Tử Dương

Chương 393

Dịch giả: argetlam7420

Từ ngoài cửa truyền tới là tiếng kêu của phụ nữ, Mạc Vấn mơ hồ nghe có chút quen tai, nghiêng đầu nhìn ra thì phát hiện ngồi trong xe chở phạm làm một cô gái đầu tóc bù xù, mặc dù bị mái tóc dài che kín khuôn mặt nhưng Mạc Vấn từ quần áo nàng đang mặc trên người vẫn có thể đoán được thân phận nàng ta, người này hẳn là em gái của Thạch Chân, Ký Công chúa Khất Dực A Cổ Thanh, tên chữ Hán là Thạch Thanh.

Hắn cùng Thạch Thanh đã từng có vài lần gặp mặt, Thạch Thanh đối với hắn vẫn luôn rất lễ phép, nhưng Thạch Thanh chính là công chúa người Hồ, nếu ra tay cứu nàng sẽ khiến dân chúng người Hán rất bất mãn.

Trong lòng do dự nên Mạc Vấn không lập tức ra tay cứu viện, chỉ nhíu mày nhìn về phía Thạch Thanh, Thạch Thanh hô một tiếng “Chân nhân” xong cũng không có lên tiếng cầu cứu nữa, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt cầu khẩn, không cần hỏi cũng biết là đang hy vọng hắn có thể xuất thủ cứu giúp.

Mắt thấy xe phạm sắp đi qua quán rượu, Mạc Vấn lắc mình lao ra, với tay nắm lấy cửa xe phạm.

"Có kẻ định cướp tù!" Quân lính áp tải la to một tiếng rồi nhanh chóng bao vây xung quanh Mạc Vấn.

Chiếc xe phạm này do hai con ngựa kéo, Mạc Vấn kéo giật từ phía sau, hai con ngựa cảm nhận được lực cản, hí vang một tiếng nhưng theo lệnh của phu xe vẫn tiếp tục phi đi.

Đoàn quân áp tải phải đến trên dưới một trăm người, dẫn đầu là hai vị tướng quân, chủ tướng ở phía trước, phó tướng sau cùng, xe phạm ở giữa, mắt thấy Mạc Vấn kéo giật xe, hai viên tướng trước sau lần lượt nhảy khỏi lưng ngựa, từ xa vọt tới.

Viên phó tướng ở phía sau, không phải quay đầu lại như chủ tướng cho nên vọt tới trước, tới gần vung thương đâm tới tấp, "Dám cướp trọng phạm, luận xử như kẻ phạm tội."

Viên phó tướng kia mặc dù ra chiêu rất uy lực, nhưng đối với Mạc Vấn thì chẳng là gì, mắt thấy trường thương đâm tới, Mạc Vấn ung dung giơ tay lên bắt gọn cán thương. Lúc này chủ tướng cũng đã tới kịp, từ trên không trung vung trảm mã đại đao khí thế hùng hổ đánh xuống.

Mạc Vấn có cảm giác, lập tức quay đầu lại đối mặt với chủ tướng, nào ngờ viên chủ tướng vừa trông thấy hắn mặt đã tái mét, nhanh chóng thu đao về, cùng lúc đó lên tiếng hô to, "Tôn Thiên Hổ, mau dừng tay lại."

Viên phó tướng nghe thấy chủ tướng nói vậy thì rất ngạc nhiên, mặc dù không rõ ràng cho lắm nhưng cũng không dám trái lệnh, sau khi xuống ngựa liền truyền lệnh thuộc hạ, "Khoan hãy động thủ."

Mặc dù xảy ra chuyện bất ngờ, nhưng Mạc Vấn vẫn đoán được viên chủ tướng nọ có khả năng biết mình, đợi người kia xoay mình đứng lên, Mạc Vấn cẩn thận nhìn kỹ người này, phát hiện người này thật là có chút quen mắt.

"Mạt tướng Thái Thông, bái kiến Chân nhân." Viên chủ tướng bước nhanh về phía trước, chống đao quỳ xuống.

"Tướng quân chẳng lẽ là một trong mười vị bộ binh giáo úy năm đó ở lại trấn thủ Định Châu?" Mạc Vấn cũng không dám khẳng định, năm đó hắn dẫn quân Đông chinh tốn thời gian ba năm, tướng lĩnh dưới quyền thay đổi liên tục, hắn không cách nào nhớ mặt hết toàn bộ.

"Chân nhân trí nhớ thật tốt, mạt tướng năm đó thống lĩnh hai ngàn hậu quân." Thái Thông đáp.

"Tướng quân mau mau đứng dậy, bần đạo đã sớm treo ấn từ chức rồi." Mạc Vấn đem trường thương trong tay trả lại cho phó tướng Tôn Thiên Hổ còn đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh, tiến tới đỡ Thái Thông dậy.

Thái Thông sau khi đứng dậy liền nhìn phó tướng khoát khoát tay, tỏ ý bảo gã dẫn quân giải tán đám đông dân chúng đang vây xem. Lại hướng Mạc Vấn nói, "Chân nhân ngăn lại xe phạm là có chỉ thị gì?"

"Ký Công chúa đây cùng bần đạo có vài lần gặp mặt, cũng tính là người quen cũ, bần đạo không đành lòng thấy chết mà không cứu." Mạc Vấn vừa nói vừa hướng Thạch Thanh trong lồng giam gật đầu một cái, Thạch Thanh mừng đến chảy nước mắt, chỉ cần Mạc Vấn chịu ra tay là cái mạng này của nàng coi như giữ được rồi.

Thái Thông nghe vậy mặt lộ vẻ khó xử, nhưng gã chỉ suy nghĩ rất nhanh liền đưa ra quyết định, "Chân nhân đã có lời, mạt tướng nào dám không thả, Tôn Thiên Hổ, mở lồng giam ra, đưa nàng ta xuống."

Phó tướng nghe chủ tướng hạ lệnh, vội vàng bước lên trước, nhưng gã cũng không lập tức thả người ngay, mà lộ vẻ mặt như đưa đám nhìn Thái Thông, "Tướng quân, để mất trọng phạm, sau này biết bàn giao thế nào với Đô đốc đây?".

Thái Thông không đợi Mạc Vấn nói đã quát lên với Tôn Thiên Hổ, "Vị này chính là người năm đó đã dẫn quân thu phục ba quận Đông Bắc, Hộ Quốc Chân Nhân Mạc Vấn, tên Phiên Tăng ngoại tộc ở Nghiệp Thành kia cũng là do Mạc Chân nhân diệt trừ, Chân nhân nói thả, ai dám không thả? Ngươi mau đem chìa khoá tới, chớ có dài dòng."

Phó tướng mặc dù chưa từng thấy tận mắt Mạc Vấn nhưng đã nghe qua danh tiếng hắn, nghe Thái Thông nói thế sao còn dám do dự nữa, vội vàng rút chìa khóa đeo bên hông đưa cho Thái Thông. Thái Thông cũng lấy từ bên hông một chiếc chìa khóa khá, hai cái cùng lúc tra vào mới mở ra được ổ khoá cửa xe phạm.

Từ khi Lỗ Ban sáng chế ra khoá đến nay đã hơn tám trăm năm, lúc này ổ khóa được sử dụng hết sức phổ biến, nhưng loại ổ khóa tinh vi bực này vô cùng hiếm gặp, như vậy có thể thấy Thẩm Quan Thanh coi trọng Thạch Thanh đến nhường nào, Thạch Thanh chính là công chúa người Hồ, là con tin vô cùng trọng yếu.

Thạch Thanh là bậc công chúa, rơi vào tình cảnh như vậy vừa nhục nhã vừa xấu hổ, sau khi ra khỏi lồng giam nàng chỉ khẽ khom người hành lễ với Mạc Vấn, không còn mặt mũi nào nói chuyện.

"Mời Thái tướng quân chuyển lời tới Thẩm Đô đốc, bần đạo ngày mai sẽ tới viếng thăm phủ." Mạc Vấn nói với Thái Thông, Thái Thông đã tha cho Thạch Thanh, hắn không thể để gã lại gánh tội cho mình được.

Thái Thông nghe vậy hết sức mừng rỡ, "Mạt tướng nhất định sẽ chuyển lời của Chân nhân tới Đô Đốc, mạt tướng có một biệt viện cách nơi này không xa, rất là thanh tịnh, xin phép mời Chân nhân đến đó tạm nghỉ qua đêm."

Mạc Vấn cân nhắc trong lòng một chút rồi gật đầu nói, "Vậy đành làm phiền tướng quân."

"Đây là vinh hạnh của mạt tướng, " Thái Thông kích động xoa xoa hai tay, lại quay sang bảo quân lính, "Các ngươi đi trước trở về phủ, Thiên Hổ, ta và ngươi đưa Chân nhân đến nghỉ ngơi trước, xong sẽ báo cho Đô Đốc biết."

“Tuân lệnh." Phó tướng vui mừng đáp ứng, Mạc Vấn có lẽ không phải đạo nhân lợi hại nhất trong thiên hạ, nhưng hắn chắc chắn là người danh tiếng lẫy lừng nhất, nếu là có thể tạo quan hệ với hắn, sau này sẽ được rất nhiều chỗ tốt.

"Vô Danh, tới đây." Mạc Vấn vẫy tay với Vô Danh đang đứng ở cửa quán rượu.

Vô Danh khoác túi bước nhanh tới, đứng bên cạnh Mạc Vấn, Mạc Vấn ngày thường kiệm lời, rất ít khi nói về chuyện bản thân, thẳng đến lúc này nó mới biết sư phụ mình là một vị anh hùng.

"Còn không mau bái kiến cô cô cùng hai vị sư thúc." Mạc Vấn bảo Vô Danh.

Vô Danh nghe vậy lần lượt chắp tay hành lễ với Thạch Thanh cùng Thái Thông Tôn Thiên Hổ. Thạch Thanh nhận lễ, cảm kích rơi lệ, Thái, Tôn hai người thấy cử động này của Mạc Vấn mà âm thầm vui mừng.

"Hai người chúng ta cũng là vâng mệnh làm việc, trên đường có nhiều mạo phạm, mong công chúa thứ tội." Thái, Tôn hai người lên tiếng xin lỗi Thạch Thanh.

Thạch Thanh chỉ nhìn hai người gật đầu một cái, không nói tiếng nào.

Lúc trước có vị giáo úy nói chuyện cùng Mạc Vấn mắt thấy Mạc Vấn phải đi, vội vàng từ trong quán rượu chạy đến, "Ty chức Tùy Thạch Tham xin chào hai vị tướng quân."

Trong quân đẳng cấp sâm nghiêm, tôn ti rõ ràng, Thái Tôn hai người chỉ liếc xéo giáo úy kia một cái rồi ừ một tiếng.

"Chân nhân, tiền cơm rượu đã trả rồi." Giáo úy kia nói đến đây thấy Thái Tôn hai người mặt lộ vẻ không vui, vội vàng chắp tay lui ra.

Toà biệt viện này là nơi thê thiếp của Thái Thông ở, hai thầy trò vừa đến đám tiểu thiếp liền bị Thái Thông đuổi vào sương phòng, đem phòng chính nhường cho Mạc Vấn, sau đó chạy đôn chạy đáo dọn dẹp thu xếp chăn đệm cơm nước.

"Nấu nước nóng đem tới phòng đông." Mạc Vấn bảo Thái Thông.

Thái Thông trả lời một tiếng rồi kêu người đi nấu nước, thu xếp hết thảy xong xuôi gã mới cùng Tôn Thiên Hổ hớn hở tìm Đô Đốc báo tin vui.

Đợi Thái Thông cùng Tôn Thiên Hổ đi rồi, Thạch Thanh mới quỳ xuống đất cám ơn, "Đa tạ Chân nhân cứu giúp."

Mạc Vấn đỡ Thạch Thanh dậy, "Ta và ngươi vốn là cố nhân, không cần đa lễ như vậy."

Thạch Thanh vốn không phải phụ nữ hiền thục dịu dàng, nhưng giờ phút này gặp nạn, nàng cũng không còn có thể cùng Mạc Vấn ngồi ngang hàng như ngày đó nữa, xấu hổ tủi nhục, tâm trạng rất là sa sút.

"Ngươi sau này có tính toán gì không?" Sau khi hai người ngồi xuống Mạc Vấn hỏi, hắn cũng không hỏi tới chuyện vừa qua, bị bắt áp giải đối với Thạch Thanh mà nói cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

Thạch Thanh không có lập tức trả lời, do dự hồi lâu nàng mới mở miệng đáp, "Ta lần này do bị mắc bẫy nên mới bị bắt ở Cao Châu, lãnh địa của ta vẫn còn, ta định sẽ trở về Ký Châu."

"Ký Châu cách chỗ này cũng không gần đâu." Mạc Vấn nói.

"Đi về phía đông ba trăm dặm chính là địa giới Ký Châu, tới nơi đó ta đã có người tiếp ứng." Thạch Thanh nói.

"Ngày mai ta sẽ phái một con tuấn mã cho ngươi, sau này nhớ hành sự cẩn trọng." Mạc Vấn lên tiếng nói, hắn cứu Thạch Thanh nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hai người trước đã từng quen biết, đã gặp không thể nhắm mắt làm ngơ. Còn sau này Thạch Thanh sẽ ra sao hắn cũng không quan tâm.

Hai người đang nói chuyện, người làm đã nấu nước nóng đưa đến phòng đông.

"Ngươi có tin tức gì của Thạch Chân không?" Mạc Vấn hỏi.

"Dự quận vẫn chưa thất thủ, một trăm ngàn binh mã triều đình đều đang đóng tại nơi đó." Thạch Thanh nói, nàng cùng Thạch Chân mặc dù là chị em gái, nhưng là cùng cha khác mẹ, hai người quan hệ không tốt lắm.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, người Hán mặc dù đã chiếm lĩnh Nghiệp Thành, nhưng quân đội của người Hồ vẫn còn, căn cơ chưa mất, trước mắt tình thế cũng không hẳn là có lợi cho người Hán, ai chết vào tay ai vẫn còn khó nói.

"Thái Tử hiện ở nơi nào?" Mạc Vấn lại hỏi, Thái Tử mặc dù âm mưu làm phản nên bị phế truất, nhưng hắn tin tưởng Thái Tử nhất định chưa chết, bởi vì còn có Liễu Sanh ở bên cạnh y. Mà hắn sở dĩ hỏi thăm tung tích Thái Tử cũng là vì Liễu Sanh, Liễu Sanh đã giết hại Bách Lý Cuồng Phong cùng ba vị đạo trưởng Vô Lượng Sơn, thù này nhất định phải báo.

Thạch Thanh nghe Mạc Vấn hỏi cũng không trả lời ngay, quan hệ của nàng với Thái Tử Mạc Vấn biết rõ, mà quả thật nàng cũng biết tung tích Thái Tử, lúc này nàng là đang do dự có nên nói thật cho Mạc Vấn hay không.

Mạc Vấn thấy nàng do dự cũng không hỏi nữa, nhưng hắn cũng không thay đổi chủ đề, không đổi chủ đề tức là vẫn đang đợi Thạch Thanh trả lời.

"Có vẻ như Thái tử đang ở Ung quận." Thạch Thanh do dự mãi mới nói qua một câu.

Mạc Vấn lại lần nữa gật đầu, năm đó sau khi hắn từ chức rời khỏi Nghiệp Thành, Liễu Sanh đã thay thế vị trí của hắn, Liễu Sanh cùng Thái Tử đã xây dựng căn cứ ở Đông Bắc nhiều năm, sau khi sự việc bại lộ gã rút về Ung quận ẩn náu cũng là hợp lý.

Thạch Thanh nói xong đứng dậy đi về phòng đông, Mạc Vấn trở về Tây phòng.

"Sư phụ, người đã có gia đình chưa?" Đang lúc chuẩn bị giường Vô Danh bỗng quay đầu hỏi.

"Sao con hỏi vậy?" Mạc Vấn khẽ nhíu mày.

"Không có gì, con tùy tiện hỏi chút thôi, sư phụ, người tại sao phải cứu cô công chúa người Hồ đó?" Vô Danh lại hỏi.

Mạc Vấn đoán được suy nghĩ trong lòng Vô Danh, nghiêm nghị nói, "Vi sư đã có gia đình, đến giờ rồi, con mau niệm kinh vãn khoá đi."

Đọc xong kinh văn, thầy trò hai người lên giường đi ngủ.

Vào khoảng canh ba, Mạc Vấn bỗng nhiên tỉnh dậy, ngưng thần cảm giác, phát hiện mấy luồng khí tức dị loại xuất hiện ở hướng tây bắc Cao Châu, căn cứ khí tức thì người tới là ba con mãnh hổ.

Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới tiếng Thái Thông, "Chân nhân, bên trong thành xuất hiện ba con yêu quái, đang đi khắp nơi hại người, Đô Đốc khẩn cầu Chân nhân hãy ra tay hàng yêu."

"Bần đạo lập tức đi ngay." Mạc Vấn đáp lời, đứng dậy mặc quần áo.

Vô Danh cũng bị đánh thức, xoay mình bò dậy, mặc quần áo đeo kiếm vào.

"Con ở lại chỗ này, vi sư đi chốc lát rồi về." Mạc Vấn nhìn Vô Danh nói.

"Không, con cũng muốn đi." Vô Danh lắc đầu hờn dỗi.

Mạc Vấn không biết làm sao, chỉ đành dẫn Vô Danh ra cửa.

"Đã làm phiền Chân nhân rồi, mạt tướng xin đi trước dẫn đường." Thái Thông đang chờ bên ngoài thấy Mạc Vấn ra liền chắp tay nói.

"Không cần dẫn đường, bần đạo biết bọn chúng hiện đang ở nơi nào." Mạc Vấn khoát tay, mang Vô Danh nhằm hướng tây lao đi.

Cao Châu diện tích khá rộng, chiều dài đến mười mấy dặm, Mạc Vấn men theo khí tức tìm được một cái mãnh hổ đang định ăn thịt một đứa bé, liền xuất kiếm nhanh như chớp chém đứt đầu nó, xong lại đi đuổi theo hai con kia.

Hai con hổ kia cũng không tụ ở một nơi, Mạc Vấn tìm được con thứ hai vung kiếm chém chết ngay, trong lòng chợt cảm giác không được tự nhiên, trên trán hai con hổ đều có lông đen hình chữ vương (王), đây là đặc trưng của loài hổ vùng Đông Bắc, mà nơi này cách Đông Bắc rất xa, con hổ ở tận Đông Bắc sao có thể đến chỗ này tác quái chứ?

Sau một khắc trầm ngâm Mạc Vấn bỗng bừng tỉnh đại ngộ, toát mồ hôi lạnh rùng mình, “Thôi chết, trúng kế “Điệu hổ ly sơn” rồi!”...
Bình Luận (0)
Comment