Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu

Chương 96


Một lúc sau, Thẩm Mặc đi lên phòng.

Cậu nhận thấy chuyện Thẩm Kỳ yêu cậu khiến cho anh nhận phải rất nhiều chỉ trích từ vị quản gia kia tới chuyện vừa xảy ra khi nãy, cậu biết bản thân không xứng với anh nhưng vẫn cố chấp muốn ở bên anh, sự ích kỷ của cậu gây ra cho Thẩm Kỳ rất nhiều rắc rối, Thẩm Mặc không muốn như vậy.
Thẩm Mặc đã nhiều lần tự hỏi bản thân rằng liệu Thẩm Kỳ yêu cậu thì nhận được gì, còn cậu thì nhận được gì, gần như mọi thứ đều là có lợi cho cậu, còn Thẩm Kỳ nhận lại toàn là rắc rối mà thôi.

Nếu như cậu không xuất hiện trong cuộc đời của anh, thì có lẽ lúc này anh vẫn sẽ vui vẻ làm một tổng tài cao cao tại thượng, sẽ không vì cậu mà bị người ta chỉ trích như vậy.
Thẩm Mặc quá sợ hãi việc sẽ bị bỏ rơi như hồi nhỏ cho nên cậu muốn ích kỷ giữ anh cho riêng mình, sợ người khác sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt như người vô hình cho nên sẽ bỏ qua hết những vết thương lòng mà cố gắng hòa nhập với mọi người.

Một người vừa sinh ra đã không có ai yêu thương như cậu được ban phát cho chút yêu thương thì giống như con thiêu thân lao vào ngọn đèn vậy, dù biết sẽ chết nhưng vẫn muốn đâm đầu vào.
Thẩm Mặc ngồi trong phòng trầm tư, hai mắt đỏ lên muốn khóc nhưng cậu nhịn lại vào trong, nuốt sự khó chịu đó vào trong bụng nhờ vả dạ dày giúp cậu tiêu hóa nó thay vì làm tổn thương trái tim.
Thẩm Mặc điều chỉnh lại tâm trạng, bỗng có điện thoại gọi tới, là một dãy số quen thuộc nhưng đã lâu rồi không liên lạc.

Thẩm Mặc bấu lên tay mình ngăn bản thân ấn nghe.
Thẩm Kỳ đi vào mà cậu cũng không nghe thấy tiếng, trong đầu lúc này đều là những ý nghĩ tiêu cực.

Thẩm Kỳ đi tới, điện thoại đổ chuông quá thời gian nên đã tắt đi " Sao em không nhấc máy, là ai gọi vậy?".
Thẩm Mặc vội vàng giấu điện thoại vào túi, cậu bối rối bấu hai tay vào nhau " Không có gì đâu, là gọi nhầm số thôi ạ!".

Thẩm Kỳ biết cậu đang nói dối, Thẩm Mặc sợ anh phát hiện nên cố gắng cười làm nũng với anh " Chồng à, anh để sổ kết hôn ở đâu vậy, có thể cho em xem lại một chút không?".
Thẩm Kỳ nhìn sự không bình thường của Thẩm Mặc, anh nhất quyết không đồng ý " Không được! không phải đã chụp ảnh lại rồi sao".

Thẩm Mặc chột dạ " À, phải rồi, em quên mất".
Suốt cả ngày hôm đó Thẩm Mặc cứ luôn ở trạng thái rất căng thẳng, cậu giả vờ giấu đi điều đó.

Buổi tối khi đi ngủ cũng khó vào giấc ngủ hơn, trạng thái này cậu không hề lạ gì, đó là triệu chứng mỗi khi cậu phát bệnh.

Đã rất lâu rồi điều này không xuất hiện cho nên cậu tưởng rằng bản thân đã khỏi bệnh rồi.
Thẩm Kỳ ôm vợ nhỏ, giúp cậu xoa lưng để đi ngủ.

Bên chóp mũi vương vấn mùi hương của Thẩm Kỳ khiến cho Thẩm Mặc an tâm hơn một chút, dần dần chìm vào giấc mơ.
Tối nay Thẩm Mặc mơ thấy một giấc mơ rất dài.

Cậu mơ thấy bản thân nhỏ bé hơn rất nhiều, giống như một đứa trẻ 3 tuổi, cậu đang chơi trò đu quay ở công viên, còn cười rất hạnh phúc.
Chuyển cảnh, anh trai của cậu dắt cậu chạy trên đường, Thẩm Mặc không theo kịp nên bị ngã, anh trai dịu dàng cúi xuống cõng cậu về nhà.
Cậu lại thấy bản thân đang ngồi phía sau xe cùng gia đình đi chơi.


Phía bên cạnh, người anh trai đang dụ cậu thơm lên má của anh.

Cha mẹ ở phía trước đều cười nói rất vui vẻ, Thẩm Mặc tự hỏi, liệu đây có phải là gia đình thực sự của cậu không.
Bỗng đột nhiên chiếc xe bị mất lái đâm vào thanh chắn rồi rơi xuống vực, mọi thứ trở nên hỗn loạn, Thẩm Mặc nhìn thấy cha mẹ mình chảy rất nhiều máu.
Thẩm Kỳ phát hiện người trong lòng đang run rẩy nên anh ngồi dậy, lay Thẩm Mặc dậy nhưng không tài nào gọi cậu tỉnh lại được.

" Mặc Mặc, mau tỉnh lại, em bị sao vậy? đừng dọa anh, Mặc Mặc!!!".
Anh điên cuồng bế Thẩm Mặc đang bất tỉnh nhưng cơ thể vẫn run rẩy và nước mắt rơi như mưa lên rồi chở cậu tới bệnh viện của nhà họ Thẩm gần đó.
Ở trong mơ, Thẩm Mặc cố gắng lay cha mẹ tỉnh lại nhưng bọn họ đã không còn hơi thở nữa rồi, chỉ có anh trai bị kẹp trong đống đổ nát vẫn còn hấp hối, Thẩm Mặc khóc lóc, dùng cánh tay cũng không còn lành lặn của mình cố gắng cứu lấy anh trai.
Ở bên ngoài, Thẩm Mặc đang nằm trong xe của Thẩm Kỳ, không ngừng co giật rồi mở miệng nức nở " Đừng bỏ em..., các người cút đi!!!".

Ngoài xe tuyết rơi lớn chắn gần hết tầm nhìn khiến Thẩm Kỳ rất khó khăn để di chuyển.
Trong mơ, anh trai cậu cố gắng lắm mới cứu được ra lại bị một đám người bắt đi mất, Thẩm Mặc cố giằng co nhưng bị đám người lớn kia đá một cái, cậu mất thăng bằng lại lăn xuống dưới dốc rồi rơi xuống dưới con sông dưới chân núi, đầu cậu va vào một tảng đá khi bị dòng nước cuốn đi.
Thẩm Kỳ bế Thẩm Mặc vào bệnh viện giữa đêm khuya, không lâu sau đám người Thẩm Quân, Kỳ Gia Phóng, Thẩm Hà và Vincent đều cùng chạy tới đây xem tình hình.

Thẩm Kỳ điên cuồng đi đi lại lại ở ngoài phòng bệnh, bên trong các bác sĩ tìm cách cứu chữa cho Thẩm Mặc.
Bác sĩ đi ra, ông ấy lắc đầu " Loại bệnh này là bệnh tâm lý phát tác, phải dựa vào tác động tâm lý để gọi cậu ấy tỉnh dậy, không bằng các anh vào trong, cùng gọi tên cậu ấy để kéo cậu ấy rời khỏi ký ức".

Thẩm Kỳ lập tức đi vào trong ngồi vào bên giường nắm lấy tay Thẩm Mặc, mấy người còn lại thắc mắc về điều bác sĩ nói, ký ức? nhưng cũng rất nhanh bọn họ cũng đi vào đó, nhìn tình trạng Thẩm Mặc đang không ngừng run rẩy khóc lóc thì đều trầm mặc.

Thẩm Mặc mở miệng nức nở " Cha...Mẹ đừng bỏ con...Anh trai...cố gắng lên...em sẽ cứu anh ra...Các người làm gì...thả anh trai tôi ra...Không!".

Điều kinh ngạc là cậu lại nói mấy câu này bằng tiếng anh.
Thẩm Mặc không tỉnh lại mà cứ lặp lặp đi lặp lại những điều này, cậu mắc kẹt trong giấc mơ vô tận này, những điều kinh khủng đó cứ quay ngược lại rồi khiến cậu trải qua nó một lần nữa.
Thẩm Kỳ đau lòng, anh nắm chặt tay Thẩm Mặc hôn lên rồi liên tục gọi tên cậu, ánh mắt anh đỏ lên.

Thẩm Quân lấy trong túi ra một chiếc điện thoại.
Đó là điện thoại của Thẩm Mặc, khi nãy nó cứ kêu lên liên tục Thẩm Quân đành cầm đi đem theo.

Lúc này chuông báo lại vang lên, Thẩm Quân đưa nó cho Thẩm Kỳ.

Thẩm Kỳ nhớ số điện thoại này chính là số chiều nay Thẩm Mặc đã cố tình không nghe máy.
" Alo?"
Bên đấu máy bên kia vang lên tiếng thở phào " May quá, nghe máy rồi, xin hỏi anh là người thân của cậu Mặc sao?".
Thẩm Kỳ nói " Đúng vậy, không biết là ông gọi có chuyện gì?".
" Tôi muốn báo với Thẩm Mặc, lâu rồi không thấy cậu ấy đi tái khám, tôi có chút sốt ruột, sợ cậu ấy bị phát tác".
Thẩm Mặc nhíu mày, Thẩm Mặc mắc bệnh gì mà anh không biết sao? " Em ấy bị bệnh gì?".
Bên kia vội đáp lại " Là một loại bệnh tâm lý khá hiếm gặp, tôi suy đoán cậu ấy đã từng gặp tai nạn nhưng Thẩm Mặc nói bản thân chưa từng bị tai nạn gì cả, sau nhiều lần thăm khám tôi đoán rằng cậu ấy đã từng bị chấn thương não nên có một số ký ức bị mất đi".

" Ký ức đó hẳn không đẹp đẽ gì nên tôi luôn cho cậu ấy uống một loại thuốc có tác dụng an thần, cần phải tránh cho cậu ấy gặp phải áp lực tâm lý quá lớn, nếu không những ký ức kia sẽ có thể quay trở lại".
Thẩm Kỳ thắc mắc " Tại sao ông lại giúp em ấy nhiều như vậy?".

Người kia đáp " Tôi được sư phụ của cậu ấy ủy thác đặc biệt, hơn nữa tôi cũng rất hứng thú với chứng bệnh đó, muốn giúp cậu ấy chữa khỏi, nếu có người nhà cùng hợp tác thì tốt rồi, trước kia Thẩm Mặc không chịu nói người nhà của mình là ai, nhiều lần tôi gọi, cậu ấy cũng không chịu nghe máy, cho rằng bản thân không có bệnh".
Thẩm Kỳ nói cho ông ta tình hình hiện giờ của Thẩm Mặc " Em ấy giống như bị bất tỉnh, ở trong mơ nhớ lại ký ức nào đó không tốt đẹp, phải làm để gọi em ấy tỉnh lại".
" Cái đó tôi cũng chưa nghĩ ra được, cậu thử gọi tên cậu ấy, kiên trì gọi cậu ấy, để Thẩm Mặc nhớ ra bản thân ở hiện tại còn có những người quan trọng khác".
Vincent lúc đầu cũng không để ý tới chuyện này nhưng khi nghe Thẩm Mặc cứ lặp đi lặp lại mấy câu kia khiến anh ta bỗng dưng nhớ lại chuyện gì mà hơi thở trở nên nặng nề.

Anh ta không đợi được mà lại gần Thẩm Mặc, vén áo cậu lên tìm một vết bớt hình nửa cánh bướm trên lưng, quả nhiên ở phía bên eo bên trái của Thẩm Mặc có một vết bớt mờ mờ giống như anh ta còn nhớ.
Vincent khuỵu xuống bến giường bệnh, anh ta vùi mặt vào cánh tay trái của Thẩm Mặc mà khóc, năm đó là em trai anh ta đã dùng cả cánh tay trái này, đang bị gãy cũng không ngại đau đớn kéo anh ta thoát ra khỏi chiếc xe bị tai nạn, nếu không anh ta đã bị vụ nổ làm cho tan xác ngay từ lúc đó rồi.
Vincent là một tên điên, lạnh lùng, tàn ác nhưng đó là những gì cuộc đời khiến anh phải biến thành, lúc này anh ta chỉ là một người anh trai tìm thấy người em trai mất tích lâu năm của mình, xúc động khóc tới hai bờ vai run rẩy.

Anh ta nhiều năm xây dựng thế lực để tìm lại em trai mình, dù chỉ có một hy vọng rất nhỏ bé rằng cậu có thể còn sống ở đâu đó, tìm nhiều khắp nơi cũng không thể tìm thấy, không ngờ rằng...xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt như vậy.
Thẩm Kỳ nắm lấy tay bên phải của Thẩm Mặc gọi tên cậu liên hồi nhưng Thẩm Mặc vẫn không hề có dấu hiệu đỡ hơn chút nào.

Thẩm Hà thấy Vincent đột nhiên khác lạ rồi khóc thì ngạc nhiên, không tin được tên điên này cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Trong ánh mắt hiếu kì của tất cả mọi người, Vincent nắm lấy tay Thẩm Mặc khẽ nức nở gọi cậu " Nathan! Nathan bé nhỏ của anh, anh đã ở đây rồi, đừng tìm kiếm trong giấc mơ nữa, anh trai em đang ở đây rồi, Nathan!".
Thẩm Quân thắc mắc, Nathan? là ai? đây là chuyện gì xảy ra?
Dưới sự ngơ ngác của mọi người, mắt Thẩm Mặc hơi nháy rồi từ từ mở ra.

Bình Luận (0)
Comment