Tử Dương

Chương 524

Dịch: Chưởng Thiên

Biên: argetlam7420

"Chín thành?" Lão Ngũ nghiêng đầu nhếch môi. Gã hiểu rõ Mạc Vấn. Mạc Vấn tuy chẳng cấp tiến nhưng cũng không bảo thủ, sẽ không làm cái việc mà mình không hề nắm chắc, cũng sẽ không đợi đến lúc nắm chắc mười thành rồi mới đi làm. Nếu Mạc Vấn nói đã nắm chắc chín thành thì lúc trước đã không phải ra ngoài thỉnh cầu giúp đỡ.

"Có Lý chân nhân ở đây, ít nhất cũng nắm chắc chín thành." Mạc Vấn cười nói. Hắn đã từng dẫn binh nhiều năm, biết rõ ai binh tất thắng(*) là một loại sai lầm. Khí thế rất trọng yếu, khí thế càng thịnh, phần thắng càng lớn.

(*) ai binh tất thắng: quân đội buồn đau nhất định sẽ thắng

Trích trong sách Lão Tử chương 69: hai quân đội đối kháng lực lượng tương đương thì quân đội bi phẫn tất thắng

“Miệng lưỡi điêu ngoa”. Ngọc Linh Lung mỉm cười nhìn Mạc Vấn một cái.

Mạc Vấn cười lớn ra lệnh cho lão Ngũ đi mua chút thức ăn dọc đường rồi mang đến chỗ Ngọc Linh Lung, còn bản thân đi đến một bên ngồi xuống. Hắn lúc trước nói có chín thành nắm chắc cũng không phải chỉ vì nâng cao sĩ khí, mà vì nội tâm hắn cũng cho rằng đúng như vậy. Mục đích hắn tìm kiếm giúp đỡ chủ yếu là vì chia sẻ áp lực của bản thân mà thôi. Không mời được người lợi hại đến giúp đỡ, hậu quả là chính mình sẽ hao tổn đại lượng linh khí trong trận chiến. Sở dĩ không nắm chắc mười thành, bởi vì hắn không nắm rõ tình huống nội bộ trong tế đàn bằng đá kia. Con khỉ của Quý Thúc Tử năm xưa không thể nghi ngờ đã tiến vào trong phạm vi tế đàn. Một con khỉ già bình thường, sau khi đi vào tế đàn liền biến thành Yêu hầu khiến Hắc Bạch Vô Thường thúc thủ vô sách, có thể thấy được trong tế đàn thạch tháp kia có sự vật gì đó hết sức thần kỳ. Tế đàn thạch tháp được kiến tạo trong thời kỳ thượng cổ. Thứ có thể đề thăng tu vi một cách thần kỳ như vậy, không thể nghi ngờ, chính là một kiện di vật Thượng Cổ.

"Ngươi định khi nào động thủ?" Ngọc Linh Lung khoát tay khước từ rượu thịt lão Ngũ đưa lên.

"Vẫn chưa tính toán cụ thể. Đợi mọi người đến đông đủ rồi tính toán tiếp." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Vậy ngươi định động thủ như thế nào?" Ngọc Linh Lung lại hỏi.

"Đám hung thú ở chỗ đó đều không tầm thường. Không thể khởi trận pháp vây khốn chúng được. Cần động thủ như thế nào ta phải suy nghĩ kỹ hơn rồi sẽ bàn sau." Mạc Vấn lại lắc đầu.

Ngọc Linh Lung nghe xong khẽ gật đầu. Phương pháp ổn thỏa nhất chính là bố trí trận pháp xung quanh khu vực đó, vây khốn ngàn vạn hung thú bên trong rồi tiêu diệt một thể. Nhưng đám thú dữ kia chẳng những số lượng rất nhiều, mà đạo hạnh cũng sâu. Một khi chúng phát giác được bản thân bị vây khốn ắt sẽ xông loạn khắp nơi, chẳng có trận pháp nào ngăn cản được nhiều quái vật như vậy.

"Chân nhân muốn che mắt bọn chúng?" Mạc Vấn hỏi. Từ lúc hắn mới tới cho đến giờ, Ngọc Linh Lung đều bận rộn pha trộn, cân đối đám dược thảo sau khi đã nghiền nát. Bởi vì dược thảo đã bị nghiền nát, hắn chỉ có thể nhận ra một loại trong đó là Thu Cúc. Thu Cúc là một vị dược liệu, nhưng lại thường được sử dụng như thuốc dẫn. Nếu được sử dụng làm dược liệu, Thu Cúc có tác dụng sơ phong tán nhiệt, thanh nhiệt giải độc. Nếu dùng làm thuốc dẫn, Thu Cúc có tác dụng dẫn dắt dược lực tập trung tại hai mắt. Đương nhiên, Ngọc Linh Lung sẽ không giúp đám thú dữ kia giải độc tán nhiệt.

Ngọc Linh Lung nghe Mạc Vấn nói liền ngước nhìn hắn, ánh mắt tỏ vẻ tán thưởng: "Chúng nó đã không còn khí tức dị loại, nếu như đào thoát nhất định khó mà tìm được. Nếu đã không thể vây khốn giết chết, thì chỉ có thể nghĩ cách khiến bọn chúng mù mắt. Ta đã bàn bạc với Ngao Nhu, nàng sẽ giáng mưa độc xuống, chúng ta nhân thừa cơ hành sự."

"Kế này rất hay. Có điều, không biết chúng có năng lực kháng độc hay không?" Mạc Vấn gật đầu nói.

"Hung thú chẳng những có số lượng rất nhiều mà chủng loại cũng rất phức tạp, không chắc chắn có thể thả độc mù toàn bộ, có thể làm mù sáu, bảy thành đã không dễ dàng." Ngọc Linh Lung lắc đầu.

Mạc Vấn nhẹ gật đầu, chuyển sang nhắm mắt tĩnh tọa, không nhiều lời nữa. Ngọc Linh Lung mặc dù là tôn trưởng của hắn, nhưng lại là phu nhân của Dạ Tiêu Diêu. Cùng phu nhân của bằng hữu hàn huyên quá nhiều có vẻ không hợp lễ nghi.

Canh hai, Dạ Tiêu Diêu trở lại, mang theo mười mấy con phi cầm thể hình to lớn. Những phi cầm này đa số là loại hung mãnh như Ưng, Thứu (một loại chim kền kền), Chuẩn, Điêu. Chúng đồng loạt đáp xuống chật kín cả sơn động.

Dạ Tiêu Diêu từ trên lưng Kim Điêu đáp xuống bệ đá ngoài động, ôm quyền nghênh tiếp Mạc Vấn: "Đã xong việc."

Mạc Vấn gật đầu: "Đáng tiếc không tìm được ai giúp đỡ."

"Không được thì không được. Cầu người chi bằng cầu mình." Dạ Tiêu Diêu xoay người đưa tay chỉ vào bầy đại hình ác điểu đang đậu xung quanh: "Ngươi thấy thế nào?"

Mạc Vấn nhìn bầy ác điểu kia, chúng đều là giống cầm điểu hung mãnh, thân hình to lớn, lông vũ sặc sỡ, có phần hơi mệt mỏi do bay đường dài nhưng vẫn tỏa ra sát khí dày đặc. Lúc này chúng nó đã phát giác khí tức khác thường từ lão Ngũ, nhao nhao đập cánh gào rít thị uy.

"Tam gia, bộ trảo của chúng như vậy là sao?" Lão Ngũ nghiêng đầu đánh giá một con Thương Ưng đang đậu gần đó. Song trảo của Thương Ưng so với ưng trảo bình thường dài hơn một tấc, hiện ra sắc đen sáng bóng của kim khí.

"Làm bằng huyền thiết đấy! Những thứ này toàn bộ là huyền thiết, không hề pha tạp một chút sắt vụn đồng thau nào." Dạ Tiêu Diêu chỉ vào những ác điểu kia, vẻ mặt có chút đắc ý.

"Lão gia, huyền thiết là gì?" Lão Ngũ cũng chẳng phải người biết hàng, thành ra việc khoe khoang của Dạ Tiêu Diêu giống như đàn gảy tai trâu.

"Trước đây đã nói với ngươi một lần, huyền thiết vốn còn có tên là Vẫn thạch, là Thiên Ngoại chi vật. Thần binh lợi khí trên đời đa số được đúc từ huyền thiết." Mạc Vấn giải thích.

"Ta còn định dùng chúng làm quan tài cho mình đấy, đảm bảo ngàn năm không mục rữa." Dạ Tiêu Diêu quay đầu nhìn về phía một con Thanh Chuẩn, nó cũng đồng dạng trao đổi ánh mắt với hắn. Hiển nhiên cho thấy những thứ ác điểu này đã cùng hắn tâm linh tương thông.

"Ăn nói hàm hồ!" Trong động chợt vọng ra thanh âm của Ngọc Linh Lung.

Dạ Tiêu Diêu vốn sợ vợ, nghe thấy ngữ khí của Ngọc Linh Lung liền im bặt, lập tức đi vào sơn động hàn huyên với Ngọc Linh Lung.

"Tam gia, chúng nó có sợ tiếng rít của ta không?" Lão Ngũ không thức thời cũng đi theo vào trong.

"Ngươi thử kêu lên hai tiếng xem." Dạ Tiêu Diêu cười nói.

"Có là được rồi. Tam gia, ta dẫn bọn chúng đi tìm ít đồ ăn." Lão Ngũ nói.

"Được! Đi đi! Chẳng qua ta đã nói, sau khi khai chiến bọn chúng phải do ta tự mình thống lĩnh." Dạ Tiêu Diêu nói ra.

Lão Ngũ nghe vậy nhếch miệng cười, không đề cập đến việc đi kiếm ăn nữa, tiến về phía góc tường nằm xuống ngủ.

Ngọc Linh Lung lúc này cũng đã nghỉ tay. Dạ Tiêu Diêu cùng Mạc Vấn quay lại sơn động, cùng nhau uống rượu hàn huyên: "Hai người các ngươi, vợ chồng chúng ta, còn có Lưu Thiếu Khanh, Quỳnh Dao và Long Nữ Nam Hải. Tổng cộng bảy người, hẳn là đủ rồi?"

"Ngươi từng ghé qua kia chỗ tế đàn thạch tháp kia chưa?" Mạc Vấn đưa tay chỉ.

"Đề phòng bị chúng nó phát hiện, bọn ta không lại gần xem xét, mà từ trên không quan sát địa thế. Đáng tiếc khu vực ấy có tán cây phủ kín, rốt cuộc chẳng thấy được gì." Dạ Tiêu Diêu nói ra.

"Nơi đó có mấy vạn dị thú ẩn núp, tuyệt đối không thể chủ quan khinh địch." Mạc Vấn khoát tay chặn lại bát rượu mà Dạ Tiêu Diêu đưa tới.

"Đợi Lưu Thiếu Khanh tới rồi nói." Dạ Tiêu Diêu bưng bát uống rượu.

Mạc Vấn trầm ngâm một hồi rồi tường thuật lại sự việc phát sinh ở Thượng Thanh Quan lúc trước. Đây có thể nói là lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, hắn hy vọng Dạ Tiêu Diêu và Ngọc Linh Lung có thể nghĩ được phương pháp mà bản thân hắn không nghĩ ra. Đáng tiếc, Dạ Tiêu Diêu và Ngọc Linh Lung cũng không tìm được phương pháp nào khả thi. Theo lẽ thường, đạo nhân giữ lại vài gã phàm nhân đã hết dương thọ không có gì là khó. Nhưng việc này khó ở chỗ hắn vừa mới thu phục mười hồn phách tiên nhân đã hết dương thọ, đắc tội rất nhiều người.

Dạ Tiêu Diêu và Ngọc Linh Lung không phải người ngu. Bọn hắn cũng biết căn nguyên của việc này là do Mạc Vấn vì lưu lại hồn phách Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh mà thiếu Hắc Bạch Vô Thường một phần nhân tình. Vì vậy hai người không nói mấy lời an ủi vô dụng với Mạc Vấn, mà là cố hết sức tìm ra phương pháp cứu lấy ba người Tần thị. Cuối cùng, Ngọc Linh Lung nghĩ tới một biện pháp, là biến ba người thành Cương thi. Cương thi có thể tồn tại lâu dài, lại không thuộc quản hạt của âm tào địa phủ. Chẳng qua, Ngọc Linh Lung vừa mới nói ra ý nghĩ của mình thì Mạc Vấn và lão Ngũ đã lắc đầu nguầy nguậy. Cái chủ ý này quả là khó nghe.

Vắt óc suy nghĩ không có kết quả, bọn họ đành dừng lại. Mỗi người tìm lấy một góc ở trái phải sơn động, đặt mình ngủ một giấc.

Sáng hôm sau, nắng sớm chan hòa. Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu giúp Ngọc Linh Lung nghiền nát dược thảo, đợi một mạch đến lúc mặt trời ngả về tây cũng không thấy Lưu Thiếu Khanh trở lại.

"Ngươi đã biết Cố châu xảy ra biến cố?" Mạc Vấn quay sang hỏi Dạ Tiêu Diêu. Hắn không hiểu nhiều lắm tình hình chiến đấu ở phương bắc.

"Cố Châu vốn đã quy hàng nước Tần, nhưng vài ngày trước lại quay giáo làm loạn. Tình huống ở Cố châu lúc này cũng tương tự ngày đó ngươi xử lý Tân châu. Lưu Thiếu Khanh không tước đoạt binh quyền trong tay Trì Tiết đô đốc, tự mình chôn xuống mầm tai hoạ. Cố Châu có nguồn quặng thiết cực kỳ trọng yếu đối với nước Tần. Nếu không Lưu Thiếu Khanh cũng chẳng đến nỗi không thể dứt ra đến đây." Dạ Tiêu Diêu nói ra.

Mạc Vấn gật đầu sau đó lại hỏi: "Phương bắc còn lại bao nhiêu châu phủ không quy thuận?"

"Còn có mười mấy nơi nữa. Nhưng nơi đã quy thuận chỉ e cũng vì họ sợ mấy người chúng ta. Nếu là không có chúng ta tọa trấn, bọn hắn đều sẽ tùy thời làm phản. Bồ Kiên tuổi tác quá nhỏ, uy tín không đủ, lại mang huyết thống ngoại tộc, căn bản là không đè ép được đám chư hầu kia." Dạ Tiêu Diêu lắc đầu nói.

"Lão gia, nếu ngài không yên tâm, chúng ta liền đi Cố châu." Lão Ngũ ở bên nói xen vào.

Mạc Vấn trầm ngâm lắc đầu: "Đợi thêm một ngày đã."

Lần này, Dạ Tiêu Diêu mang về mấy thanh lợi kiếm khoái đao, đều do Hoàng tộc nước Đại cất giữ. Nước Đại là dân tộc du mục, rất thượng võ, ưa thích sưu tập các loại binh khí thần kỳ. Kì thực đại bộ phận thần binh lợi khí cổ đại sau khi xuất thế cuối cùng đều rơi vào tay Hoàng tộc. Số lượng còn sót lại trong dân gian đã ít lại càng thêm ít.

Binh khí của Dạ Tiêu Diêu vốn là một thanh đoản kiếm. Đã ăn đủ giáo huấn trong Đông Hải chi chiến, lần này Dạ Tiêu Diêu quyết định bỏ ngắn lấy dài, cùng Ngọc Linh Lung mỗi người chọn lấy một thanh trường kiếm. Thi pháp sẽ hao tổn Linh khí, có binh khí bên mình chém giết là tốt nhất, không cần phải thi pháp.

Lão Ngũ cũng có ý sử dụng đao kiếm, nhưng thử qua một hồi rồi lại quyết định dùng côn. Đao kiếm đều có lưỡi sắc, lúc đối địch cần tính toán chuẩn xác, nếu không chém trúng thì cũng vô dụng.

Giờ ngọ hôm sau, Lưu Thiếu Khanh rốt cuộc cũng trở lại, đồng hành với y còn có Quỳnh Dao và Ngao Nhu. Ngao Nhu đáp xuống đất, kia mười mấy đầu hung cầm ác điểu tức thì bị dọa cho câm họng, không dám lên tiếng.

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Ngao Nhu đem một cái hộp gỗ tinh xảo giao cho Ngọc Linh Lung. Ngọc Linh Lung từ trong đó lấy ra vài cọng dược thảo màu lam rất nhỏ, phối chế cùng mấy vị dược thảo khác, bắt đầu chế thuốc.

"Đó là vật gì?" Mạc Vấn chỉ vào dược thảo màu lam và hỏi Ngao Nhu.

"Nam Hải Thiềm Thảo, sống trên lưng Lam Tinh Thiềm, là chất kịch độc." Ngao Nhu đáp.

"Có tác dụng gì?" Mạc Vấn hỏi.

Ngao Nhu nhún vai buông tay. Trời sinh nàng có khuôn mặt non nớt như trẻ con. Nếu không biết chân thân, thì nhìn nàng quả thực giống một thiên kim tiểu thư vô lo vô ưu.

Ngọc Linh Lung tiếp lời giải thích: "Đây cũng là thuốc dẫn, có thể thôi hóa bổ khí đan. Một khi khai chiến, dù chúng ta có nuốt bổ khí đan cũng không thể kịp thời bổ sung linh khí hao tổn. Vật này có thể giúp bổ khí đan trong cơ thể nhanh chóng thôi hóa. Chỉ là vật này kịch độc, về sau giải độc là chuyện rất khó giải quyết."

Mạc Vấn gật đầu. Trước kia, hắn vì mau chóng tấn thân Tử Khí, bất đắc dĩ cũng từng uống thuốc độc thôi hóa bổ khí đan. Biện pháp của Ngọc Linh Lung cũng không khác lắm với phương pháp ngày đó hắn sử dụng, thậm chí hiệu lực còn mạnh mẽ hơn.

"Sự tình Cố châu đã xử lý thỏa đáng rồi sao?" Mạc Vấn chuyển sang hỏi một người đang xem binh khí, Lưu Thiếu Khanh.

Lưu Thiếu Khanh gật đầu: "Hết đợt này đến đợt khác, ta sắp không chịu nổi bọn chúng làm phiền nữa rồi."

Dạ Tiêu Diêu không giống như Lưu Thiếu Khanh thích độc chiếm công lao, nói với Ngao Nhu: "Nhân số của chúng ta quá ít. Nhu công chúa, ngươi có thể…"

"Ta là vụng trộm chạy đến đây a." Ngao Nhu mỉm cười ngắt lời Dạ Tiêu Diêu.

"Không cần tìm thêm giúp đỡ nữa. Mấy người chúng ta cũng đủ để thành sự." Mạc Vấn tiếp lời. Long Tộc là Thủy tộc, làm việc trên đất liền chính là phạm giới vượt quyền. Nam Hải không thể xuất quân toàn tộc tương trợ, có thể mắt nhắm mắt mở cho Ngao Nhu đến đây là đã cho bọn hắn mặt mũi rồi.

"Mạc chân nhân, khi nào chúng ta động thủ?" Ngao Nhu nhìn Mạc Vấn.

Mạc Vấn mở miệng nói ra: "Muốn thành đại sự, phải nghĩ mưu trước rồi mới hành động. Chư vị có chủ kiến gì không ngại cùng nhau bàn bạc…"
Bình Luận (0)
Comment