạm tôi sao!".

Lời này vừa nói ra, không khí yên tĩnh trong chốc lát, tuy lời nói có hơi lúng túng, nhưng vết thương đang không ngừng rỉ máu vẫn là quan trọng nhất, cho nên Phó Quan không muốn quan tâm quá nhiều, hướng Văn Lãng Tây nói:"Chờ sau khi xử lí vết thương cho em xong, chúng ta lại bàn tiếp, có được không?".

Văn Lãng Tây vẫn như trước dựa vào bồn rửa mặt, nói thật, hắn đã cảm thấy đầu mình bắt đầu có chút choáng váng, nhưng trước tiên vẫn phải cứng rắn chống đỡ, nói xong những lời hắn muốn nói.

"Tôi sẽ xử lí nó sau, hiện tại tôi có vài lời muốn nói"
"Em có thể!.

.

" Phó Quan đáy lòng phi thường lo lắng, nhưng cũng hiểu rõ tính nết người này, biết hắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, liền nuốt lời muốn nói xuống:"Em nói đi!".

So với sự nôn nóng của Phó Quan, Văn Lãng Tây vô cùng thả lỏng, âm thanh trầm thấp mà mang theo quyết tuyệt:"Hiện tại anh đang thấy, chính là bản chất thật sự của tôi, trước đây đều là ngụy trang, sau này cũng không muốn tiếp tục thu liễm lại, hiện tại chấp niệm sâu nhất của tôi chính là có được anh.

Cho nên, anh về sau không được rời khỏi đây, nếu anh rời đi, vậy tôi sẽ!.

"
Nói đến đây Văn Lãng Tây nở một nụ cười không chạm đến đáy mắt, sau đó dùng âm thanh rất nhẹ nói:"Tự mình hại mình!.

.


giống như bây giờ".

Nói xong liền thấp giọng bổ sung:"Nhưng anh cũng có thể không quan tâm, để tôi tự sinh tự diệt cũng rất tốt"
Nghe những lời này, Phó Quan lập tức cau may, mở miệng:"Cho dù em không như vậy anh cũng sẽ không rời đi!.

"
"Đừng hứa hẹn suông!" Văn Lãng Tây lạnh lùng ngắt lời:"Tôi không cần loại hứa hẹn có cũng được mà không có cũng được này.

Còn có!.

anh nghĩ tôi nói không cho anh rời đi chỉ đơn giản là để anh tiếp tục bồi bên cạnh tôi thôi sao?"
Dứt lời, Văn Lãng Tây nhẹ nhíu mày, hắn phát hiện tay chân mình càng ngày càng lạnh, tim đập mỗi lúc một nhanh, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, cảm giác này rất quen thuộc, tình trạng mất máu quá nhiều.

"Có ý gì?"
"Chính là ý muốn anh ngủ với tôi mọi lúc" Văn Lãng Tây cố nén sự khó chịu, nhìn Phó Quan, đọc từng chữ rõ ràng.

Phó Quan nắm chặt bàn tay đang buông bên người, cũng không có lập tức trả lời.

Điều này là bởi vì, anh không muốn khiến quan hệ của hai người trở thành cưỡng bức cùng bị cưỡng bức, anh đối với Văn Lãng Tây là thật sự động chân tâm, cho nên!.

.

bước lên giường này dù sao cũng sẽ đi.

Anh muốn cùng Văn Lãng Tây đàng hoàng mà nói chuyện yêu đương, không chứa đựng ép bức.

Nhưng anh cũng hiểu rõ vì sao Văn Lãng Tây lại dùng chuyện tự thương tổn bản thân này để đe dọa mình.

Người bệnh BPD sẽ điên cuồng nỗ lực tránh cho mình bị vứt bỏ, mà biểu hiện của sự "Điên cuồng nổ lực" này chính là tự hại mình hoặc tự sát.

Văn Lãng Tây như vậy chính là điển hình của tính uy hiếp tự mình hại mình.

Thấy Phó Quan vẫn không trả lời, Văn Lãng Tây cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói:"Ngủ cùng tôi có nghĩa là anh sẽ bị tôi đè, hiểu không?".

Thấy người này càng ngày càng kích động, ngực vẫn luôn đang chảy máu không ngừng, cũng không tiếp tục lo đến cái khác, cắn răng nói:"Cho dù em không làm như vậy, tôi cũng sẽ cùng em!.

đi cùng với em".

.

Bình Luận (0)
Comment