Dịch giả: argetlam7420"Nếu hòa thượng còn tới nữa, tăng nhân khắp thiên hạ sẽ phải chịu tội. Nếu quan binh còn tới nữa, truy tội Hoàng đế." Mạc Vấn dừng lại bên ngoài thành, lăng không hô to.
"Bọn họ chắc chắn không dám quay lại nữa đâu." Liễu Sanh ngẩng đầu nhìn lên thở dốc, suốt nửa canh giờ một mực chém giết chưa từng ngưng nghỉ, gã không so được với Mạc Vấn đã độ qua Thiên Kiếp, cũng không có sức khỏe kinh người như Thiên Tuế.
"Vừa rồi quả thật là nguy hiểm." Mạc Vấn vận linh khí hạ xuống mặt đất, giờ khắc này linh khí của hắn đã hết sạch, ba con Hỏa xà cũng đã cực kỳ mờ nhạt, sắp biến mất.
"Vất vả một lần mà nhàn nhã cả đời, nguy hiểm là không thể tránh khỏi." Liễu Sanh gật đầu nói.
Mạc Vấn cũng gật đầu, lại nhìn kỹ Liễu Sanh. Liễu Sanh lúc này đã quay về hình dạng thật, ba năm chia xa, dung mạo gã lại càng xinh đẹp thướt tha, lông mày thanh tú, môi đỏ răng trắng, ngày càng không giống đàn ông.
"Đi, mau giúp Thiên Tuế dập lửa." Liễu Sanh xoay người đi. Lúc này Thiên Tuế đang đi khắp nơi dập lửa, cách hắn dập lửa rất đơn giản, cứ lấy thân thể to như quả núi đè lên ngọn lửa đến khi tắt là được.
Mạc Vấn thu hồi pháp thuật, Hỏa xà biến mất, xong tiến đến hỗ trợ. Kì thực hai người cũng chẳng giúp được mấy, đa số là Thiên Tuế đi dập.
"Những thi thể này xử trí thế nào?" Liễu Sanh tay chỉ bốn phía, lúc trước đuổi giết tán loạn, bị ba người đánh trọng thương tích lại thêm lửa thiêu đốt, nên quanh đó xác người nhiều vô kể.
"Nghỉ ngơi một lát đã, rồi kêu người Tấn ra nhặt xác." Mạc Vấn nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, Thiên Tuế đã bò về phía hướng tây khu rừng, hẳn là đi mặc lại đạo bào rồi.
Mạc Vấn trở lại nơi đặt thi thể lão Ngũ cùng bé gái, thu hồi bùa chú kiểm tra tình hình hai người. Viên đan dược màu bạc khi trước đã có hiệu quả, lão Ngũ da dẻ đã lành lặn như thường, con gái gã được cứu sống đã hít thở đều đặn.
"Sao thi thể lại không bị thối rữa?" Liễu Sanh ngồi xổm kiểm tra lão Ngũ.
"Do đan dược đấy." Mạc Vấn than thở, đuổi được tăng ni cùng binh lính rồi, giờ lại gặp phải một vấn đề khó là làm cách nào cứu sống lão Ngũ.
"Trúng tên quá nhiều, tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, đầu óc cũng bị tổn hại nữa, thân thể này khó mà dùng được." Liễu Sanh cau mày nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy lại thở dài một hơi, Liễu Sanh y thuật vốn cũng không bằng hắn, hắn còn bó tay chịu chết thì Liễu Sanh dĩ nhiên không có cách nào.
Một lát sau, Thiên Tuế từ đằng tây chậm rãi đi tới, do đi dập lửa nên sắc mặt đỏ thẫm.
"Có cách gì cứu được không?" Mạc Vấn hỏi Thiên Tuế cũng đang xem xét lão Ngũ. Năm đó Ngọc Linh Lung ra đề, trong bảy người chỉ có Thiên Tuế và A Cửu vượt qua, chỉ có điều Thiên Tuế bốc thuốc quá nặng, chữa người ta thành bị điếc nên mới không được tặng đỉnh.
"Chỉ có thể chờ A Cửu tới, xem nàng có biện pháp gì không." Thiên Tuế cũng chỉ lắc đầu.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng lại trầm xuống, chỉ cần là người sống, bất kể chứng bệnh nào đều có thể có cách chữa. Nhưng người chết sinh cơ đã đứt, đã vượt ra khỏi phạm trù chuyên môn của Kỳ Hoàng thuật rồi.
Liễu Sanh thấy Mạc Vấn ưu sầu bèn lên tiếng an ủi, "Ngươi hãy bớt đau buồn, ít nhất giữ được hồn phách lão Ngũ là còn có một tia hi vọng cứu, không cần ủ rũ như vậy. Ta đi tìm chút rượu với đồ ăn, nhân tiên kêu người đến nhặt xác, các ngươi ở đây chờ ta."
"Đi sớm về sớm." Mạc Vấn gật đầu nói, hắn lúc này linh khí đã hao hết, cần uống rượu thúc giục đan dược.
Liễu Sanh đáp ứng một tiếng, xoay người đi.
"Ài, trong cái rủi còn có cái may, là ngươi giữ được dòng máu của lão Ngũ." Thiên Tuế cùng lão Ngũ cũng là chỗ quen biết, thấy lão Ngũ gặp cảnh ngộ như vậy, hắn cũng rất đau lòng.
"Lão Ngũ thật sự không còn cách nào cứu chữa sao?" Mạc Vấn không cam lòng.
"Kỳ Hoàng thuật ta và ngươi cùng học, ngươi chẳng phải tinh thông dược lý sao? Nếu là tay chân bị thương có thể dùng dược thảo cầm máu lành da, giữ lại hồn phách. Nhưng trí não bị tổn hại, thì dù có chữa khỏi vết thương bên ngoài, đầu óc cũng sẽ trở thành đần độn." Thiên Tuế chậm rãi lắc đầu.
Mạc Vấn nghe vậy không hỏi nữa, ngồi dưới gốc cây ngây người thất thần. Thiên Tuế vốn ít nói, không biết khuyên nhủ, chỉ có thể lặng lẽ ngồi cùng hắn.
Một khắc*(15 phút) sau, Thiên Tuế quay đầu nhìn về phía Tây Bắc, "A Cửu đến."
Mạc Vấn nghe vậy ngẩng đầu nhìn nhưng không thấy A Cửu đâu. Thiên Tuế là dị loại, giác quan so với hắn nhạy cảm hơn.
Nửa khắc sau, một bóng người áo trắng xuất hiện ở đỉnh núi phía tây. Mạc Vấn lăng không bay lên vẫy tay gọi, A Cửu thấy thế nhanh chóng lao tới.
Xa cách mấy năm, A Cửu vẫn như xưa, xinh đẹp cao quý, không nhiễm bụi trần. Chỉ là nàng bôn ba đường dài nên mái tóc hơi rối, trán đầy mồ hôi.
"Đường xá xa xôi nên tới chậm, đã xảy ra chuyện gì?" A Cửu tới nơi, vịn tay vào một cây đại thụ thở dốc.
Vừa dứt lời, nàng liền trông thấy lão Ngũ nằm dưới tàng cây có vẻ không ổn liền ngồi xổm xuống xem xét, sau nàng ngạc nhiên kinh hãi ngẩng đầu hỏi Mạc Vấn, "Sao lại thế này?"
"Chuyện này nói rất dài dòng, nhưng có cách gì chữa được không?" Mạc Vấn lấy khăn tay đưa cho A Cửu.
A Cửu nhận lấy khăn lau giọt mồ hôi trên trán, cùng lúc đó nhíu mày trầm ngâm, lát sau trả lại khăn cho Mạc Vấn rồi lại tập trung kiểm tra thương thế lão Ngũ.
"Ngươi đường xa tới đây, vất vả khổ cực, cứ nghỉ ngơi một chút đã rồi bàn tiếp." Mạc Vấn thấy A Cửu lộ vẻ khó khăn, biết nàng cũng bó tay giống hắn.
"Lão Ngũ từ lúc nào đã có con gái?" A Cửu thu hồi tầm mắt ngồi xuống đất.
Mạc Vấn nghe vậy, biết lão Ngũ trước kia chưa nói với A Cửu chuyện Vương Nguyên Dung, liền kể lại từ đầu: "Năm đó sau khi xuống núi, ta liền đi Man hoang hái thuốc luyện đan. Trên đường gặp được con gái một vị Thượng Thư nước Tấn tên là Vương Nguyên Dung, khi đó vị Thượng Thư kia gặp họa, cả nhà bị liên lụy, cô gái này cũng bị quân linh lén đem đi bán. Ta thấy nàng rất trong sạch, liền mua nàng về làm vợ lão Ngũ. Nửa năm sau vị Thượng Thư đã được phục hồi nguyên chức, sai người đón Vương Nguyên Dung về, cắt đứt quan hệ với bọn ta. Nào ngờ Vương Nguyên Dung khi đó đã có bầu, ta khi đó ở trong núi luyện đan nên không biết. Mấy ngày trước lão Ngũ lại nghe phong thanh, dựa vào thời gian suy đoán ra đứa bé này là con gái gã, liền một mính tìm đến Kiến Khang muốn mang cô bé rời đi. Chẳng ngờ nửa đường gặp biến cố, bị người ta chặn đường đánh chết." Mạc Vấn cũng không nói tới chuyện lão quốc sư, bởi lão ta chặn đường chính là do nhìn trúng cây hiếu bổng của lão Ngũ, mà hiếu bổng là do Thiên Tuế tặng gã đấy, nếu nói ra Thiên Tuế ắt sẽ rất áy náy.
"Gã chỉ là một người làm không được học hành, ngươi không nên gả cô con gái nhà quan cho gã." A Cửu oán trách.
Mạc Vấn không biết nói gì, lúc trước hắn là thấy Vương Nguyên Dung rất trinh khiết (trong trắng thuần khiết) nên mới gả cho lão Ngũ, bây giờ ngẫm lại, hai chữ “trinh khiết” xem ra hơi sai rồi, mà cũng là bởi hắn nhìn người không chuẩn nên mới ra cơ sự này.
"Hắn đã khổ tâm lắm rồi, ngươi đừng trách hắn nữa, còn cách nào cứu được không?" Thiên Tuế xen vào.
"Chuyện cho tới bây giờ chỉ có một cách là di chuyển hồn phách, không có cách nào khác." A Cửu nhăn mặt lắc đầu.
Mạc Vấn nghe vậy mà lòng lạnh toát, A Cửu nói thế không thể nghi ngờ là kết luận rằng, cái thân thể này của lão Ngũ đã không thể dùng được nữa.
"Lúc trước ngươi với lão tăng kia đấu pháp, thắng bại thế nào?" A Cửu ôn nhu hỏi.
"Ngày đó được ngươi cho đan dược, may mắn trước khi đấu pháp Độ Kiếp trở thành Tử khí, nào ngờ lão kia tuy pháp thuật yếu hơn ta nhưng miệng lưỡi cực kỳ gian xảo ngụy biện, ta tức giận quá đánh lão te tua. Mặc dù đấu pháp thắng nhưng đã làm phật ý Hoàng đế, mất lòng bách tính nước Tấn, bị họ đuổi đi, vĩnh viễn không được quay về nước." Mạc Vấn rốt cuộc cũng tìm được người tâm sự, buồn rầu kể khổ.
"Đánh thì cũng đánh rồi, nghĩ nhiều làm gì. Nơi này thi thể khắp nơi rốt cuộc là sao?" A Cửu hỏi lại.
"Ngày đó ta phái lão Ngũ lên phía Bắc tìm ngươi, sợ gã đi lạc bèn đem phù chú liên lạc đồng môn cho gã, xong gã vẫn luôn cầm lấy, trong lúc nguy cấp đã đốt phù nhờ giúp đỡ. Ta biết tin liền chạy tới, thấy tình cảnh này thì vô cùng phẫn nộ, lao thẳng đến hoàng thành giết chết không ít người, xong lọt vào Hoàng Cung phá hủy Long Điện, nên bị người ta đuổi giết. Vì muốn chờ hồn phách lão Ngũ trở về nên ta không thể rời khỏi nơi này, bị tăng ni và quân lính vây hãm, cách đây không lâu mới vừa cùng Liễu Sanh và Thiên Tuế phá vòng vây." Mạc Vấn đáp.
"Bùa này chỉ đồng môn mới có cảm ứng, bản thân không thể cảm giác được, ngươi làm thế nào biết tin?" A Cửu liếc mắt hỏi.
"Mạc Vấn khi đó đang ở chỗ ta luyện đan, luyện đan xong vốn định đi Vô Danh Sơn tìm ngươi đấy, ai ngờ lại xảy ra biến cố." Thiên Tuế tiếp lời.
A Cửu nghe vậy ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, lòng bỗng dịu lại, hỏi "Liễu Sanh hiện đang ở nơi nào?"
"Hắn vào trong thành mua đồ ăn, Mạc Vấn đã nhiều ngày không được ăn uống rồi. " Thiên Tuế lại nói.
A Cửu không hỏi thêm, lại cẩn thận kiểm tra lão Ngũ, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Tổn thương phần gáy, thật sự không có cách nào chữa trị, nếu cưỡng ép đưa hồn phách nhập vào, ngày sau không chỉ đầu óc đần độn, sợ là ngay cả đi đứng cũng khó."
Ba người đang nói chuyện, Liễu Sanh đã trở về. Đồng môn gặp lại, đương nhiên rất vui mừng, nhưng lão Ngũ ra cơ sự này làm mọi người trong lòng đều u ám.
Không lâu sau, có một đại đội tới nhặt xác người. Mạc Vấn vẽ phù che giấu lão Ngũ và đứa bé, rồi cùng ba người đi lên phía Bắc mấy dặm, bốn người tìm được một chỗ cao ráo ngồi uống rượu nghỉ ngơi, cùng lúc đó giám sát đám người đang nhặt xác.
A Cửu, Thiên Tuế, Liễu Sanh, ba người cũng là nhiều năm chưa từng gặp mặt, lần này gặp nhau, ai cũng muốn biết đồng môn mấy năm nay đi đâu làm gì.
"Ta và ba người đều không có tiến bộ gì, có Mạc Vấn khá nhất, nhưng kết quả cũng chẳng ra sao, lần này e là về sau nước Tấn sẽ coi hắn là tử địch, về sau muốn có được cơ hội như thế sẽ muôn vàn khó khăn." Thiên Tuế tiếc nuối nói.
"Bách Lý Cuồng Phong, Dạ Tiêu Diêu, Lưu Thiếu Khanh ba người đó vậy mà lại rất thăng tiến, lòng mang chúng sinh, thật là bận rộn a." A Cửu lộ vẻ khó chịu, lúc trước nàng qua lời Thiên Tuế đã biết chuyện ba vị đồng môn kia không tới.
"Chắc là chuyện vặt quấn thân, không thể rời đi." Mạc Vấn tiếp lời.
"Ngươi vẫn chưa bỏ được tật xấu của thư sinh." A Cửu nhìn Mạc Vấn một cái.
Mạc Vấn biết rõ A Cửu trách hắn đang dối lòng tự an ủi bản thân, kì thực A Cửu nói không sai, thật sự hắn cũng không nghĩ ra nguyên nhân ba vị đồng môn vì sao không đến, nhất là Bách Lý Cuồng Phong, trong dám người gã với hắn là quan hệ tốt nhất.
Chập choạng tối, thi thể được lấy đi hết, bốn người trở về chỗ cũ, lại ngồi bàn luận xem làm thế nào cứu được lão Ngũ. Nhưng tính đi tính lại vẫn không nghĩ ra cách nào khác, chỉ còn đường dời hồn. Liễu Sanh mang mấy con cương thi đến cho Mạc Vấn chọn lựa, Mạc Vấn liếc nhìn xong khoát tay lia lịa, những cương thi này răng nanh dài thò cả ra ngoài, trông rất khó coi, hắn tuyệt không muốn lão Ngũ biến thành cái bộ dáng này.
Yên lặng một hồi lâu, A Cửu đang định mở miệng rồi lại thôi.
"Ngươi có biện pháp gì sao?" Mạc Vấn truy hỏi, lúc này hắn đã bế tắc lắm rồi.
"Thất khiếu của con người rất khó tương thích với nhau, nếu lấy cơ thể cầm thú có thể bảo vệ hồn phách an toàn." A Cửu nói.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu liên tục, A Cửu nói làm hắn liên tưởng đến mấy loại chó lợn trâu bò.
"Tìm một con có thể biến hóa thành người, có được không?" Liễu Sanh đảo mắt nhìn Thiên Tuế A Cửu.
"Cách này trước ta cũng từng nghĩ rồi, nếu có thể biến hóa thành người, có thể biến về hình dáng nguyên thủy của lão Ngũ, vừa có thể có uy năng của dị loại, được vậy thì còn gì bằng, nhưng cách này vô cùng khó thực hiện." A Cửu lắc đầu nói.
"Vì sao?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Lỏa, lân, mao, côn, vũ**, năm loài được phân ra Ngũ Hành, một khi đã biến thành hình người, hồn phách nhân loại sẽ không thể chiếm dụng được." A Cửu lại lắc đầu.
(**)
Lỏa, lân, mao, côn, vũ: năm loài này gọi chung là Ngũ trùng, là nhận thức đầu tiên của con người thời xưa về sinh vật xung quanh mình.
+Vũ trùng để chỉ loài cầm như gà, vịt…;
+Mao trùng để chỉ loài thú như hổ, báo…;
+Côn trùng để chỉ loài giáp xác và loài thủy tộc như ốc biển, cua, rùa…;
+Lân trùng để chỉ loài cá và những động vật có vẩy khác như thằn lằn, rắn…, thậm chí còn bao gồm cả loài côn trùng cánh cứng;
+Loả trùng hay còn gọi là khảo trùng, tức là những sinh vật không có lông bao phủ, để chỉ con người và ếch, giun…
"Con dơi có thể dùng được không." Mạc Vấn hỏi dồn, trong số năm loài lỏa, lân, mao, côn, vũ, chỉ có loài dơi là không phân biệt rõ ràng thuộc về loài nào trong năm loài trên.
"Con này đúng là có thể dùng được, nhưng biết đi đâu mới tìm được con dơi có thể biến thành hình người chứ?" A Cửu lắc đầu cười khổ.
"Lúc ta ở Man hoang luyện đan đã từng nhìn thấy Dạ Minh Sa (phân dơi), trong đó lẫn cả xương hổ, chứng tỏ con dơi này có thể ăn thịt hổ, chắc hẳn cũng có thể biến thành người..."