Tử Dương

Chương 409

Dịch giả: argetlam7420

Trên đường đi về phía Bắc Mạc Vấn một mực không nói gì, Chuyện xảy ra ở Lũng quận khiến tâm tình của hắn rất là chán nản, bất kể là ai khi làm việc gì cũng đều hy vọng mọi người khác có thể hiểu được việc mình làm, cho dù đa số người không hiểu, nhưng chỉ cần có một hai người hiểu được là cũng tốt rồi. Thế nhưng những năm qua hắn lại chẳng có bao nhiêu người bạn để tâm sự, sau khi A Cửu phi thăng hắn thậm chí còn không tìm được một ai để trao đổi, để hiểu được lòng mình.

Đi về phía Bắc hơn mười dặm, bỗng từ xa chạy tới một toán lính, thương binh rất nhiều, phía sau còn có không ít dân phu đẩy xe lương đi theo, đám người này hẳn là đội ngũ vận lương lúc trước bị ngăn cản ở phía bắc Lũng quận.

Chạng vạng tối, hai người tạm nghỉ bên đường, bởi vì không có lương khô nên Mạc Vấn chỉ có thể vào núi tìm củ sắn khoai lang ăn tạm cho no bụng. Nước Lương những năm này luôn ở trong tình trạng thiếu lương thực, cá tôm ở sông, thú hoang trên núi đều đã bị săn bắt hết, lúc này muốn tìm được đồ ăn quả thực không dễ dàng.

"Sư phụ, tiếp theo chúng ta sẽ đến kinh thành nước Lương à?" Vô Danh vừa ăn củ khoai lang nướng khét vừa hỏi.

"Đúng là sẽ đi, có điều cũng không cần phải vội, Vô Danh, sư phụ có một đạo quán ở phía Đông Nam nước Tấn, nếu con muốn có thể đi đến đó ở." Mạc Vấn nói.

Vô Danh nghe vậy vội đặt củ khoai lang xuống, ngạc nhiên quay đầu hỏi, "Sư phụ, lẽ nào con đã làm phiền người sao?"

"Không phải, bây giờ nếu con muốn trở về, hai ta sẽ cùng về, lúc này du ngoạn bốn phương không thích hợp lắm, đồ ăn khó kiếm lại còn phải ngủ ngoài trời, ta sợ con thấy quá khổ cực." Mạc Vấn đưa tay lau đi vỏ khoai dính trên miệng Vô Danh.

"Không sao không sao, người xưa không phải đã nói “họa vô đơn chí, khổ tận cam lai đó” ư? Muốn sống được trong thời loạn này nhất định phải chịu đói chịu khổ, với lại từ ngày con đi theo sư phụ còn chưa hôm nào bị đói mà." Vô Danh khoát tay lia lịa rồi lại tiếp tục cúi đầu gặm khoai.

Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười gật đầu, "Ăn nhanh đi, ăn xong ta với con niệm kinh buổi tối."

Vừa dứt lời, Mạc Vấn bỗng nhiên nhận ra ở hướng đông nam có một luồng khí tức dị thường, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía Đông Nam mây đen cuồn cuộn đầy trời, khi mây bay tới gần, Mạc Vấn rốt cuộc cũng nhận ra người tới là ai, Tam Hoàng tử Đông Hải - Ngao Thuật.

"Chạy thôi, tên phiền phức kia lại tới rồi." Mạc Vấn cười kéo Vô Danh dậy, dập tắt đống lửa bước nhanh về hướng bắc.

"Là con yêu quái Thanh Long lúc trước tỷ thí với người à." Vô Danh tò mò hỏi.

"Chính là y, lúc trước y đánh thua ta nên rất ấm ức trong lòng, chắc là sau khi giải huyệt liền tới tìm ta trả thù đây, chúng ta không nên dây dưa với tên này, mau tránh đi đã." Mạc Vấn đảo mắt nhìn quanh, rồi bước về phía con đường mòn hướng tây nam.

Vô Danh nghe vậy bật cười, đi theo Mạc Vấn rẽ vào đường mòn.

"Sư phụ, y sẽ không giận cá chém thớt giết hết trăm họ trong thành chứ?" Vô Danh vừa đi vừa liên tục quay lại nhìn, thấy đám mây đen chỉ lơ lửng trên bầu trời Lũng quận thì rất lo lắng.

"Lũng quận đã thả cho người Hồ qua rồi, y có nổi giận muốn đánh cũng không có lý do." Mạc Vấn nói.

"May mà người đã thả người Hồ đi, nếu không Lũng quận liền gặp xui xẻo rồi, đáng tiếc bọn họ không cảm kích, lúc này nói không chừng vẫn còn đang hận ngài lắm." Vô Danh nói.

"Đã sớm nói với con rồi, không quản làm chuyện gì cũng không nên trông chờ đối phương sẽ cảm kích." Mạc Vấn cười nói.

Thầy trò hai người nhân lúc trời tối mà đi nhanh, quá nửa đêm thì tới một lối rẽ, đi về phía tây là những triền núi bát ngát trùng điệp, lên phía bắc là đến một thôn trang, Mạc Vấn liền mang Vô Danh đi về hướng bắc.

Chiến tranh Hồ - Hán nổ ra ở biên giới nước Triệu, nước Lương không có bị liên lụy gì, chỉ là nghèo khó chứ không có chiến loạn, trong thôn trang cũng đều có người, lúc trời sáng hai người tới một thôn trang, thôn này dân số không ít, phải có đến hơn hai trăm hộ.

"Vô Danh, con hãy vào thôn tìm một gia đình xin họ bố thí, nhất định phải thành công, nếu không xin được ta phạt con một ngày không được ăn." Mạc Vấn đưa ra yêu cầu với Vô Danh.

"Sư phụ, như vậy không đúng, làm sao có thể chỉ có phạt mà không có thưởng, nếu con xin được thành công thì sao?" Vô Danh lém lỉnh hỏi ngược lại.

"Nếu thành công, ta sẽ truyền cho con pháp thuật phù chú." Mạc Vấn cười nói.

"Được." Vô Danh vui sướng đáp ứng, rồi nhanh chân đi tới căn nhà đầu tiên ầm ầm gõ cửa, "Mở cửa, mở cửa nhanh!"

Đây là một khu nhà rất lớn, Vô Danh gõ cửa một lúc mới có người làm chạy đến mở cửa ra tiếp.

"Tiểu đạo trưởng sáng sớm gõ cửa có chuyện gì?" Người làm nhìn qua Vô Danh rồi hỏi.

"Ta cùng sư phụ đã cùng yêu quái khổ chiến cả đêm, giờ đang rất đói bụng, xin ngài nhanh đi làm cho chúng ta chút gì ăn." Vô Danh hai tay chống nạnh, trợn mắt nói.

Người làm kia thấy Vô Danh vẻ mặt bất thiện, lại nhìn sang Mạc Vấn đạo bào rách nát thì liên tục đáp ứng, xoay người đi vào bưng chút thức ăn ra.

"Sư phụ, được rồi." Vô Danh đắc ý quay về.

Mạc Vấn thấy vậy dở khóc dở cười, "Rốt cuộc con đang xin bố thí hay là cướp đoạt vậy?"

"Đương nhiên là xin bố thí rồi, con có ra tay đánh ai đâu. Con mới phát hiện ra một điều: dân chúng ai cũng sợ người xấu và những người hay chửi rủa." Vô Danh cười gian xảo.

Mạc Vấn nghe vậy không khỏi mỉm cười, Vô Danh sử dụng phương pháp này không thể nghi ngờ là do thấy hắn mấy hôm trước chửi mắng đám tướng lãnh và đạo nhân mà học theo. Nhưng hắn bảo Vô Danh đi xin bố thí cũng chỉ là để cho nó học hỏi thêm về đời sống, cho nên sau khi cười xong thì bảo, "Muốn mắng chửi người khác điều kiện tiên quyết là phải đánh thắng được người ta, nếu tài nghệ không bằng người tuyệt đối không được mắng chửi. Không đùa cợt nữa, đi tìm tiếp đi, lần này con phải tìm nhà nào có thể giúp sư phụ khâu vá lại đạo bào đấy."

Vô Danh không biết làm sao, đành phải bỏ nhà này, men theo đường cái tìm kiếm tiếp, cuối cùng từ phía tây thôn tìm được một gia đình, "Sư phụ, nhà này."

"Vì sao lại chọn nhà này?" Mạc Vấn hỏi, Vô Danh tìm đến một hộ gia đình nhỏ, nhà cửa khá cũ nát.

"Gia đình này có mùi dược thảo tỏa ra, chứng tỏ trong nhà có bệnh nhân, ta chữa bệnh cho bọn họ, rồi nhà họ có người vợ khéo tay sẽ sửa lại áo cho sư phụ." Vô Danh đắc ý giải thích.

"Con làm thế nào biết trong nhà này có người vợ rất khéo tay?" Mạc Vấn cười hỏi.

"Trên cửa có dán hình bông hoa rất là tinh xảo, chắc hẳn phải do người khéo tay làm." Vô Danh tràn đầy vẻ tự tin chỉ hình cắt giấy dán trên cửa.

"Quan sát tốt lắm, nhưng vẫn chưa thể coi là tỉ mỉ, gia đình này có người bị bệnh lại chính là người vợ, hơn nữa nhà này không còn ai biết may vá nữa, cho dù chúng ta chữa bệnh giúp họ, thì người vợ cũng không cách nào sửa lại quần áo cho chúng ta được." Mạc Vấn gật đầu nói.

"Sư phụ, người làm sao biết người bị bệnh là người vợ? Còn nữa, làm sao người biết nhà bọn họ không còn ai biết may vá?" Vô Danh thấy Mạc Vấn nói thế thì tò mò không hiểu, nhưng nó không thể không tin.

"Cơm nấu bị cháy." Mạc Vấn nói xong chỉ tay vào cửa gỗ, ý bảo Vô Danh gõ cửa nghiệm chứng.

Vô Danh tiến lên gõ cửa, đi ra mở cửa là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, thấy thầy trò hai người ngoài cửa liền nói nhanh: "Chờ một chút" rồi xoay người đi vào.

"Thiện nhân, sư phụ ta biết chữa bệnh." Vô Danh hô lên.

Vị chủ nhà nghe vậy vội vàng quay lại, "Cậu nói có thật không?"

Mạc Vấn ôm quyền chứng thực lời Vô Danh: “Quả đúng như vậy.”. Kết quả đã chứng minh hắn đoán không nhầm. Sau khi xem bệnh cho người vợ thầy trò hai người bước ra cửa đi về hướng đông.

"Trên đời này thực chất không hề có bí mật, cái gọi là bí mật chỉ là nói với những người không tinh ý để mắt mà thôi, chân tướng phải dựa vào chính mình quan sát phán đoán, không thể nghe qua lời truyền miệng, cũng không thể sơ suất khinh thường." Mạc Vấn nhân cơ hội giảng giải cho Vô Danh.

"Sư phụ, con nhớ rồi." Vô Danh thuận miệng đáp lại.

Mạc Vấn thấy vậy gật đầu, lại nói tiếp, "Càn khôn hóa thiên địa, có Âm có Dương, bách tính trong thiên hạ đại khái có thể chia làm hai loại, một là những người thông minh, những người này thường rất tỉ mỉ, làm việc gì cũng quan sát suy tính kỹ càng, những người này có thể sống rất dư dả, đây là lẽ tự nhiên. Phàm là sự đời đều sẽ có xấu tốt hai mặt, có được tất có mất, bọn họ sống dư dả nhưng đồng thời cũng sẽ sống rất mệt mỏi, bởi vì lúc nào cũng phải suy nghĩ, toan tính là một chuyện rất khổ cực.

Còn một loại khác là những người tầm thường, những người này có tầm nhìn thiển cận, lười quan sát suy tính, được đến đâu hay đến đó, cho nên bọn họ sống rất là ung dung thoải mái, đó là rõ ràng. Nhưng cũng chính bởi vì bọn họ lười quan sát suy tính nên sẽ bị những người thông minh lợi dụng dẫn dắt, do vậy những người này thường sống ở tầng chót nhất, chỉ là dân thường."

"Sư phụ, thế đạo sĩ là loại người nào?" Vô Danh hỏi.

"Đạo sĩ mỗi người lại khác nhau, tựa như vi sư đây miễn cưỡng có thể coi là người thông minh, còn như đám người Lăng Vân Tử tự cho mình là đúng nhưng thực chất lại là những kẻ ngốc nghếch." Mạc Vấn nói.

"Sư phụ, tự mình khen mình là không nên a." Vô Danh thầm cười trộm.

"Con đấy, con vẫn còn chịu ảnh hưởng từ những định kiến quá nặng, để ta nói rõ ràng cho con hiểu, giống như con lừa lại đi vào núi khoe tài, con hổ lại đi xay bột kéo xe, hai việc này bản chất đều là dối trá, con người sống phải tự biết vị trí cũng như khả năng của mình, là con lừa phải biết điều mà kéo xe, là con cọp phải xưng hùng xưng bá núi rừng, làm việc phù hợp với bản thân mới thực sự là thuận theo tự nhiên, con hiểu chứ?" Mạc Vấn hỏi.

"Con hiểu rồi, là cái gì thì chính là cái đó, chưa có bản lãnh thì không nên khoe khoang, có bản lãnh rồi cũng không nên ra vẻ ta đây anh hùng." Vô Danh trịnh trọng gật đầu.

" Đúng, đạo nhân làm việc cần quang minh lỗi lạc, không thể giấu đầu hở đuôi. Những vị quan viên cải trang vi hành ấy, sâu trong nội tâm bọn họ cũng không phải quang minh gì, chỉ mong có người tới trêu chọc, coi thường họ, để rồi sau đó họ mới nói ra thân phận làm đối phương sợ hãi. Còn có rất nhiều người học võ cũng có thói quen như vậy, kì thực đây là thói hư vinh, thích được khen ngợi mà thôi, sau khi lớn lên con tuyệt đối không được những chuyện như vậy, là cái gì thì chính là cái đó, không phải thì đừng có giấu giếm ngụy trang, Nếu không chính là hạng người kém cỏi, làm trái giáo lý Đạo gia." Mạc Vấn nói.

"Sư phụ, người cứ yên tâm, hay là chúng ta trở về tìm gia đình nào vá áo cho người đã?" Vô Danh nói.

Được Vô Danh nhắc nhở, Mạc Vấn lúc này mới phát hiện mình đã đi ra khỏi thôn nên quay đầu trở về, tìm căn nhà lớn nhất thôn gõ cửa xin vào.

Lưu Thiếu Khanh ở nước Lương tuyên truyền Đạo giáo, xem thường đạo Phật làm cho đệ tử Đạo gia có địa vị rất cao, Mạc Vấn nói rõ ý định, chủ nhà vội vàng mời thầy trò hai người vào nhà, dâng trà chiêu đãi.

Người ta vẫn thường nói “người nào cung kính lễ phép nhất định có chuyện muốn nhờ”, thái độ ân cần của chủ nhà khiến Mạc Vấn trong lòng sinh nghi, bèn hỏi: "Thiện nhân có chuyện gì xin hãy nói rõ?"

Vị chủ nhà là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nghe Mạc Vấn nói vậy bèn dè đặt hỏi, "Không biết đạo trưởng có biết làm pháp không?"

"Ta biết." Mạc Vấn gật đầu nói, kì thực theo quy tắc muốn làm pháp cần ít nhất ba người cùng làm, nhưng đạo nhân vượt qua Thiên Kiếp muốn xử lý yêu tà căn bản không cần người giúp.

"Vậy thì hay quá, xin đạo trưởng hãy làm pháp siêu độ cho mẹ ta, không cần biết có hiệu quả hay không, tiền thù lao tuyệt đối không dám thiếu." Vị chủ nhà trẻ tuổi nói.

"Người chết không yên sao?" Mạc Vấn cau mày hỏi.

"Không dối gạt đạo trưởng, Diêu mỗ lúc mới sinh ra thai bị nằm ngược, nen mẹ ta vừa sinh hạ ta xong liền qua đời, từ đó đến nay hễ vào dịp sinh nhật Diêu mỗ ta đều nằm mơ thấy mẹ đang đứng trước giường khóc tỉ tê, hỏi bà có chuyện gì nhưng bà không nói, năm nào cũng như vậy, ta đã mới đạo sĩ làm pháp sự rất nhiều lần mà vẫn không thấy hiệu quả." Vị chủ nhà hai mắt ửng đỏ, vẻ mặt bi thương.

"Thiện nhân, làm sao ngài biết nữ quỷ kia là mẹ mình?" Vô Danh ở bên cạnh hỏi.

"Sau khi qua đời không gọi là mẹ, mà gọi là tiên mẫu." Mạc Vấn lên tiếng sửa chữa.

"Trả lời tiểu đạo trưởng, Diêu mỗ có nghe tiên phụ kể lại quần áo tướng mạo của tiên mẫu, theo như tiên phụ thì người đó chính là tiên mẫu, huống chi mẫu tử liên tâm, thấy tiên mẫu khóc tỉ tê, Diêu mỗ lòng đau như cắt." Chủ nhà nói đến đây giơ tay lau nước mắt.

"Thiện nhân không nên quá bi thương, xin hãy dẫn bần đạo đến phần mộ của tiên mẫu một chuyến." Mạc Vấn đứng dậy nói.

"Được được, vậy làm phiền đạo trưởng." Chủ nhà đứng dậy dẫn đường.

Tới ngoài sân, chủ nhà kêu thêm một người làm nưã, bốn người ra khỏi cửa đi về phía đông. Dân trong thôn thấy vậy cũng tụ tập thành đám đông đi theo.

"Thôn dân cũng biết chuyện này?" Mạc Vấn quay lại, liếc mắt nhìn mười mấy thôn dân rỗi việc phía sau, hỏi.

Chủ nhà nghe vậy gật đầu nói, "Sau khi tiên mẫu hạ táng cũng thỉnh thoảng có thôn dân nhìn thấy tiên mẫu ngồi trên mộ phần khóc tỉ tê."

Mạc Vấn không hỏi thêm nữa, đi theo chủ nhà một đường hướng về phía đông, ra khỏi thôn không xa lắm, chủ nhà liền dừng lại trước một mộ phần nằm trên bãi cỏ hoang.

Vừa tới nơi này, Mạc Vấn lập tức nhận ra được một luồng khí yếu ớt, hồn phách mặc dù yếu ớt, nhưng oán khí lại hết sức mãnh liệt.

"Tiên mẫu quả thật chết vì khó sinh ư?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi.

"Đúng thế." Chủ nhà gật đầu liên tục.

"Không phải đâu, tiên mẫu là chết oan đấy." Mạc Vấn nghiêm nghị nói.

Mạc Vấn nói xong, vị chủ nhà trẻ tuổi sắc mặt đại biến, "Xin đạo trưởng cẩn trọng lời nói a."

"Đúng là chết oan, hồn phách do có oán khí quá nặng nên không thể xuống địa phủ được, muốn trừ hết oán khí thì phải mở nắp quan tài ra mấy ngày liên tục mới xong." Mạc Vấn nói. Trong ngôi mộ này oán khí mãnh liệt, cho thấy thi thể không bị mục rữa, nhưng trong mộ cũng không có thi khí, có nghĩa thi thể không bị ẩm ướt, rất có thể đã thành thây khô.

Thời điểm Mạc Vấn nói lời này cũng không có hạ thấp giọng, cho nên mọi người vây xem cũng nghe được hắn nói, đám người bắt đầu bàn luận sôi nổi.

"Đạo trưởng, Diêu gia trước giờ luôn trong sạch, tiên mẫu đúng là sinh khó mà chết, Diêu gia trên dưới ai cũng biết mà." Chủ nhà cao giọng nói.

"Nếu tin ta thì hãy mở quan tài ra. Nếu không tin thì tùy ngươi." Mạc Vấn nói.

"Nếu mở quan tài chẳng phải sẽ khiến người chết không yên sao?" Chủ nhà lắc đầu liên tục.

"Nếu người chết thực sự yên lòng thì đã không đứng trước giường ngươi khóc tỉ tê." Mạc Vấn nói.

"Nếu mở nắp quan tài không có hiệu quả thì sao?" Chủ nhà đặt câu hỏi.

"Vậy ngươi cứ chém đầu ta đi." Mạc Vấn nói.

Vị chủ nhà trẻ tuổi thấy Mạc Vấn khẳng định như vậy, do dự một chút rốt cuộc cũng quyết định triệu tập nhân lực bắt đầu đào mộ phần lên.

Đào tới nửa đường, trưởng thôn nghe tin liền dẫn quan khám nghiệm tử thi cùng quân lính tới, nếu tiên mẫu nhà Diêu gia thật sự chết oan uổng thì rất có thể sẽ phải mở cuộc điều tra.

Lão trưởng thôn không tin có quỷ thần, sau khi tới nơi tỏ ý rất là khinh miệt Mạc Vấn cùng Vô Danh, "Đám đạo sỹ rởm lang thang khắp nơi, dùng tà thuyết mê hoặc người khác kiếm tiền đây mà.”

Không lâu sau đã đào ra ngôi mộ, người không liên quan ở lại bên ngoài mộ, người có liên quan tiến vào ngôi mộ.

Ngôi mộ cũng không quá khác biệt so với những ngôi mộ khác, một cỗ quan tài gỗ đặt ở chính giữa ngôi mộ, Mạc Vấn tiến lên mở nắp quan tài ra, một thi thể phụ nữ khô đét hiện ra dưới ánh đuốc.

Thi thể bị mất nước đã sớm khô lại, hai tay giơ lên, vẻ mặt rất là dữ tợn, nhìn qua một cái cũng biết người này đúng là chết oan.

Mạc Vấn nhìn trưởng thôn một cái, rồi xoay người rời đi ngôi mộ, trưởng thôn kia vội vàng gọi người tới khám nghiệm tử thi.

Khám nghiệm tử thi hết khoảng một giờ, kết quả nghiệm thi là người phụ nữ này năm đó sau khi sinh con xong thể lực suy kiệt dẫn đến chết giả, người nhà không biết lại tưởng chết thật, đem đưa vào quan tài an táng, sau đó người này từ trong mộ tỉnh lại, phát hiện mình bị chôn sống liền bắt đầu giãy giụa, cuối cùng đến khi trong quan tài không khí hao hết, bị ngạt thở mà chết. Bởi vì trong quan không có không khí, cho nên làm cho thi thể không bị mục nát.

Khám nghiệm tử thi cho ra kết quả, trưởng thôn kia rất là đắc ý, ra khỏi ngôi mộ hướng mọi người nói, "Chân tướng đã rõ ràng, làm gì có quỷ thần chứ."

Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười, lên tiếng hỏi, "Dám hỏi trưởng thôn đại nhân, nguyên nhân cái chết của người này ngài quả thật đã điều tra rõ, nhưng cảm phiền ngài giải thích xem vì sao trước đó có rất nhiều thôn dân đều nói đã trông thấy có người phụ nữ ngồi trên phần mộ khóc tỉ tê?"

Trưởng thôn nghe vậy lông mày nhíu chặt, nhìn xung quanh dân chúng quát hỏi, "Có không? Thật có chuyện này ư?"

"Có!" Mọi người vây xem tất cả đồng thanh đáp.

Lần này lại đến phiên Mạc Vấn nhìn lão trưởng thôn bằng ánh mắt khinh miệt, "Người khôn không cần nói nhiều, tránh cho khéo quá thành vụng, bị người đời cười chê..."
Bình Luận (0)
Comment