Tử Dương

Chương 451

Dịch: Độc Hành

Biên: argetlam7420

"Lão gia, ngài còn chờ cái gì đấy, đi nhanh." Lão Ngũ thúc giục.

"Đợi thêm một canh giờ nữa, mang nhiều thêm mấy viên đan dược." Mạc Vấn nói ra.

"Ngài không định dẫn hắn trở lại à?" Lão Ngũ nghi ngờ hỏi.

Mạc Vấn lắc đầu. Vô Danh rời đi là vì không thích không khí ở Thượng Thanh Quan, nếu như cưỡng ép nó trở về, nó cũng sẽ lại tiếp tục trốn đi.

"Vậy ta đi nghỉ một chút. Cha, người giúp lão gia canh lửa nhé." Lão Ngũ bàn giao một câu với Triệu lão, cầm rương hòm đi Đông viện.

Đan đỉnh này có thể tự khống chế độ nóng, chỉ cần không ngừng đun lửa và không huỷ việc luyện đan là được. Mạc Vấn giao việc canh đỉnh lại cho Triệu lão, còn mình đứng dậy đi vào đan phòng, tìm hộp phù bằng gỗ đã điêu khắc lúc trước tiến hành chạm khắc.

"Lão gia, có tin tức Vô Danh rồi ư?" Tần Vân bưng đồ ăn đến bàn hỏi.

Mạc Vấn gật đầu nhẹ.

"Chàng đang làm gì đó?" Tần Vân đặt đồ ăn lên bàn, hỏi.

"Làm hộp phù cho Vô Danh." Mạc Vấn nói ra.

"Chàng không định dẫn nó về?" Tần Vân nói lại vấn đề lão Ngũ đã hỏi lúc trước.

Mạc Vấn lắc đầu.

"Ta đi làm chút lương khô cho nó, chàng tranh thủ ăn cơm trưa đi." Tần Vân xoay người đi ra ngoài.

Một canh giờ sau, Mạc Vấn đeo trường kiếm, mang theo lương khô do Tần Vân làm gấp cho Vô Danh, cùng với hộp phù và đan dược khởi hành đi cùng Lão Ngũ đến phía Bắc.

Lần này hắn mang theo tổng cộng năm viên nội đan, những đan dược này đều là thập phẩm, có hiệu quả bổ khí, đủ cho Vô Danh dùng lâu dài.

Giờ Dậu, lão Ngũ đến phía Tây thành Cao Châu: "Lão gia, nó ở ngay trên con đường này đi về phía đông."

"Ngươi nhìn thấy nó khi nào?" Mạc Vấn hỏi.

"Buổi sáng, chưa đến giờ Thìn." Lão Ngũ đáp.

"Ngươi tiếp tục đi đến nước Lương, làm việc thỏa đáng rồi tới đây chờ ta." Mạc Vấn vác bao lương khô lên vai rồi tung người nhảy xuống lưng dơi.

Lão Ngũ do dự một chút, thở dài vỗ cánh bay tiếp về hướng bắc.

Sau khi Mạc Vấn rơi xuống đất, đi dọc theo con đường chính về phía đông. Trên con đường này có không ít nạn dân chạy nạn, Mạc Vấn vừa đi đường vừa hỏi, đến tối hỏi một đám nạn dân chạy nạn cuối cùng, mới được cho hay có một tiểu đạo trưởng vừa mới đi qua không lâu.

Mạc Vấn bước nhanh về phía trước, không bao lâu đã ra ngoài thành Cao Châu. Ngoài thành Cao Châu tụ tập rất nhiều nạn dân, nhân số lên đến mấy ngàn. Bởi vì sắc trời đã tối, cửa thành Cao Châu đóng chặt, bọn họ không thể đi vào được. Trong đám người bên ngoài, Mạc Vấn nhìn thấy Vô Danh, một mình một người, lẻ loi bất mãn.

Nhìn thấy Vô Danh, trong nháy mắt Mạc Vấn yên lòng: "Tên tiểu quỷ này, làm hại ta phải đi tìm con."

Vô Danh nghe được thanh âm Mạc Vấn, kinh hoảng quay đầu lại, thấy Mạc Vấn từ phía tây đi tới, vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm, cúi thấp đầu đứng thẳng tại chỗ đợi Mạc Vấn tới.

"Sư phụ." Mạc Vấn vừa đứng lại, Vô Danh sợ hãi hành lễ với Mạc Vấn.

"Thật là không có tiền đồ, người ta không đáp ứng hôn sự, ngươi liền bỏ nhà trốn đi vậy sao?" Mạc Vấn nhìn trên dưới dò xét Vô Danh.

Vô Danh nghe vậy cúi đầu không nói, cũng không giải thích.

Chung quanh nhiều người nhòm ngó, Mạc Vấn xoay người đi đến một chỗ yên tĩnh hướng bắc, Vô Danh đi theo phía sau.

"Ngươi không còn tiền bạc?" Lúc đang đi Mạc Vấn mở miệng hỏi, hắn có thể nhìn ra trong bao quần áo Vô Danh không có vật nặng.

"Đã tiếp tế cho bọn họ cả rồi." Vô Danh chỉ vào nạn dân.

"Nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu có thì cứu tế thiên hạ, nếu dư thừa tiền tài có thể cứu tế người khác. Bản thân con cũng không có nhiều tiền sao lại tùy ý tặng người khác, ngày sau không được lạm phát thiện tâm." Mạc Vấn răn dạy.

Vô Danh nghe vậy nhếch miệng, không dám tiếp lời.

"Con tương trợ người khác là đúng, nhưng không nên hi vọng bọn họ giống con sẽ đền ơn báo đáp, ngày sau tiền bạc không thể tặng người lung tung, nghe rõ chưa?" Mạc Vấn nói lớn lên.

"Vâng." Vô Danh cúi đầu lên tiếng.

Trong lúc nói chuyện, thầy trò hai người đi đến dưới một thân cây. Vô Danh chạy lên dùng tay áo lau đất và lá vàng trên viên đá xanh dưới tán cây, mời Mạc Vấn ngồi xuống.

Sau khi Mạc Vấn ngồi xuống, liền nhét bao phục cho Vô Danh: "Rời nhà mấy ngày đã hao hết tiền tài, thật có bản lĩnh. Đạo gia chúng ta không phải đi hoá duyên, không có tiền tài thì lấy cái gì mua thức ăn? Đây là lương khô do nhị sư nương làm cho con đấy, lấy ăn đi."

"Sư phụ, người không bắt ta trở về sao?" Vô Danh tiếp nhận bao phục, nghiêng đầu nhìn lén Mạc Vấn.

"Con không phải tù phạm, bắt con làm gì? Nếu con đã không muốn ở lại đạo quán, xuống núi hành tẩu cũng được, chỉ là trước mắt tình hình rối loạn, con hành tẩu giang hồ nên cẩn thận một chút." Mạc Vấn nói đến chỗ này thì hơi trầm ngâm, bổ sung thêm một câu: "Tính con vốn hiền lành, lời người khác nói tuyệt đối không thể tin hết, thiên địa có Âm Dương, nhân tính có thiện ác, tuổi tác con còn quá nhỏ, thiện ác chưa thể xem thấu, lần đầu gặp mặt cứ nên cho rằng đó là người xấu, đề phòng nhiều hơn một chút, nhất quyết không thể dễ tin người."

Vô Danh vốn tưởng Mạc Vấn đuổi theo sẽ trách phạt nó, không ngờ Mạc Vấn cũng không quở trách gì mà chỉ ôn tồn căn dặn, cảm động, phía dưới vành mắt phiếm hồng.

Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát mở miệng hỏi: "Vi sư hỏi con, con có biết vì sao Ngô Cát Nhi chọn Bồ Kiên mà không chọn con không?"

"Đệ tử diễn đạt kém cỏi, không biết thơ phú, lớn lên lại thấp bé, vì vậy không được Cát Nhi ưa thích." Vô Danh chán nản nói.

"Bồ Kiên xuất thân danh môn, hiểu lễ nghi, giỏi lấy lòng, đọc nhiều thi thư, bụng đầy kinh luân, mà lại có huyết thống người Hồ, lớn lên cao lớn oai hùng, những thứ này con xác thực không so được với hắn." Mạc Vấn nói tới chỗ này lại lắc đầu: "Nhưng mà con nên hiểu rõ, con chính là người trong Đạo môn, người trong Đạo môn không cần phải xu nịnh, cũng không cần học thi ca từ phú, lại càng không cần giỏi tâm kế, chỉ cần luôn giữ lòng mình công chính, tu thân tế thế mới là chính đạo. Đợi đến ngày sau con tu đạo thành công dương danh thiên hạ, dù đối phương là Đế Vương tướng khanh cũng phải kính nể con, con người chỉ biết tôn trọng cường giả, con có hiểu không?"

Vô Danh im lặng gật đầu, cảm giác chán nản đã giảm xuống không ít.

Mạc Vấn lấy từ trong ngực ra bình đan dược đưa cho Vô Danh: "Trong bình này có năm viên Bổ Khí Đan Dược, con cất giữ cho kỹ, thời loạn thế hành tẩu không có linh khí không được, năm viên đan dược này đều là thượng phẩm, không được tặng cho người khác."

Vô Danh nghe vậy ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn. Mạc Vấn đưa đến, Vô Danh cúi đầu đưa tay nhận lấy, thu vào trong ngực.

"Hộp phù này con cũng nên mang theo, lúc rảnh rỗi nên chăm luyện tập, lúc vẽ phù cần tinh chuẩn nhanh chóng, nhanh hơn một chút liền chiếm được một phần tiên cơ." Mạc Vấn đưa hộp phù kia cho Vô Danh.

Vô Danh tiếp nhận hộp phù, rơi lệ không nói nên lời.

Mạc Vấn lại lấy một đạo phù chú định vị từ trong hộp phù ra đưa cho Vô Danh: "Lần trước ta có gặp quan lại Âm Phủ, vốn định tìm kiếm cha mẹ giúp con, thế nhưng không biết ngày sinh tháng đẻ của con, bọn họ cũng lực bất tòng tâm, việc này chỉ có thể do con tự thân đi làm. Ngày sau hành tẩu giang hồ, nếu gặp phải khó khăn nguy cấp chớ nên liều mạng, đốt cháy phù này báo cho ta, vi sư sẽ đến giúp con."

"Sư phụ." Vô Danh cảm động ôm lấy Mạc Vấn khóc lớn lên: "Sư phụ, là ta không hiểu sự, ta không đi nữa, ta theo ngài trở về."

"Nếu như đã đi cũng đừng có trở về, làm người nhất định không thể không biết cha mẹ là ai, pháp thuật võ công vi sư đã dốc hết túi truyền thụ cho con rồi, bao giờ tu thành pháp môn nội đan, vi sư sẽ lại truyền thụ tiếp cho con." Mạc Vấn để phù chú vào trong ngực Vô Danh.

Vô Danh nghe vậy cũng không trả lời, chỉ khóc.

"Không thể giống như phụ nữ, không cho phép con khóc." Mạc Vấn đẩy Vô Danh ra. Tính tình con cái thế nào là do cha mẹ dạy dỗ nên, với đồ đệ thì là do sư phụ dạy bảo.

Vô Danh gật gật đầu, nghiến răng ngừng khóc.

"Năm viên đan dược này đủ để giúp con độ kiếp nhập Tử, vi sư hai mươi tuổi đã đột phá thiên kiếp tấn chức Tử Khí, thiên phú ngươi so với vi sư còn tốt hơn, vạn lần không thể bôi nhọ thanh danh vi sư." Mạc Vấn mở miệng thúc giục.

"Sư phụ, ngài yên tâm, ta tuyệt sẽ không để ngài mất mặt." Vô Danh nghiêm mặt nói ra.

"Rất tốt." Mạc Vấn vui mừng gật đầu.

Màn đêm buông xuống, hai thầy trò đốt đống lửa. Mạc Vấn kể về kinh nghiệm hành tẩu giang hồ cần phải chú ý những gì, càng nói càng cảm thấy cần phải kể rõ rất nhiều, mãi đến tảng sáng hôm sau cũng chưa nói xong.

Bình minh đến, cửa thành Cao Châu mở ra, nạn dân bắt đầu vào thành, Cao Châu có rất nhiều vàng bạc lương thực, không sợ bị đói.

"Đi đi." Mạc Vấn khoát tay áo bảo Vô Danh, muốn trưởng thành cần phải trả giá rất nhiều. Dù đã có trưởng bối truyền thụ chỉ điểm, nhưng rất nhiều chuyện vẫn phải cần hậu bối tự mình đối mặt.

Vô Danh tuy không muốn, nhưng thấy tâm ý Mạc Vấn đã quyết, đành quỳ xuống đất khấu đầu ba cái, xoay người đi về phía đông.

Mạc Vấn cũng không muốn Vô Danh rời đi, nhưng Vô Danh ở lại Thượng Thanh Quan sẽ cảm giác áp lực, hơn nữa sẽ hạn chế thành tựu ngày sau, thà là để nó tự do hành tẩu, tích lũy kinh nghiệm.

Vô Danh đi về phía đông liên tiếp quay đầu lại nhìn, Mạc Vấn định tặng Thất Tinh Kiếm cho y, nhưng sợ kiếm này quá mức thần dị, sẽ dẫn tới kẻ tham lam chiếm đoạt, đành đưa mắt nhìn Vô Danh vào thành, mới xoay người đi về phía tây.

Trở lại chỗ cũ, lão Ngũ đã đợi từ lâu.

"Lão gia, rương hòm đã đưa cho Tứ gia rồi, Tần Phong sẽ ở trong nhà vài ngày." Lão Ngũ tiến lên nghênh đón.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu nhẹ: "Thương thế Quỳnh Dao thế nào rồi?"

"Tốt, đã sắp lành rồi." Lão Ngũ đáp.

Mạc Vấn gật đầu lần nữa. Lúc này hắn mới bắt đầu sầu muộn chọn người đi đến Đông Hải. Quỳnh Dao tuy tu vi tinh thâm, nhưng người này không đủ nhanh nhẹn, ứng đối hơi kém một chút, tốt nhất là Ngọc Linh Lung đồng hành, nhưng Ngọc Linh Lung lại vừa mới sinh nở, đến lúc đó chưa chắc có thể tham gia được.

"Tư Đồ phủ ta đã đi qua, bọn hắn có tin tức Khổng Tước Vương." Lão Ngũ lại nói.

"A." Mạc Vấn mở to mắt.

"Đầu năm có một đội kỵ binh trong trấn nhỏ từng thấy một gã ăn mày mắt tím, hiện tại nước Lương đang điều tra chuyện này." Lão Ngũ lại nói.

"Có tin tức là tốt rồi, đi thôi, trở về." Mạc Vấn chậm rãi gật đầu.

"Lão gia, đến giờ ta vẫn còn hồ đồ đấy, ngài tìm lão hòa thượng kia cuối cùng muốn làm cái gì?" Lão Ngũ giật xuống áo choàng vỗ cánh bay lên.

Mạc Vấn tung người lướt lên lưng Bức: "Người này là một tăng lữ tu vi không tầm thường, trong Phật môn tại Tây Thổ có địa vị rất cao, chỉ là trước mắt thần thông bị hạn chế, ta tìm lão chính là để biết phạm vi ti chức, tuyên đạo truyền pháp tiến hành như thế nào, thượng giới Tiên Phật chung sống ra sao, Địa Phủ quản chế như thế nào, như thế đều cần phân chia rõ ràng, nếu không, ti chức đạo phật không rõ, xung đột lộn xộn."

"Chia địa bàn à." Lão Ngũ nói ra.

Tuy lão Ngũ nói thông tục, nhưng đại khái ý tứ thì đúng. Phật giáo truyền vào Trung thổ, sau đó xuất hiện xung đột nghiêm trọng với giáo lý Đạo giáo, dẫn đến Âm Phủ và Địa Ngục không phân, bài vị Thần Phật không rõ ràng. Kiếp này hỗn loạn đến thế, làm sao độ hóa thế nhân, tại sao tu hành lại còn lừa dối lẫn nhau, loại tình huống hỗn loạn này nhất định cần phải giải quyết thông suốt, không thể loạn thành một bầy như vậy.

"Lão gia, gia hỏa này nếu là đạo sĩ, sẽ là Tiên gì nhỉ?" Lão Ngũ vỗ cánh xuôi nam.

"Đạo phật không thể suy ra, người này là lưu thân của Phật Đà, tại Phật giáo địa vị sẽ không thấp hơn Đại La Kim Tiên Đạo gia." Mạc Vấn nói ra.

"Lưu thân là cái gì." Lão Ngũ tò mò hỏi.

"Nói ngươi cũng không biết." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

Giữa trưa, hai người trở lại Thượng Thanh Quan. Mạc Vấn thay cho Triệu lão, tiếp tục trông coi đan đỉnh. Năm viên đan dược lăn ra đầu tiên có dược lực mạnh nhất, đến đan được phía sau thì dược hiệu yếu bớt, ra đan chậm chạp, dược hiệu cũng khác. Ba ngày sau ba phần thảo dược triệt để luyện hóa, lại ra được ba viên Bổ Khí Đan Dược.

Mạc Vấn cũng không nuốt những đan dược này, trong cơ thể hắn chứa đựng linh khí dị thường mênh mông, mặc dù ăn toàn bộ ba viên đan dược này, cũng bổ sung không đủ một thành hắn tiêu hao lúc trước.

Có chuyện nói thì dài, không có chuyện gì nói thì ngắn, dựa theo song phương ước định, Nam Hải rất nhanh đã đưa tới nhóm dược thảo thứ hai. Mạc Vấn yêu cầu Nam Hải Thủy tộc đưa tới toàn bộ dược thảo còn lại, trước mắt nạn hạn hán đã cực kỳ nghiêm trọng, kế hoạch đi Đông Hải nhất định cần phải tiến hành sớm...
Bình Luận (0)
Comment