Tử Dương

Chương 390

Dịch: Mr.Crazy111

Biên: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs

"Con được học phép thuật hả sư phụ? " Vô Danh vui mừng khôn xiết, "Sư phụ, người muốn dạy con phép thuật?"

Mạc Vấn gật gật đầu rồi xoay người đi về hướng bắc, hắn vốn muốn tạo cho Vô Danh một trụ cột thật vững chắc rồi mới truyền lại phép thuật cho nó, nhưng ngờ đâu biến cố lại bất ngờ xảy đến. Sau khi tận thế đến thì lũ yêu vật cũng sẽ mất đi ràng buộc, nhất định phải truyền lại chút đạo pháp cho Vô Danh, nếu không làm vậy thì khi tận thế đến nó sẽ không có khả năng tự vệ.

Mấy tháng chưa từng ra ngoài, lúc này đã là mùa xuân. Sau khi cất bước Mạc Vấn phát hiện ruộng ngô hai bên đường lớn thu gặt cực kỳ cẩu thả, rất nhiều cây chỉ bị chặt ngang gốc.

Đi tiếp mấy chục dặm, vẫn cứ là tình hình như thế, ngay lúc Mạc Vấn cảm thấy nghi hoặc thì phía trước xuất hiện một thôn xóm không lớn.

Nhìn thấy thôn trang, Mạc Vấn dừng lại, liếc mắt cau mày trông xa về phía thôn. Lúc này đang vào buổi trưa nhưng trong thôn không có khói bếp, cũng không nhìn thấy bóng người, không nghe được tiếng nói của dân chúng.

"Sư phụ, có chuyện gì sao?" Vô Danh hỏi.

Mạc Vấn lắc đầu, thu tầm mắt lại cất bước về phía trước. Chẳng bao lâu sau hai người đã tới trước cổng thôn, Mạc Vấn mơ hồ ngửi thấy được mùi hôi thối.

"Thôn này có khả năng đã gặp bất trắc." Mạc Vấn nhìn Vô Danh nói rằng.

"Sư phụ, để con đi trước thăm dò đường." Vô Danh đeo túi chạy về phía trước.

Cũng không lâu lắm Vô Danh đã chạy trở về, sắc mặt trắng bệch, "Sư phụ, trong thôn tất cả đều là người chết."

Ngay từ đầu Mạc Vấn đã đoán được tình hình hẳn là như thế, nên khi nghe vậy cũng không có cảm thấy bất ngờ, chỉ gật đầu cất bước đi đến thôn làng. Tới cửa thôn liền trông thấy lượng lớn thi thể, những thi thể này đều là trang phục nông dân, căn cứ dấu hiệu trên thi thể có thể thấy được thời gian tử vong ít nhất cũng phải mười mấy ngày, giữa trưa nhiệt độ tăng lên, không ít thi thể trở nên thối rữa bốc mùi.

Những thi thể này đều là bị người giết chết, trên người có nhiều vết thương, phần lớn là vết đao, cũng có người bị trúng tên, xung quanh thi thể lưu lại các loại nông cụ, dao phay lưỡi búa cùng những vật dụng thường ngày, bởi vậy có thể thấy được trước khi chết bọn họ đã nỗ lực chống cự.

"Sư phụ, là ai ác độc như vậy, sát hại những dân chúng vô tội này?" Vô Danh che miệng hỏi.

"Người Hồ." Mạc Vấn cất bước vào thôn, hắn đã từng dẫn dắt binh lính người Hồ, quen thuộc binh khí bọn họ sử dụng cùng thủ pháp giết người, căn cứ vết thương trên người nạn nhân thì bọn họ đều là bị người Hồ giết chết.

Trong thôn cũng có người chết, chết đều là đàn ông, một người phụ nữ trẻ em đều không có, Mạc Vấn tiến vào nhà một hộ nông dân, phát hiện hũ thóc đã bị người lấy hết, lại đổi sang nhà khác, vẫn cứ là tình huống như thế, chuồng ngựa, lồng gà, chuồng chó đều trống không, phàm là đồ có thể ăn thì đều bị mang đi.

"Sư phụ, người Hồ có phải là vì cướp lương thực mới giết bọn họ không?" Vô Danh tuổi nhỏ, mùi hôi thối của tử thi làm ruột gan nó cuộn trào, muốn buồn nôn.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, tình cảnh này nhiều năm trước hắn đã từng trải qua, tình hình nơi đây cùng huyện Tây Dương giống nhau như đúc.

"Phụ nữ và trẻ em đều đi đâu cả rồi?" Vô Danh không chịu nỗi, vội lấy ống tay áo che miệng.

Mạc Vấn không có trả lời, kì thực Vô Danh đã đoán được trong thôn phụ nữ trẻ em đã đi đâu, vấn đề này căn bản không cần trả lời. Căn cứ tình huống trong thôn có thể thấy được ba điểm: Một là người Hồ cùng người Hán đã như nước với lửa, hai là người Hồ đang thiếu thốn lương thực, thứ ba là người Hồ đã không còn dùng chủ trương an ủi động viên người Hán không tạo phản nữa, mà bắt đầu dùng phương pháp điên cuồng giết chóc để trấn áp.

"Đi thôi, rời khỏi nơi này." Mạc Vấn cất bước đi về hướng bắc thôn.

Vô Danh đã sớm muốn rời khỏi nơi đầy xác thối khó ngửi này, nó đeo túi hành lý bước nhanh đuổi theo Mạc Vấn.

Đi về hướng bắc 20 dặm lại tới một thôn trang, tình huống cùng thôn trang lúc trước giống y hệt, chỉ có điều nơi này may mắn còn sót lại vật còn sống, đó là một con chó già đang đứng bên cạnh thi thể của chủ nhân, lưu luyến chưa muốn rời đi.

Vô Danh rất có lòng từ bi, thấy con chó kia gầy trơ cả xương bèn lấy lương khô cho nó ăn. Con chó một ngoạm lấy ăn sạch lương khô, lại hướng về phía Vô Danh vẫy đuôi đòi ăn.

"Sư phụ, chúng ta..."

"Không được, ngày sau chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều tình huống thế này nữa, sao có thể gặp ai cũng giúp đỡ được?" Mạc Vấn cắt ngang lời Vô Danh.

Mạc Vấn không đồng ý, Vô Danh cũng không thể tùy tiện làm trái ý, xoay người theo Mạc Vấn rời đi.

Con chó già theo hai người đi tới cửa thôn, thấy không được cho đồ ăn nữa lại quay đầu lại trở lại trong thôn.

"Sư phụ, chúng ta nếu là mặc kệ nó, nó sớm muộn cũng sẽ chết đói." Vô Danh không đành lòng.

Mạc Vấn nghe vậy dừng lại, vẫy tay Vô Danh lại gần, "Gặp thời loạn lạc, bất kể là chó hay là người đều rất khổ cực, tin tưởng sư phụ, chẳng bao lâu nữa con sẽ thấy người so với nó còn đáng thương gấp mười gấp trăm lần. Đi thôi, đừng dẫn nó đi, nó muốn ở bên cạnh canh gác cho chủ nhân liền để nó toại nguyện đi."

Vô Danh nghe vậy gật gật đầu, không định dẫn con chó theo nữa.

Nếu như chỉ là một hai thôn làng như thế, Mạc Vấn cũng sẽ không cảm giác kinh ngạc, nhưng đi cả ngày gặp qua một trấn bốn thôn tất cả đều là như vậy. Cả ngày thầy trò hai người đều đi đường, đi qua trăm dặm ngay cả một bóng người sống cũng không thấy, tình hình như thế làm hắn một lần nữa cảm nhận được sự khốc liệt của chiến tranh.

Đến tận khi mặt trời lặn hai người vẫn không tìm được chỗ nghỉ chân thích hợp, chỉ có thể ở bên đường đốt một đống lửa, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Chu vi trăm dặm đều là người chết, nhân khí suy yếu, các loại âm vật sẽ thừa dịp bóng đêm xuất hiện.

"Sư phụ, cái gì đang kêu đấy?" Xa xa truyền đến một tiếng kêu quái dị khiến Vô Danh sởn cả tóc gáy.

"Trên cái cây to phía nam đầu thôn có một con cú ma." Mạc Vấn chỉ ngón tay về phía nam giải thích "Cú ma là con vật thuộc cõi âm, có thể câu hồn dẫn phách, vong hồn bên trong thôn kia chưa xuống tới địa phủ, nó đang kêu gọi chúng xuống."

Vô Danh nghe vậy lặng lẽ nhích tới gần Mạc Vấn. Đêm nay tuy rằng có trăng, nhưng ánh trăng thuộc về ánh sáng lạnh, tuy có thể chiếu sáng nhưng không thể làm lòng người an tâm.

"Vô Danh, đem tấm bùa chú này dán lên cây đại thụ nơi con cú ma đang đậu." Mạc Vấn vẽ một đạo hỏa phù đưa về phía Vô Danh, công việc của đạo nhân chính là hàng yêu trừ ma, tuyệt đối không thể nhát gan.

Vô Danh đoán được việc làm này của Mạc Vấn là để rèn luyện lòng can đảm cho nó, chỉ có thể nhắm mắt nắm lấy lá bùa thấp thỏm đi tới phía nam. Vừa nghĩ phải trở lại thôn trang xác chết khắp nơi nó liền không nhịn được hai chân run lên, đã vậy trên ngọn cây đầu thôn còn có một con cú quái dị đang khanh khách cười.

"Sợ hãi không phải chuyện gì mất mặt hết, sư phụ năm đó cũng từng bị doạ sợ đến hồn vía lên mây. Dũng cảm cũng không phải là không sợ gì, mà là tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn có thể tự khắc chế nỗi sợ mà tiến lên. Con là đàn ông, đàn ông nên có dương cương chính khí, đi, cứ can đảm mà đi." Mạc Vấn dạy đồ đệ hệt như đang dạy con vậy.

Được Mạc Vấn cổ vũ, Vô Danh dũng khí tăng mạnh, bước nhanh đi về phía nam. Ở bên ngoài trăm trượng con cú ma đậu trên cây kia liên tục kêu cười quái dị như quỷ khóc. Vô Danh dũng khí lại mất hết, lại muốn xoay người bỏ chạy, bỗng phát hiện đống lửa và sư phụ đã cách mình rất xa, trong lòng càng thêm hoảng sợ.

"Đi đi, sư phụ vẫn quan sát con đây." Mạc Vấn cổ vũ lần thứ hai.

"Ta không sợ ngươi, ta là đàn ông, ta không sợ ngươi đâu." Vô Danh hô lớn lao về phía trước, tới bên dưới gốc cây trực tiếp dán tấm hoả phù lên. Lúc này con cú ma đang ở ngay trên đầu khiến Vô Danh hoảng sợ cực độ, phía sau lưng rét run, da đầu tê dại.

Hỏa phù phát ra ngọn lửa đốt cháy cây đại thụ, trên cây con cú ma bị chấn kinh, đập cánh rời khỏi cây đại thụ hướng phía nam bay đi.

"Còn dám kêu nữa ta vặt sạch lông chim của ngươi." Vô Danh rút ra kiếm gỗ đào, vung vẩy kêu la.

Doạ chạy con cú, Vô Danh cảm thấy rất hãnh diện, vác kiếm gỗ đào cất bước trở về.

"Rất tốt, âm hồn quỷ mị có thể cảm giác được dương khí. Khi giao chiến với chúng nó tuyệt không thể thua về khí thế, khí thế càng thịnh thì dương khí càng tăng, nếu là trong lòng sợ sệt, khí thế liền yếu, chúng nó sẽ càng ngày càng càn rỡ." Mạc Vấn nói rằng.

"Vâng, sư phụ, con nhớ kỹ rồi, sau này mặc kệ gặp phải cái gì yêu ma quỷ quái con đều sẽ không sợ sệt." Vô Danh trọng trọng gật đầu.

"Thật chứ?" Mạc Vấn cười hỏi.

"Sư phụ, người lại muốn thử thách con nữa sao?" Vô Danh nhếch miệng trả lời.

"Quỷ hồn các loại con đều đã gặp rồi, còn có một loại âm vật con chưa từng thấy, cách nơi này không xa vừa vặn có một con, con có thể xem thử một chút." Mạc Vấn hỏi.

"Sư phụ, người đang nói đến cương thi phải không?" Tóc gáy của Vô Danh lần thứ hai dựng thẳng lên.

"Đúng vậy, hôm nay trăng tròn, chính là thời điểm cương thi chui từ dưới đất lên hấp thu ánh trăng, đi, ta mang con xem thử một chút." Mạc Vấn đứng dậy.

"Sư phụ, người xem, con pháp thuật, bùa chú gì cũng không biết, bây giờ nhìn cũng không có ích lợi gì". Vô Danh lên tiếng thoái thác.

Mạc Vấn làm sao có thể không biết Vô Danh đang nghĩ cái gì, nghe vậy chỉ mỉm cười rồi cất bước về hướng bắc. Vô Danh thấy Mạc Vấn quyết ý cũng chỉ có thể nắm lấy bao quần áo nhắm mắt chạy theo hắn.

"Sư phụ, cương thi mặt mũi ra sao?" Vô Danh thấp thỏm hỏi.

"Cũng gần giống con người thôi, chỉ là khuôn mặt đen kịt, do tác động của thi khí nên hàm răng sẽ lộ ra ngoài, móng tay mọc dài ra, nếu chẳng may bị nó cắn trúng hoặc là bắt được cần lấy gạo nếp tiêu độc, hoặc lấy hùng hoàng pha với mật quạ trừ độc. Nếu để lâu, thi độc sẽ xâm nhập vào linh khiếu, nạn nhân sẽ trở thành hành thi." Mạc Vấn nói ra.

"Sư phụ, con nghe lão sư phụ nói cương thi đều là dp oán khí sinh ra, có đúng không." Vô Danh chăm chú đi theo Mạc Vấn.

"Xác thực như vậy, người trước khi chết mang trong lòng oán khí, mà lại được chôn cất nơi âm hàn thì có khả năng thi thể sẽ không bị thối rữa, biến thành cương thi." Mạc Vấn nói.

"Cần bao nhiêu oán khí mới có thể biến thành cương thi, mà nơi âm hàn là gì?" Vô Danh căng thẳng nhìn xung quanh trái phải.

"Lúc trước ta và con nhìn thấy gia quyến của một hộ nhà giàu bị vu oan hãm hại. Bọn họ vẫn hay làm việc thiện nhưng lại bị người vu oan, những người họ đã từng giúp đỡ nay lại trở mặt hãm hại bọn họ, oán khí như vậy liền đủ để làm bọn họ biến thành cương thi, nhưng tiền đề vẫn là phải chôn cất ở nơi âm hàn. Cái gọi là nơi âm hàn chính là nơi ẩm ướt, cả năm không có ánh mặt trời." Mạc Vấn giải thích.

"Địa phương có ánh mặt trời chiếu đến thì sẽ không có cương thi?" Vô Danh lại hỏi.

"Đương nhiên, mặt trời phát ra dương khí chính là khắc tinh của loại âm vật này. Chúng nó không chịu nổi ánh mặt trời, nhưng lại hấp thu khí Thái Âm. Đêm trăng tròn thông thường sẽ chui từ dưới đất lên hiện thân, hấp thu Thái Âm hàn khí. Nếu chưa từng bị đạo nhân hàng phục, sau khoảng một trăm năm cơ thể sẽ mọc lông đen, một ngàn năm sau sẽ hóa thành lông trắng. Tới khi đó thần trí của nó sẽ hoàn toàn đầy đủ, cũng có đạo hạnh, toàn thân cứng rắn như sắt, có thể nhảy một cái xa mấy trượng, rất khó hàng phục." Mạc Vấn nói.

Thầy trò hai người vừa đi vừa nói, một phút sau Mạc Vấn đi tới một con đường nhỏ trong núi. Trong núi cây cỏ rậm rạp, nhiều loài thú thi nhau kêu gào, đường đi thì hẹp, Vô Danh càng lúc càng căng thẳng.

Từ chân núi đi lên sườn núi, từ sườn núi lại vòng tới phía đông ngọn núi.

Mạc Vấn ở trên cao nhìn xuống, giơ tay chỉ vào một toà đình viện cũ nát nằm ở phía đông bên dưới núi."Con âm vật kia ở ngay trong đó, con nếu sợ có thể đợi đến sáng ngày mai lại đi."

"Không sợ." Vô Danh nghiêm nghị nói ra.

"Nếu không sợ thì cách ta xa một chút, gót giày sư phụ sắp bị con giẫm nát rồi..."
Bình Luận (0)
Comment