Tử Dương

Chương 252

Dịch giả: argetlam7420

Trở lại lều trại, đám người lão Ngũ đang phơi khô thịt hổ cùng thịt heo, lúc này tiết trời đã chuyển lạnh, thịt heo thịt hổ treo dưới tán cây cũng không lo thối rữa.

"Hai vị cứ ăn uống đầy đủ, chuẩn bị tốt tinh thần, sau khi mặt trời lặn sẽ bắt đầu động thổ." Mạc Vấn đem hai túi rượu tặng cho Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan.

Hai người nhận lấy túi rượu, hưng phấn đáp ứng, bọn họ đã đợi ở chỗ này hơn hai mươi ngày rồi, thật là cực kỳ nhàm chán.

"Lão gia, thừa dịp tuyết chưa rơi, hay ta lại ra ngoài một chuyến mang thêm thức ăn với rượu, chứ nếu tuyết rơi ta sẽ không thể bay được." Lão Ngũ nói.

"Cũng tốt, Tiêu Ngọc Lan là một con sâu rượu, ngươi hãy mang thêm nhiều rượu về." Mạc Vấn gật đầu đáp ứng, lão Ngũ hai cánh là cánh thịt, không có lông chim bao phủ, không cách nào bay trong gió tuyết được.

"Tạ ơn chân nhân." Tiêu Ngọc Lan thấy Mạc Vấn hào phóng như vậy, cao hứng nhe răng nói cám ơn.

Mạc Vấn hướng Tiêu Ngọc Lan khoát tay một cái, lại lên tiếng hỏi, "Ngươi đã từng xuống tới đáy ngôi mộ, mau đem tình huống phía dưới nói rõ lại lần nữa."

"Nô tỳ năm đó..."

"Đã là bằng hũu, không cần phải hạ mình như vậy." A Cửu lên tiếng ngắt lời Tiêu Ngọc Lan.

Tiêu Ngọc Lan nghe vậy gật đầu liên tục, ngay sau đó thay đổi cách gọi, "Ta năm đó hình như là từ phía tây tiến vào, lúc tiến vào cũng không gặp phải hung hiểm gì, trực tiếp đào thẳng xuống, năm đó ta đào là từ khu mộ phía tây, khi xuống dưới hình như đổi thành hướng bắc, đào được bao xa ta không dám nói chính xác, ta ở dưới đất cũng không nhớ rõ phương hướng, chỉ biết là ước chừng sâu hơn hai mươi trượng. Phía dưới địa hình dường như là trên rộng dưới hẹp, như hình cái phễu vậy."

Tiêu Ngọc Lan nói xong, tất cả mọi người đều nhíu mày, Tiêu Ngọc Lan nói toàn bộ đều lờ mờ nước đôi, không có một câu chắc chắn nào.

Tiêu Ngọc Lan thấy tất cả mọi người đều nhíu mày thì lúng túng giơ tay nói tiếp, "Đã hơn sáu mươi năm rồi, ta thật sự chẳng nhớ rõ nữa, ta lúc ấy cũng không nghĩ là sau này sẽ còn phải tới đây."

"Thời kỳ Hán Ngụy lăng mộ đa số là hình chữ Á (亚) hoặc hình chữ Giáp (甲), thế nào lại là hình cái phễu?" Mạc Vấn không hiểu hỏi.

"Ta cảm thấy là hình cái phễu, cũng không nhất định là đúng, ở dưới đất ta không cảm giác rõ Đông Tây Nam Bắc cùng khoảng cách xa gần, chỉ có thể cảm giác được sâu cách mặt đất bao nhiêu mà thôi." Tiêu Ngọc Lan cúi đầu nắm vạt áo, nó cùng Hoàng Y Lang và lão Ngũ mặc cũng chỉ là loại áo choàng, để khi biến thân cởi ra mặc vào tiện lợi hơn.

"Thôi, không để ý nó nữa, tìm được cửa mộ rồi lần theo mộ đạo đi tới trước, thế nào cũng đến được mộ mà." Mạc Vấn khoát tay nói, Tiêu Ngọc Lan không nhớ rõ tình huống sáu mươi năm trước, lập lờ nước đôi kiểu này chẳng những không có tác dụng, mà còn vô cùng có khả năng khiến mọi người đi sai đường.

Sau bữa cơm tối, lão Ngũ xòe cánh rời núi, Mạc Vấn A Cửu mang theo Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan đi tới chỗ tấm bia đá.

Cách tấm bia chín trượng về hướng bắc chính là khu vực lăng mộ, Mạc Vấn chỉ tay về chỗ đó, Tiêu Ngọc Lan hiểu ý, hiện ra nguyên hình bắt đầu đào đất.

Tiêu Ngọc Lan là con chuột thành tinh, đào địa đạo hết sức nhanh chóng, cộng thêm khu đất này lại là đất bùn được lấp lại, không hề kiên cố, cũng ít có đá sỏi lẫn tạp, một khắc đồng hồ sau nó đã đào sâu vào trong đất không thấy tăm hơi, Hoàng Y Lang thấy vậy cũng hiện ra nguyên hình đào theo đằng sau, hai cái chân trước bắp thịt cuồn cuộn hì hục đào khoét mở rộng địa đạo, đem con đường rộng hai thước Tiêu Ngọc Lan đào mở rộng ra đến chín thước.

So với Tiêu Ngọc Lan, Hoàng Y Lang công việc càng khổ cực hơn, chẳng những cần đào khoét cả trên lẫn dưới, mà lúc đào thỉnh thoảng còn phải nằm ngửa người, lấy chân trước to lớn nện ép đất bùn để địa đạo thêm kiên cố chắc chắn, đề phòng bị sập.

"Ta từ đầu đến giờ tâm trí luôn có chút không tập trung." A Cửu nhìn Mạc Vấn nói.

"Nghĩa là sao?" Mạc Vấn ghé mắt đánh giá cửa hang, Tiêu Ngọc Lan mặc dù đào hang nhanh chóng, nhưng người quyết định lúc nào đào tới cửa mộ cũng không phải là nó, mà là Hoàng Y Lang, nếu không có Hoàng Y Lang mở rộng con đường thì Tiêu Ngọc Lan dù có đào ra hang động bọn họ cũng không thể đi được.

"Không biết diễn tả ra sao nữa, chính là tim đập rộn lên." A Cửu lắc đầu nói.

"Đào mồ quật mả quả thực hao tổn âm đức, nhưng nơi này còn chưa tới phần mộ mà." Mạc Vấn nói, người xưa có câu “nhập thổ vi an”, không quản người khi còn sống đã phạm phải sai lầm gì, nhưng sau khi chết thì không nên bị quấy rầy, hành vi mở nắp quan tài, lấy roi đánh thi thể không phù hợp với thiên đạo, thế nhưng nếu trên bia mộ đã viết đây là giáo trường, vậy thì không phải cố kỵ việc đào mồ quật mả nữa, không cần biết nó có phải lăng mộ hay không, nếu chủ nhân đã không xem nó là lăng mộ thì người ngoài cũng không cần để ý nhiều làm gì.

"Ta lo lắng cũng không phải là chuyện này, chỉ là ta cảm giác chúng ta chuẩn bị vẫn chưa đầy đủ." A Cửu quan sát bốn phía, nơi này chu vi trăm dặm không có một tiếng chim kêu, màn đêm buông xuống toàn bộ Ngũ Long Lĩnh một mảnh tĩnh mịch, vừa thần bí vừa đáng sợ. Ngoài ra khu lăng mộ này cực kỳ rộng lớn, bất kể nó là cái gì, phải đối mặt với thứ vừa to lớn vừa sâm nghiêm như thế, trong lòng mọi người đều có một áp lực vô hình.

"Lý luận suông cuối cùng vẫn là không được, chúng ta làm thế này cũng chỉ như người mù dò đường, chỉ khi tìm thấy cửa mộ mới có thể hé lộ thêm đầu mối, trước đó hẳn là sẽ không có nguy hiểm nào đâu." Mạc Vấn nắm tay A Cửu, lên tiếng an ủi.

"Nhưng một khi đã tiến vào, chúng ta sẽ không cách nào sử dụng pháp thuật nữa rồi." A Cửu nói.

"Cho dù không sử dụng được pháp thuật, ta với nàng còn có võ công nữa mà, không sợ." Mạc Vấn cười nói.

"Nhưng nếu không là vì ta thì chàng đã không phải lấy thân mạo hiểm." A Cửu tỏ vẻ rất hổ thẹn.

"Muốn hái được bông hồng đẹp, không thể tránh khỏi bị gai đâm." Mạc Vấn cười nói, cổ nhân thường nói: “lấy vợ phải nhìn đức, nạp thiếp mới xem dung mạo”, ý nói tấm lòng đức độ cùng dung mạo xinh đẹp rất khó đi chung với nhau, nhưng A Cửu lại có đủ cả hai thứ ấy, nàng quả thật rất ưu tú, nhưng nếu hoàn mỹ không có khuyết điểm thì lại là không hợp với thiên đạo công bằng.

(Dịch: Khuyết điểm chính là A Cửu không phải nhân loại ấy)

A Cửu sao lại nghe không ra thâm ý của Mạc Vấn, mỉm cười vui vẻ bước tiếp.

Tiêu Ngọc Lan cùng Hoàng Y Lang đào rất nhanh, chỉ nửa giờ đã đào sâu tới năm trượng, đào được con đường có thể đủ rộng cho mấy người đi cùng lúc. Tốc độ đào như vậy nếu như là lăng tẩm của bậc vương công bình thường thì đến nửa đêm liền có thể đào thông, nhưng mọi người lúc này đang phải đối mặt một lăng mộ có quy mô vô tiền khoáng hậu trên đời, muốn đào được cửa mộ ít nhất cũng phải mất mấy ngày.

"Theo như lăng mộ bình thường thì mộ thất sẽ nằm ở phía bắc." A Cửu nói.

"Tường nhà bao giờ cũng phải kiên cố hơn cửa ra vào." Mạc Vấn lắc đầu nói, xong giơ tay chỉ xung quanh, "Lăng mộ nằm sâu hơn hai mươi trượng, toàn bộ ở dưới mặt đất, đào từ hướng nào cũng đều giống nhau. Huống chi cửa hang nằm ở hướng nam, có thể phòng ngừa nếu tuyết rơi dày sẽ chặn mất cửa hang."

"Nói có lý." A Cửu gật gù.

"Ta chọn đào mùa đông cũng là có nguyên nhân, mùa đông Bất Hàm Sơn sẽ vô cùng giá rét, địa đạo đào được gặp lạnh sẽ đông cứng lại rất vững chắc, bảo đảm đường lui thông suốt. Ngoài ra khi đào sâu xuống dưới sẽ rất là oi bức, mùa đông khí lạnh có thể triệt tiêu oi bức trong mộ. Thêm nữa thời tiết giá rét độc vật cũng sẽ suy yếu, dù cho có độc khí xâm nhập thì dưới tiết trời mùa đông độc tính cũng sẽ suy giảm rất nhiều." Mạc Vấn một vừa giải thích.

"Thiên Khu Tử hành sự lúc nào cũng chu toàn." A Cửu nghe vậy mỉm cười gật đầu, trên thế gian phụ nữ ai cũng thích đàn ông vừa dũng mãnh vừa tỉ mỉ chu đáo, nhưng đàn ông vừa dũng mãnh vùa tỉ mỉ cũng giống như nữ tử vừa hiền đức lại xinh đẹp vậy, rất là hiếm thấy.

"Thiên Tuyền Tử quá khen." đương nhiên Mạc Vấn biết A Cửu muốn nghe câu trả lời thế nào.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng đều vui vẻ, hai người năm đó ngẫu nhiên cầm được đạo hiệu Thiên Khu Thiên Tuyền tượng trưng cho một “thiên” một “địa”, là trời đã định là phu thê.

Phần lớn dị loại bản thể cường tráng hơn nhân loại nhiều, Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan đào đất liên tục không ngơi nghỉ, tới tận canh ba thì lão Ngũ trở về, mang về rất nhiều đồ ăn, rượu uống cùng một đống đồ lặt vặt.

Mạc Vấn bảo Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan dừng lại, lấy rượu cùng hai người giải lao.

Trong lúc Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan nghỉ ngơi, Mạc Vấn cùng A Cửu đi vào địa đạo, đi qua lối đi Hoàng Y Lang mở rộng rất là rộng rãi, so với con đường bình thường còn bằng phẳng hơn, bởi vì đất bùn đều bị nện chặt ra xung quanh cho nên ngoài địa đạo cũng không tích tụ quá nhiều đất.

Địa đạo sâu tới hai mươi mấy trượng, nửa phần trước hơi hướng về phía tây, nửa sau lại hơi chếch đông, đây là Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan sau khi phát hiện mình đào lệch thì tiến hành sửa lại, hai người bọn họ ở dưới đất không cảm giác được phương hướng nên không thể đào thẳng. Nhưng nói chung địa đạo cũng không quá lệch so với phương hướng ban đầu.

"Lão gia, cậu chưa từng đào mộ bao giờ, làm sao biết cửa mộ ở nơi nào?" Lão Ngũ cầm một quả táo đưa cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn thấy quả táo chín mọng, liền đưa tay nhận lấy.

A Cửu thay mặt trả lời, "Chúng ta mặc dù chưa từng đào mộ ai, nhưng đạo sĩ rất quen thuộc với công việc mai táng cũng như quy củ lăng mộ, bia mộ ngoài kia với cửa mộ, mộ thất đều phải nằm trên cùng một đường thẳng đấy."

Lão Ngũ được giải thích nên không hỏi lại nữa, cúi đầu chuyên tâm ăn táo, cây táo với quả anh đào là hai loại dễ bị sâu bệnh nhất, trong mười quả táo chín ít nhất có một quả có sâu, mà anh đào chín còn bị nhiều hơn, mười quả có đến hai ba quả bị sâu.

"Phương hướng không sai, chỉ sợ cao thấp có sai sót." Mạc Vấn nói, lối đi là đào từ mặt đất hướng về phía bắc, rất khó bảo đảm cửa mộ sẽ ở phía dưới.

A Cửu gật đầu rồi đi tới cuối địa đạo, đưa tay phóng ra linh khí tiến hành cảm giác, linh khí có khả năng xuyên thấu, có thể thông qua linh khí đến dò xét sự vật cách xa mấy trượng.

Cảm giác một lúc, A Cửu xoay người nhìn Mạc Vấn lắc đầu một cái, ý nói không tìm ra cửa mộ.

"Đào được trăm trượng rồi hẵng dò xét." Mạc Vấn vẫy tay với A Cửu, ba người xoay người ra khỏi địa đạo.

Tiêu Ngọc Lan cùng Hoàng Y Lang nghỉ ngơi xong lại tiến hành đào tiếp, tới buổi sáng giờ Mão, Mạc Vấn gọi hai người ra nghỉ ngơi. Hắn từng thống soái đại quân, am tường đạo lý cầm binh, nếu muốn binh lính nghe lệnh thì nhất định phải cho họ ăn no, Tiêu Ngọc Lan cùng Hoàng Y Lang ăn no rượu say, ngủ chán chê đến buổi trưa mới lại bắt đầu làm việc.

Ba ngày sau, Tiêu Ngọc Lan rốt cuộc cũng lập công, nó khứu giác nhạy bén ngửi thấy mùi gạo, lần theo mùi đào xuống hơn một trượng nữa thì phát hiện một tầng gạo nếp dẻo bị lấp, đào thêm chín thước nữa, phát hiện một cửa mộ to lớn.

Do lúc trước đào ở vị trí quá cao, nên phải mất một ngày công phu để khơi thông lối đi, tới ngày thứ năm mới hoàn toàn dọn dẹp xong cửa mộ.

Cửa lăng mộ cao hơn một trượng, rộng chừng hai trượng, hoàn toàn khác với cửa mộ thông thường, cửa mộ nơi này càng giống như cửa thành, hai bên có khắc hai câu đối, bên trái là "Chinh tây tiên phong", bên phải khắc "Dũng quan tam quân". Trên cửa có một mái che hình tứ giác, phía dưới mái che có một cái biển, trên biển không có chữ viết, mà là khắc một món binh khí hình dáng kỳ quái.

"Hai cái lưỡi liềm hình bán nguyệt, ở giữa là môt mũi thương, lão gia, đây là loại binh khí gì?" Lão Ngũ ngẩng đầu đánh giá kiện binh khí kia.

Mạc Vấn cau mày không đáp.

"Cửu cô, cái này rốt cuộc là binh khí gì?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không nói, lại quay đầu đi hỏi A Cửu.

"Phương Thiên Họa Kích..."
Bình Luận (0)
Comment