Dịch giả: argetlam7420"Nói đến cùng vẫn phải là dựa vào tu luyện tích lũy công đức, vậy thì cái này có vẻ như cũng chẳng để làm gì." Lão Ngũ lắc đầu nói.
Mạc Vấn và A Cửu nhìn nhau cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, kì thực tưởng thưởng như vậy đã là cực kỳ hậu hĩnh, vừa có thể lưu lại huyết mạch sinh con nối dõi, cũng sẽ không vì vậy mà làm giảm thành tựu về sau.
"Đi thôi." Mạc Vấn bảo lão Ngũ.
"Chờ tý đã, lão gia, cậu bây giờ có cảm giác gì khác so với lúc trước không?" Lão Ngũ tò mò truy hỏi.
"Không thấy. Có điều Thiên Đình nếu đã hạ chiếu chỉ thì đương nhiên sẽ thực hiện, Thiên Đình chính là chúa tể trong trời đất, bọn họ làm gì có lẽ chúng ta cũng không thể cảm giác được đâu." Mạc Vấn lắc đầu đáp.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu một cái, biến thân thành cự bức (con dơi lớn) vỗ cánh bay lên không, Mạc Vấn cùng A Cửu đợi lão Ngũ bay lên không rồi mới vận khí nhảy lên lưng dơi.
Cho dù không tính đến hai cánh thì con dơi thân cũng đã dài quá một trượng, ở trên lưng nó có thể tùy ý ngồi nằm, lúc đang bay lão Ngũ lại một lần nữa tiến hành các loại thử nghiệm, một trong số đó chính là xác định tầm bay tối đa, bay vượt tầng mây thế này là tiết kiệm sức lực nhất, ngoài ra cũng có thể tránh bị người dân nhìn thấy.
Nhưng lão Ngũ cũng chỉ có thể bay tới độ cao nhất định, lên càng cao không khí càng loãng, nhiệt độ cũng càng hạ thấp, hai cánh thịt của gã chịu đựng không nổi nhiệt độ quá thấp, đây là điểm bất lợi của lão Ngũ so với loài chim chóc, loài chim có thể bay được cao hơn.
Trên đường bay về phía Tây lão Ngũ lúc bay lên lúc lại hạ xuống, bay ở độ cao nào là tùy theo ý gã, gặp phải bầy chim nhạn bay về phương nam tránh rét gã lại cao hứng đuổi theo đùa giỡn một phen, Mạc Vấn cùng A Cửu ngồi ở trên lưng dơi không hề yên ổn chút nào, tuy vậy hai người cũng không vì vậy mà lo sợ, đạo nhân Tử khí thể phóng linh khí ra ngoài, tự trên cao rơi xuống cũng có thể bình yên đáp xuống đất.
Lão Ngũ bay trên không trung tốc độ gấp mấy lần Tử khí đạo nhân lăng không bay lượn, tới buổi trưa thì tới bầu trời Nghiệp Thành, từ trên không dõi mắt nhìn xuống, Nghiệp Thành tỏ ra rất nhỏ bé, duỗi một ngón tay đã che hết tòa thành.
Đến bầu trời Nghiệp Thành, Mạc Vấn dặn lão Ngũ, "Lão Ngũ, bay vòng về hướng nam thăm Mộ Thanh cùng con gái ngươi trước."
"Cảm ơn lão gia." Lão Ngũ phần đầu bỗng nhiên hóa thành đầu người, mở miệng đáp.
"Còn có thể biến hóa như vậy?" Mạc Vấn kinh ngạc hỏi, con dơi lớn như vậy trên thân thể bỗng mọc ra một cái đầu người, quả thực vô cùng quỷ dị.
"Đương nhiên có thể, lần trước ta xuống núi tìm chàng đã có nói qua rồi mà." A Cửu mỉm cười gật đầu.
"Lúc đang bay thì không thể đổi được, nếu đổi thì ta sẽ chẳng thể mở mắt ra nổi." Lão Ngũ nói xong biến lại thành đầu dơi lớn xoay người bay về hướng nam.
Lú xuôi nam lão Ngũ bay rất nhanh, lao vút như một mũi tên trên trời, gã đã hơn ba năm nay không được gặp Mộ Thanh cùng con gái mình rồi.
Ngồi trên lưng lão Ngũ, Mạc Vấn trong lòng cũng có rất nhiều cảm xúc, lão Ngũ lúc này đã sớm không còn là anh nô bộc ngày xưa nữa, nhưng gã cũng không vì thực lực tăng tiến mà quên đi quan niệm chủ tớ, nếu như lúc trước không phải hắn chủ động bảo gã đổi sang hướng nam thì lão Ngũ dù có muốn đến mấy cũng sẽ không nhắc tới chuyện về nhà, tất cả đều lấy hắn và A Cửu làm trọng. Loại quan niệm chủ tớ mãnh liệt này cũng không tốt, phải nghĩ cách để cho lão Ngũ từ bỏ, nếu không gã sẽ chẳng bao giờ tự chủ được việc gì mất, phải tạo cho lão Ngũ thói quen tự mình làm chủ mới được.
Đến bờ sông Hoàng Hà, lão Ngũ cố ý bay thấp xuống, lúc bay đến bầu trời huyện Tây Dương Mạc Vấn cúi người xuống ngắm, chỉ thấy huyện Tây Dương đang rất phồn vinh sung túc, diện tích thành trì so với năm xưa phải tăng lên hơn gấp đôi, từng đội xe ngựa chở hàng đang xuôi nam, trên bờ sông thuyền đậu tấp nập, cùng với các tòa nhà nguy nga mới mọc lên trong thành đã cho thấy nơi này đã trở thành khu vực giao thương quan trọng giữa nước Triệu và nước Tấn.
Hai quốc gia đối địch lại tiến hành trao đổi mua bán vật phẩm, loại chuyện này là cực kỳ hiếm thấy, huyện Tây Dương được ưu ái đến vậy đa phần nguyên nhân hẳn là do hắn, triều đình nước Triệu cùng nước Tấn đều biết nơi đây là quê quán của hắn, đương nhiên sẽ không mạo hiểm tấn công thành đắc tội với hắn.
"Đây chính là Tây Dương huyện." Mạc Vấn quay sang A Cửu giới thiệu.
"Có muốn đi xuống xem một chút không?" A Cửu cũng nghiêng người nhìn ngắm.
"Cũng được." Mạc Vấn gật đầu đáp ứng, lại nói với lão Ngũ, "Lão Ngũ, ngươi cứ đi gặp Mộ Thanh cùng con gái đi, ta với A Cửu ở nơi này chờ ngươi."
"Được." Lão Ngũ quay đầu đáp ứng.
"Con gái ngươi ta đã nghĩ ra nhũ danh (tên) cho nàng rồi, gọi là Cát Nhi nhé." Mạc Vấn nói xong tung người nhảy xuống, A Cửu cũng nhảy theo.
Rơi xuống một chỗ không người bên ngoài thành, Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lão Ngũ đang bay về hướng nam, "Quên chưa dặn dò hắn không được uống rượu, say rượu sẽ không giữ được tỉnh táo, vạn nhất gã say rượu hiện ra nguyên hình chẳng phải sẽ hù chết mẹ con Mộ Thanh sao?"
"Chàng sao lại hồ đồ như vậy, lão Ngũ hồn phách vẫn là người, dù có say rượu cũng sẽ không biến thành dơi đâu." A Cửu nói.
"Phải, phải." Mạc Vấn kịp thời phản ứng, gật gù nói phải.
"Đi thôi, vào thành nào." A Cửu nói.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không bước đi, mà chỉ nhíu mày trầm ngâm.
"Cách đây không lâu chàng vừa mới giải thích cho lão Ngũ chuyện Nguyên Thần rồi mà, giờ lại đang lo lắng gì thế?" A Cửu nói.
Mạc Vấn nghe A Cửu nói vậy, trong lòng rất là vui vẻ, A Cửu với hắn quả thật vô cùng ăn ý, có thể đoán được lúc này hắn đang lo lắng điều gì. Nhân loại sinh con nối dõi ra sao là do Nguyên Thần quyết định, nhưng tình huống lão Ngũ lại hoàn toàn khác với dị loại biến thành người, dị loại cho dù biến thành hình người thì con sinh ra vẫn là hình dáng dị loại. Mà lão Ngũ lại tựa như một người khoác lên cái áo hình con dơi mà thôi, bản chất vẫn là lão Ngũ.
Cổng huyện Tây Dương đang mở rộng, không có quân sĩ thủ thành, quân lính chỉ tuần tra trong thành đảm bảo trị an.
Sau khi hai người vào thành lập tức khiến dân chúng đi đường dừng chân liếc mắt nhìn theo, trong những người này có lẽ cũng có người biết hắn đấy, nhưng đa phần mọi người vẫn là nhìn A Cửu. Ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ đại khái có thể chia làm hai loại, một là tán thưởng, hai là dâm ô. Tán thưởng chứng tỏ phụ nữ có nhan sắc, dâm ô tức là phụ nữ đó xinh đẹp quyến rũ mê người, nhưng ánh mắt mọi người nhìn A Cửu lại không thuộc về hai loại đó, mà là kinh sợ. Người xưa thường kinh sợ những thứ thần thánh phi tự nhiên, nhưng dùng trong trường hợp này lại cực kỳ thích hợp. Thật ra A Cửu thân hình không hề thướt tha, nàng hơi gầy, cũng không cao, nhưng nàng bẩm sinh đã toát ra một vẻ đẹp tuyệt mỹ yêu kiều, nếu như chỉ đẹp yêu kiều thôi thì không thể kinh thế hãi tục đến thế, nhưng một khi cộng thêm khí chất thanh cao chỉ người trong Đạo môn mới có nữa, thì có thể khiến nữ tử bình thường tự thẹn không sánh bằng, những cô gái đẹp bằng son phấn phải che mặt cúi đầu.
Mạc Vấn đương nhiên thấy được ánh mắt mọi người đang nhìn A Cửu, tuy nhiên hắn cũng không vì vậy mà cảm giác ghen tuông hay kiêu ngạo, bởi hắn cũng nhìn thấy ánh mắt những cô gái trên đường kia đang nhìn hắn. Xưa nay vẫn có câu “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, đối với người bình thường mà nói, hắn với A Cửu là đồng môn học nghệ, gần gũi ăn ý, tu vi lại xấp xỉ, nên xứng đôi vợ chồng, chẳng qua “mọi sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió Đông”**, phải mau chóng nổi gió Đông lên mới được. (Ý nó tức là mau chóng gạ chịch đó mà:v)
**
Nguyên văn: “Vạn sự câu bị, chỉ khiếm Đông phong”. Là câu Gia Cát Lượng nói với Chu Du khi ở Giang Đông bàn định kế đánh Tào Tháo. Liên quân Tôn – Lưu đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, binh sĩ sẵn sàng, mưu lược cũng đủ cả chỉ còn thiếu gió Đông Nam nổi lên để đánh hỏa công, phóng hỏa vào trại Tào. Câu này ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định: Thiên thời, còn gọi là thời cơ.Tới trước cửa tiệm thuốc Mạc gia, chỉ thấy phía nam tiệm thuốc đã mở một con đường lớn, phía tây đã làm một khoảng sân, so với nguyên gốc phải rộng hơn gấp năm lần có thừa, trên biển hiệu có treo hai chữ “Đại Đức” là triều đình nước Triệu đã gia phong tôn hiệu cho hắn trước khi xuất chinh.
Mạc Vấn đứng ở cửa nhìn một cái, cũng không có vội vã vào nhà, mà từ trong thành mua đồ cúng lễ, rồi dẫn A Cửu đến ngọn núi phía Đông thành. Huyện Tây Dương được xây chếch về hướng tây để tránh khỏi khu mộ nằm trên ngọn núi phía đông bắc.
"Chàng làm Vương gia ba năm sao lại nghèo rớt mồng tơi thế, phải dùng ngân lượng của ta nữa." A Cửu ôm xâu tiền cùng đồ cúng quay đầu cười nói.
"Đi cúng bái cha mẹ chồng là việc đại sự trang nghiêm, nàng lại nói cười vui vẻ như thế, thật quá thất đức." Mạc Vấn cười đùa, chuyện đã qua bảy năm, hắn đã bình thản đón nhận sự thật, hiện tại chẳng qua là vui mừng, dẫn A Cửu về chính là niềm an ủi tốt nhất đối với cha mẹ nơi chín suối.
"Ta vẫn luôn mong đợi chàng có thể dẫn ta tới." A Cửu có chút ngượng ngùng nói.
Tiến vào khu mộ, hai người vẫn duy trì vẻ nghiêm túc, Mạc Vấn bỏ đi bình chướng, quét dọn cỏ dại mọc trên mộ phần, đốt vàng mã rồi dập đầu tế bái, sau ba vái đứng dậy nhìn về phía A Cửu.
A Cửu cũng khẩn trương quỳ xuống, làm đại lễ chín vái, đây là lễ nghi của con dâu báo tế vong linh cha mẹ chồng. Nếu như lúc trước hai người mới chỉ là tình cảm giữ trong lòng, thì lần này là chính thức quyết định danh phận, chẳng qua vẫn còn ngại thiên quy sâm nghiêm nên không dám bái đường thành thân.
Lễ tế bái kết thúc, hai người cũng không vội trở về tiệm thuốc mà đi lang thang khắp trong thành thăm thú một phen. Huyện Tây Dương mua bán đa số là lương thực trái cây, cũng có dược liệu muối ăn cùng quần áo tơ lụa, ngoài ra nơi này còn mới mở thêm một chợ người nũa. Đây là thành trì biên ải dĩ nhiên sẽ có, nhưng làm Mạc Vấn cảm thấy vui mừng là lúc này mua một nha hoàn cần đã cần bốn mười lượng bạc, so với bảy năm trước là gấp mười mấy lần, điều này cho thấy mấy năm nay miễn giảm thuế ruộng đã giúp dân chúng nước Triệu có cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều.
Mới hôm qua còn đang ở chiến trường Đông Bắc, lúc này đã cùng A Cửu đến thành trì phồn hoa, sự tương phản lớn lao này làm Mạc Vấn cảm giác có vài phần hư ảo. Trong thành có nhiều quán rượu, cơm tối của hai người là đến quan rượu ăn, sau đó mới trở lại tiệm thuốc Mạc gia. Tiệm thuốc Mạc gia mặc dù đã được mở rộng thêm, nhưng kiến trúc cơ bản vẫn được duy trì như cũ, lần này Mạc Vấn không về phòng Đông Sương nữa, mà cùng A Cửu đến phòng ngủ của cha hắn lúc còn sống, hắn sớm đã không còn là Thiếu gia nữa, lão gia và phu nhân phải ngủ ở chánh đường.
Trở lại chánh đường, hai người ngồi tĩnh tọa niệm kinh vãn khóa, nghe được tiếng A Cửu ngồi bên tụng niệm kinh văn, Mạc Vấn cảm giác hết sức thân thiết, rất là hạnh phúc. Cùng lúc đó trong lòng lại ẩn hiện chút lo âu, đạo nhân đều biết trên thế gian có duy nhất hai thứ vĩnh viễn không thay đổi, chính là "Biến đổi" cùng "Tiêu vong", hạnh phúc quá mức làm hắn bỗng lo sợ phải mất mát, âm thầm cảnh cáo bản thân nhất định phải hết sức giữ gìn hạnh phúc đang có, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ biến cố nào.
Vợ chồng cùng ngủ chung là lẽ thường tình, nhưng trong bóng tối hai người cũng không trêu đùa vui vẻ như trước, Mạc Vấn vừa mới rời khỏi chiến trường, chưa thoát khỏi cảm giác khẩn trương, lúc cầm binh thì mỗi phút mỗi giây cũng đều phải đề phòng cướp trại cùng ám sát, ba năm qua hắn chưa bao giờ thực sự ngủ ngon giấc nào, lúc này A Cửu nằm bên cạnh hắn đã cho hắn một sự yên tâm lớn lao, không cần phải làm gì, chỉ cần có nữ nhân mình yêu mến nằm ở bên, hắn cũng cảm giác bình yên lắm rồi.
Mạc Vấn ngủ rất ngon, nhưng tỉnh cũng rất sớm, không tới canh năm lão Ngũ đã trở lại.
Lão Ngũ hạ xuống đất cũng không tiến vào khu nhà phía tây, mà đi thẳng vào trong sân, Mạc Vấn đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.
"Mộ Thanh cùng Cát Nhi vẫn khỏe chứ?" Mạc Vấn hỏi.
"Tạ ơn lão gia đã quan tâm, đều khỏe cả." Lão Ngũ gật đầu liên tục.
"Thế ngươi có gì muồn hỏi ta?" Mạc Vấn thấy lão Ngũ muốn nói lại thôi, liền chủ động lên tiếng hỏi.
"Không có gì." Lão Ngũ vẫn lắc đầu.
"Chuyện với Mộ Thanh hả?" Mạc Vấn cười vui đùa hỏi tiếp.
"Cũng không phải, ta đây còn vướng cái đuôi dài ngoằng này, nào dám ngủ cùng nàng chứ." Lão Ngũ lại lần nữa lắc đầu.
"Thế là chuyện gì, cứ nói đừng ngại." Mạc Vấn giục.
"Lão gia, cậu có đáp ứng với anh rể Mộ Thanh chuyện gì hả?" Lão Ngũ e dè hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày trầm ngâm, chốc lát sau bừng tỉnh đại ngộ, vội lấy lá phù màu tím viết vài nét đưa cho lão Ngũ, "Đưa bức thư này cho hắn, rồi đem Mộ Thanh cùng Cát Nhi về, tìm một nơi an trí thỏa đáng..."