Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu

Chương 29


Kỳ Mộng Nhiên tỉnh dậy cảnh giác nhìn căn phòng lạ trước mắt.

Mặc cho đầu óc choáng váng, hơi thở nặng nề, cái trán đang nóng như lò thiêu, bản năng của một điệp viên khiến Kỳ Mộng Nhiên vẫn phải giữ cho bản thân phải tỉnh táo, cô ngồi dậy loạng choạng đi tới cửa phòng.
Văn Xuyên mang theo nước ấm mở cửa phòng liền bị bóng người đâm sầm vào người.

Kỳ Mộng Nhiên thấy người tới là Văn Xuyên thì căng thẳng vơi đi, cô yếu ớt lết xác tới cái ghế cách đó không xa.

" Sao lại là cậu?".
" Không phải tôi thì là ai? chị chờ mong ai tới?" Văn Xuyên đưa cho cô ly nước ấm rồi ngồi xuống đối diện " Chị đi theo anh ta đều đã 9 năm, không ít lần vào sinh ra tử, nghe nói lần đi Châu Phi đầu năm nay anh ta còn suýt bị nhốt ở mê cung dưới lòng đất vậy mà chị vẫn cứu được anh ta thoát ra, vậy mà hai lần khóc vì anh ta lại đều bị tôi nhìn thấy, anh ta thì chẳng thấy bóng dáng đâu, có đáng không?".
Kỳ Mông Nhiên bị cậu chọc tới bật cười " Có đáng hay không? cậu không hiểu, cậu chưa từng yêu ai nên không thể hiểu được những thứ mà tôi làm đâu".

Cô dừng lại uống một ngụm nước rồi lại nói " Có điều sau lần này tôi quả thực muốn yên tĩnh một thời gian để suy ngẫm lại mọi thứ".
......

Hôm nay là chủ nhật, Thẩm Mặc tranh thủ chuyển nhà, Thẩm Kỳ giúp cậu dọn dẹp đồ đạc xếp vào thùng.

Anh kinh ngạc khi phát hiện mấy món đồ gỗ tinh xảo trong phòng cậu ấy vậy mà đều trông rất ...!thật.

Không giống như mấy món đồ trang trí phòng bình thường mà thực sự như là một tác phẩm nghệ thuật.

Từ khi hai người thiết lập mối quan hệ mới thì Thẩm Mặc đều ngủ tại phòng của anh, đồ đạc vẫn để ở phòng cho nên giờ anh mới có thời gian để nhìn kĩ hơn.
Bởi vì là đã yêu thích và nghiên cứu về tác phẩm của Mặc gia lâu năm nên anh vừa nhìn liền cảm giác đường nét trên những thứ kia trông có vẻ khá giống với đường nét khắc họa của Mặc gia, cũng không chừng là bé con của anh yêu thích nên học tập theo cũng nên.
" Em cũng là người hâm mộ của Mặc gia à?".
Thẩm Mặc đang gói gém quần áo vào vali chợt chột dạ " À...!cái đó à, đúng vậy nha".
Thẩm Kỳ vừa dọn vừa kể cho cậu nghe về Mặc gia, kể cho cậu nghe tại sao anh lại thích tác phẩm của Mặc gia như vậy, những tác phẩm đó đã cứu rỗi anh như thế nào trong những ngày tháng tăm tối đó.

Thẩm Mặc nghe xong thì cảm động không thôi, cậu biết có rất nhiều người hâm mộ đều được tác phẩm của cậu chữa lành tâm hồn nhưng Thẩm Kỳ thì khác, bởi những gì anh trải qua, những khó khăn anh gặp phải anh luôn giấu vào lòng không để người khác biết, nhưng hiện tại anh lại chủ động chia sẻ điều đó với cậu, khiến Thẩm Mặc từ trong thâm tâm rất cảm động.
Nếu như anh biết cậu là Mặc gia thì sẽ có phản ứng như thế nào, Thẩm Mặc rất tò mò, có lẽ đợi một dịp đặc biệt nào đó sẽ nói cho anh biết.
Khi tới nhà mới, ngôi nhà mà Thẩm Kỳ đã cô đơn sống trong suốt 5 năm năm đó.

Thẩm Mặc cũng không bất ngờ lắm khi cả căn hộ chỉ có hai màu đen trắng chủ đạo, rất giống với tính cách lạnh lụng của anh trước kia.

Cậu đặc biệt yêu thích chiếc tivi siêu to khổng lồ kẻ phòng khách.
Thẩm Kỳ giúp cậu dọn đồ vào xong thì nói " Sau này em muốn thay đổi hay trang trí như thế nào cũng được".

Không phải anh không thể thuê người dọn nhà mà bởi vì cùng nhau vất vả như vậy mới giống như cảm giác của gia đình.
Thẩm Mặc giúp anh lau mồ hôi " Không cần đâu, em cũng thích tối giản như vậy mà, điều mà anh thích thì em cũng thích".
Thẩm Kỳ bị bé con làm cho tan chảy, anh hôn lên môi cậu một cái, quá đáng yêu, không hổ là bé con của anh.

Hai người dọn xong hết thì ngồi nghỉ ở phòng khách, Thẩm Mặc không nhịn được mà mở chiếc tivi siêu to khổng lồ ra xem, nào ngờ màn hình vừa lên đã hiện ngay ra hình ảnh của một quảng cáo truyền hình.

Thẩm Mặc đọc chữ trên đó " Chương trình thực tế Idol của bạn".
Thẩm Kỳ giải thích " Đó là một chương trình của công ty giải trí trực thuộc Thẩm thị tổ chức, đó là poster quảng cáo mà cấp dưới gửi tới cho anh duyệt, có lẽ quên tắt đi".

Anh định tắt đi để mở cho cậu xem tivi thì Thẩm Mặc bảo khoan đã.
Thẩm Mặc có xem chương trình này từ mấy mùa trước, cậu cũng có ước muốn tham gia nhưng lại sợ đám đông, không dám biểu diễn cho người khác xem nên chỉ dám tự mình tưởng tượng mà thôi, ước rằng sẽ được một lần tham gia chương trình này, bởi vì cậu nhìn thấy các thí sinh sau khi rời khỏi đó đều có được những người bạn tốt cùng nhau vượt qua khó khăn.
Cậu sợ đám đông bởi vì cậu lẻ loi một mình, nhưng bây giờ cậu không lẻ loi nữa mà có một người luôn ở phía sau dõi theo cậu rồi, nên Thẩm Mặc muốn vượt qua giới hạn của bản thân, thực hiện ước mơ trở thành ca sĩ.

Cậu sẽ không phải âm thầm ở góc nào đó viết những bản nhạc không lời nữa, mà có thể đứng trên sân khấu cất lên những tiếng hát, những bài hát có lời ca, mang chúng tới cho khán giả.

Trở thành ca sĩ đã luôn là ước mơ của cậu từ hồi nhỏ, bởi vì do tâm lí năm đó bị tổn thương mà chỉ có thể sáng tác những bài hát cho mình mình nghe.
Thẩm Kỳ nhìn ánh mắt của cậu như đang hồi tưởng chuyện xưa nên lo lắng hỏi " Bảo bối, sao vậy, có chuyện gì cứ nói cho anh, anh giúp em".
Thẩm Mặc kể cho anh nghe về chuyện quá khứ " Em muốn tham gia chương trình này".
Thẩm Kỳ ngạc nhiên " Em muốn vào giới giải trí?".

Thẩm Mặc lắc đầu " Em muốn chữa bệnh sợ đám đông, muốn trở thành ca sĩ, mang tới cho mọi người những bài hát mà em sáng tác từ trước tới nay mà chưa có dịp được chia sẻ cho người khác".
Thẩm Kỳ hôn lên trán cậu " Chỉ cần em muốn thì anh đều sẽ nghe theo, bà xã ạ!".


Lần này tới Thầm Mặc sửng sốt, cậu lúng túng tới nỗi bệnh nói lắp phát tác " Anh...anh...anh lại học xấu từ ai vậy? ai là bã xã của anh chứ?".
" Vậy thì anh gọi em là chồng được chứ?" Thẩm Kỳ thích thú trêu chọc bé mèo con.
" Em...em...!anh còn chọc em nữa là em sẽ dỗi".
Thẩm Kỳ bật cười trong hạnh phúc " Anh sẽ tự mình chấm điểm bài thi sơ khảo của em đó, nếu thông qua thì anh mới sắp xếp cho em một vị trí trong chương trình".

Thẩm Kỳ không muốn bé con gia nhập vào giới giải trí điên cuồng kia nên muốn làm khó cậu để cậu biết khó mà lui, nhưng Thẩm Mặc lại hứng trí bừng bừng " Cảm ơn anh yêu nhiều nha!".
Thẩm Kỳ nghe cậu nói vậy thì còn đâu tâm trí, anh kéo cậu nhóc đang định chạy trốn vào lòng " Vừa rồi gọi anh là gì?".
" Không gọi" Thẩm Mặc muốn trốn nhưng thoát không ra.

Cậu bị Thẩm Kỳ hôn tới mù mờ, anh lại hỏi " Khi nãy gọi anh là gì? không nhắc lại thì lại hôn em".
Thẩm Mặc đánh giơ cờ trắng đầu hàng, nũng nịu gọi một tiếng " Anh yêu"..

Bình Luận (0)
Comment