Tử Dương

Chương 550

Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Lên khỏi tầng mây cao vạn trượng, trước mắt đột nhiên sáng ngời, Nam Thiên Môn đập vào mắt.

Thiên Đình chính là nơi vô thượng quang minh, nhật nguyệt cùng lên cao, chỉ có ban ngày chứ không có đêm tối, hai mươi tư vị Thiên Binh giữ cửa chia ra hai bên Thiên Môn, khác với binh tốt dưới phàm tục, binh khí mà Thiên Binh sử dụng đều không giống nhau, bao gồm mười tám loại binh khí khác nhau, ngoài ra còn có mấy người dùng những binh khí hiếm thấy.

Ở Thiên Đình không thể sử dụng pháp thuật ẩn thân, Mạc Vấn chậm rãi bước tới Nam Thiên Môn, Thiên Binh giữ cửa thấy hắn đi tới liền cảnh giác đề phòng, bọn họ đã canh gác Nam Thiên Môn nhiều năm, phần lớn Tiên gia trên Thiên Đình bọn họ đều biết, trong mắt bọn họ Mạc Vấn rất là lạ lẫm.

"Người đến là ai?" Lúc còn cách cửa vào Thiên Môn chừng trăm bước, một gã Thiên Binh cầm côn lớn tiếng quát hỏi.

"Bần đạo Thiên Khu Tử Thượng Thanh Tông." Mạc Vấn dừng lại trả lời.

"Ngươi chính là đạo nhân hạ giới, sao lại tự ý tới Thiên Đình" Thiên Binh hỏi, theo khoảng cách tới gần, gã đã phát giác được khí tức của Mạc Vấn có chỗ khác biệt với những Tiên gia được thụ phong, trên người hắn có hơi thở của trần tục.

"Bần đạo muốn gặp Ngọc Đế, kêu oan tố trạng." Mạc Vấn đáp, những Thiên Quan ở Thiên Uy cung không có cách nào xét xử Thải Y đạo cô, muốn tố cáo Thải Y đạo cô cũng chỉ có thể cầu kiến Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Mạc Vấn vừa dứt lời, rất nhiều Thiên Binh lập tức sẵn sàng tư thế muốn đánh nhau, những thỉnh cầu của Mạc Vấn dưới góc nhìn của bọn họ là cực kỳ vớ vẩn, hoàn toàn không hợp với lễ nghi của Thiên Đình, Ngọc Đế chính là Thượng Tiên cấp Đại La Kim Tiên, đừng nói một đạo nhân người phàm như hắn, ngay cả Kim Tiên trên Thiên Đình cũng khó có thể gặp được.

"Bần đạo là người có oan ức, cần gặp vua để kiện tụng, mong chư vị Thiên Thần thông bẩm giúp." Mạc Vấn bình tĩnh nói, mặc dù hắn có ý định ra tay, nhưng cũng không thể làm càn, việc này cực kỳ nguy hiểm, trước khi ra tay chắc chắn cần phải lưu lại đường lui cho mình, không thể để cho người khác nắm thóp.

"Ngọc Đế không phải là người ngươi muốn gặp là gặp được đâu, nơi đây cũng không phải là nơi ngươi có thể đến, lập tức đi xuống, nếu như làm càn làm bậy, chúng ta sẽ bắt ngươi lại." Thiên Binh cầm côn trầm giọng nói ra.

"Con của bần đạo hai năm trước bị Kim Tiên Thiên Đình vô cớ tàn sát, hôm nay bần đạo đến đây giải oan, mong các vị Thiên Thần báo lại giúp, hôm nay nếu như không thể giải oan, bần đạo cũng sẽ không đi." Mạc Vấn lại kê tay một lần nữa, hắn biết có một số việc hậu quả sẽ như thế nào, nhưng nên làm theo trình tự, tỏ chút lễ nghi, không thể qua loa thiếu sót.

Thiên Binh dùng côn kia hẳn là thủ lĩnh của những người này, mắt thấy Mạc Vấn không có ý định rời đi, cũng không tiến hành khuyên nhủ, khoát tay với những Thiên Binh giữ cửa, lớn tiếng hạ lệnh, "Bắt lại!"

Một Thiên Binh sử dụng Cửu hoàn đại đao cùng một Thiên Binh sử dụng sáo ngọc lách người ra khỏi đội đi tới chỗ Mạc Vấn, những người khác cũng không tiến lên, trong suy nghĩ của bọn họ Mạc Vấn chỉ là một đạo nhân hạ giới, hoàn toàn không cần bọn họ vây công.

Thiên Binh sử dụng đao lớn kia đi tới trước tiên, vung ngang đao lớn chém về phía Mạc Vấn, "Có khoanh tay chịu trói hay không?."

Thế vung đao rất uy mãnh, có thể thấy được đối phương thật sự muốn lấy tính mạng của hắn, Mạc Vấn mắt thấy đao lớn bổ tới, ung dung tránh né, lại lần nữa nói, "Bần đạo lần này đến chỉ vì giải oan, mong các vị Thiên Thần thông báo giúp bần đạo một tiếng, cho phép bần đạo gặp Ngọc Đế."

Hai vị Thiên Binh không để ý tới những lời cầu xin của Mạc Vấn, một trái một phải vây kín đánh tới, Mạc Vấn lách mình tránh đi, lại mở miệng khẩn cầu lần nữa. Mặc dù mở miệng khẩn cầu, nhưng hắn cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào, bởi vì hắn biết rõ những Thiên Binh này chắc chắn sẽ không đi thông báo.

Hai người kia đánh hụt một kích, cảm thấy rất mất mặt trước mắt đồng nghiệp, hừ lạnh một tiếng lại lần nữa đánh tới, Thiên Binh cầm đao dùng chuôi đao đánh vào huyệt Trung Đình trước ngực Mạc Vấn, mà Thiên Binh sử dụng sáo ngọc kia thì dùng sáo ngọc đâm vào huyệt Kiên Tỉnh trên vai phải Mạc Vấn.

Mạc Vấn lại một lần nửa sử dụng Truy Phong Quỷ Bộ nghiêng người tránh đi, cùng lúc đó ra vẻ vô ý dùng đầu gối phải đụng phải huyệt Phục Thố trên chân Thiên Binh sử dụng sáo ngọc kia, đùi phải vị kia lập tức run lên, Mạc Vấn thấy thế trong lòng có tính toán, Tiên Nhân dù đã được thụ phong nhưng vẫn có huyệt đạo như con người.

Vồ hụt lần nữa khiến hai người càng thêm nổi nóng, tiếp tục ra tay đánh tới, lần này bọn họ đã không hề lưu tình, đao lớn mạnh mẽ chém chân trái Mạc Vấn, sáo ngọc đâm thẳng đến đại huyệt Chiên Trung.

Nam Thiên Môn chính là cửa ngõ của Thiên Đình, những Thiên Binh giữ cửa này đều là Thiên Tiên được thụ phong, nhưng tu vi của Mạc Vấn lúc này đã vượt xa khỏi Thiên Tiên, thế tiến công của hai người trong mắt hắn cực kỳ chậm chạp, sau khi ung dung tránh ra lại lần nữa nói, "Bần đạo đến đây để giải oan, chắc chắn sẽ không tự tiện xông vào Nam Thiên Môn, xin các vị Thiên Thần hãy bẩm báo một tiếng giúp bần đạo."

Hai người kia ba lần ra tay đều thất bại, thẹn quá hoá giận, lập tức hô lớn một tiếng lại đánh tới lần nữa. Cùng lúc đó Thiên Tướng sử dụng côn kia quay đầu nhìn về đám người sau lưng mình, tiếp tục lại có hai người gia nhập vào cuộc chiến, bốn người cùng vây công Mạc Vấn.

Mạc Vấn không hề đánh trả, chỉ sử dụng Truy Phong Quỷ Bộ chủ động né tránh, bốn người không thể vây bắt hắn, lại tăng thêm bốn người nữa, cho đến lúc hai mươi tư vị Thiên Binh giữ cửa đồng thời vây công, Mạc Vấn vẫn nhẹ nhàng né tránh, mà trong lúc tránh né còn có thể liên tục mở miệng xin giúp đỡ.

Vây công cùng né tránh giằng co khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng những Thiên Binh này không kìm nổi mồ hôi rơi như mưa, cũng không phải bởi vì mệt nhọc quá độ, mà bởi bọn họ cảm thấy sợ hãi đối với tu vi của Mạc Vấn, một người có thể dưới sự vây công của 24 người ung dung né tránh không bị đụng đến một sợi tóc, đồng thời có thể chế ngự mọi người trong một khoảnh khắc.

Mặc dù trong lòng hoảng sợ, bọn họ lại không thể ngừng việc vây công, bởi vì là Thiên Binh giữ cửa, trông coi Nam Thiên Môn là chức trách của bọn họ.

"Chư vị còn muốn ngăn cản ta bao lâu nữa?" Ngữ khí của Mạc Vấn chuyển sang lạnh lẽo, trong lúc này vẫn không có Tiên gia Thiên Đình đến đây xem xét, tiếp tục chờ đợi cũng không có ý nghĩa gì.

Những Thiên Binh kia cũng không trả lời, chỉ cùng nhau vây công, từ xưa đến nay vẫn chưa có người nào dám can đảm đi đến Thiên Đình gây chuyện, mặc dù bọn họ tiếng là quan trông giữ, bản chất chẳng qua là một loại lễ nghi trang trí của Thiên Đình, gặp được đối thủ mạnh như Mạc Vấn khiến trong lòng bọn họ vô cùng rối loạn.

Mạc Vấn nói xong chuyển từ thủ sang công, Truy Phong Quỷ Bộ cùng với Cầm Phong Quỷ Thủ trong khoảnh khắc điểm huyệt, giữ chặt những Thiên Binh kia, chỉ để lại một người trong đó. Gã Thiên Binh may mắn không bị điểm huyệt kia thấy bạn mình đều bị Mạc Vấn chế ngự, rút cuộc không có lòng dạ nào muốn đánh tiếp, đánh một thương cho có, rồi cưỡi mây nhanh chóng trốn đi.

Mạc Vấn thấy Thiên Binh kia trốn đi cũng không hề đuổi theo, hắn cố ý để lại một người chạy đi báo tin, trước khi gặp được Ngọc Đế không được tự tiện xông vào Nam Thiên Môn, nếu không sẽ bị người ta nắm thóp để mượn cớ.

Không bao lâu, một đóa Tường Vân từ phía tây bắc bay tới, trên Tường Vân có một Thiên Tương đang đứng ôm Tỳ Bà, mặc giáp vàng, Thiên Tướng ngồi trên Tường Vân kia di chuyển rất nhanh, chớp mắt đã đi tới bên ngoài Nam Thiên Môn, mắt thấy nhiều Thiên Binh giữ cửa đều bị Mạc Vấn chế ngự, ngay lập tức nổi giận đùng đùng, đưa tay gẩy mạnh dây đàn, tiếng cầm người này phát ra ẩn giấu linh khí, trong lúc gẩy đàn có nhiều linh khí tuôn về phía đám người bị Mạc Vấn chế ngự.

Điều khiến y không nghĩ tới chính là tiếng cầm của mình phát ra cũng không thể cởi bỏ huyệt đạo của những Thiên Binh kia, tình huống này khiến y cực kỳ kinh ngạc, mặc dù tu vi của y cũng là Thiên Tiên nhưng so với những Thiên Binh này lại lợi hại hơn nhiều, tiếng cầm không thể giải khai huyệt đạo của bọn họ chỉ có một khả năng, đó chính là người điểm huyệt đạo những Thiên Binh này sử dụng linh khí càng thêm tinh khiết hơn so với linh khí của y.

"Cuồng đồ lớn mật, dám cả gan xông vào Thiên Đình, còn không quỳ xuống nhận lấy cái chết!" Thiên Tướng ôm Tỳ Bà kia gầm lên.

"Bẩm Thượng Tiên, con của bần đạo hai năm trước bị Kim Tiên Thiên Đình vô cớ giết hại, hôm nay bần đạo đến đây giải oan, những vị Thiên Thần này vây công bần đạo, bần đạo cũng chỉ muốn tự vệ mới khiến bọn họ không thể động đậy, chỉ xin Thượng Tiên đại phát từ bi, giúp thông bẩm một tiếng, bần đạo muốn gặp Ngọc Đế." Mạc Vấn chắp tay nói ra.

Thiên Tướng ôm Tỳ Bà kia không trả lời, Thiên Binh trước đó chạy đi báo tin lớn tiếng hô, "Mã Tướng quân đã tới, tính mạng tên yêu đạo như ngươi khó bảo toàn."

"Kính xin Mã chân nhân thương xót bần đạo đau đớn khi mất đi cốt nhục, giúp bần đạo thông bẩm một tiếng." Mạc Vấn nhẹ nhàng nói lời cầu khẩn, hắn cũng hiểu rõ quy chế của Thiên Đình, ngoại trừ hai mươi tư tên Thiên Binh, còn có bốn gã Thiên Tướng giữ cửa, vị Mã Tướng quân này chính là một trong số đó.

"Thắng được bản tướng quân rồi nói." Mã Tướng quân xoay người đứng thế, vội vàng đánh Tỳ Bà.

Tiếng cầm mà người này phát ra chẳng những mang theo linh khí, mà còn có hiệu quả mê hoặc tâm thần con người, nhưng lúc này Mạc Vấn đã luyện đến Nguyên Anh, tâm thần vô cùng vững chắc, âm thanh mà vị Mã tướng quân vội vàng đánh ra hoàn toàn không tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Mạc Vấn đứng thẳng tại chỗ, bình tĩnh nhìn chăm chú người này, việc hắn muốn gặp Ngọc Đế là thật, nhưng lại không hy vọng lập tức được gặp ngay, trước khi được gặp Ngọc Đế hắn nhất định cần phải biểu hiện ra thực lực của mình, chỉ có như thế Ngọc Đế mới có thể vì hắn mà ra mặt xét xử.

Trong lòng xuất hiện ý nghĩ này, Mạc Vấn lách mình tiến lên điểm huyệt đạo của Mã tướng quân, kì thực tu vi của những Thiên Binh Thiên Tướng này cũng không yếu, sở dĩ bị hắn nhẹ nhàng chế ngự chính bởi vì tu vi của hắn trong hai năm này đã đột nhiên tăng mạnh, đã đến tình trạng kinh thế hãi tục.

"Đắc tội nhiều rồi." Mạc Vấn chắp tay xin lỗi với vị Mã tướng quân đang bị bất động tại chỗ, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiên Binh báo tin kia.

Thiên Binh kia không ngờ rằng Mã tướng quân cũng không bắt được Mạc Vấn, mắt thấy Mạc Vấn nhìn mình, hoảng hốt sợ hãi kéo lấy trường thương của mình xoay người chạy đi.

Mạc Vấn vượt qua những Thiên Binh, Thiên Tướng đứng thẳng không động đậy kia, đối mặt với Nam Thiên Môn, chờ đợi người tiếp theo đến, không tiến vào Nam Thiên Môn sẽ không mang tội danh mưu phản, đây là để lại đường lui cho mình cũng là lưu lại mặt mũi cho Thiên Đình, biểu hiện ra thực lực mà không cần phải xâm nhập Thiên Đình, ở Nam Thiên Môn đã đủ rồi, tới một người bắt một người, rốt cuộc sẽ khiến Thiên Đình coi trọng.

Sau đó nửa nén hương, Thiên Binh cầm thương kia lại mời một vị Thiên Tướng ôm Phiên Tán tới, sau khi người này đi tới cũng không hề nói chuyện với Mạc Vấn, chống Phiên Tán về phía hắn, hô lớn một tiếng, "thu!"

Tiên gia trên Thiên Đình có nhiều Pháp bảo, cái Phiên Tán màu đen trắng này không thể nghi ngờ là Pháp bảo được Thiên Tướng kia luyện được, sau khi y hô lớn, Phiên Tán kia lập tức nhanh chóng quay ngược trở lại, sau đó đột ngột biến hóa thành Âm Dương song ngư, cùng lúc đó phát ra lực hút thật lớn.

Thế nhưng Mạc Vấn cũng không vì thế mà ra tay, cái Phiên Tán này là Pháp bảo hàng yêu, phát ra chính là Thiên địa chính khí khắc chế yêu ma quỷ quái, nhưng hắn không phải tà ma ngoại đạo, cái Phiên Tán này không hề có tác dụng.

Thiên Tướng kia thấy Mạc Vấn đứng thẳng không động, khom người thò tay, càng thúc giục Phiên Tán một cách nhanh chóng, "thu!"

Lần này Mạc Vấn cũng lười nói nhiều, thuấn di tiến lên chế ngự y lại.

Thiên Binh cầm thương kia thấy thế âm thầm kêu khổ, thấy Mạc Vấn lại nhìn mình lần nữa, chỉ có thể chán nản đi mời người khác, gã không phải người ngu, gã đã nhìn ra Mạc Vấn để gã lại vì muốn có một người báo tin.

Lần này Thiên Binh kia rời đi khá lâu, Mạc Vấn vẫn đứng thẳng người chờ đợi ngoài của, từ rất xa thấy được hai gã Thiên Quan từ Thiên Cung cưỡi mây đi tới, vốn cho rằng bọn họ đến đây đánh nhau, không ngờ hai gã Thiên Quan này cũng chỉ đi ngang qua, nhìn thấy những Thiên Binh Thiên Tướng bị chế ngự bên ngoài Nam Thiên Môn thì bị dọa mới mức hoảng hốt, luống cuống tránh qua một bên, trực tiếp xuống trần đi xử lý công việc.

Mạc Vấn vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ có người chú ý tới biến cố ở Nam Thiên Môn, không nghĩ đợi lâu như vậy vẫn không có ai tới đây tìm, cũng chỉ có hai gã Thiên Quan đi ngang qua lúc trước, sau khi cẩn thận suy nghĩ mới hiểu được nguyên nhân bên trong, Nam Thiên Môn thuộc về một bộ phận của Thiên Đình, Tiên Nhân trên Thiên Đình có thể trông thấy đủ chuyện trên thế gian, lại không thể nhìn ra tất cả chuyện phát sinh trên Thiên Đình. Ngoài ra Nam Thiên Môn là con đường xuống trần của Tiên Nhân, nhưng họ cũng không thường xuyên giáng trần, vì vậy mặc dù nơi đây là đường chính, ngày thường lại ít có người tới.

Lại chờ giây lát, Thiên Binh cầm thương kia lại lần nữa trở lại, lần này gã mời hai người cùng tới, một người cầm giản, một người cầm kiếm, trên người mặc giáp vàng giống hai ngươi bị chế ngự trước đó.

Có lẽ trước đó đã nhận được nhắc nhở của người báo tin, hai người kia sau khi tới lập tức thuấn di tiến lên ra sức hạ sát thủ.

Mạc Vấn thấy thế trong lòng mừng rỡ, ý nghĩ trong lòng lóe lên, linh khí tuôn ra, vây khốn hai gã Thiên Tướng kia ngay tại chỗ, sau đó lại ra tay chế ngự từng người bọn họ.

Thiên Binh cầm thương kia thấy Mạc Vấn lại nhìn, bất đắc dĩ thở dài, sau đó than khóc thảm thiết nói với Mạc Vấn, "Ngươi muốn gặp Ngọc Đế thì có thể tự mình đi tới, vì sao lại chỉ ở chỗ này giỡn cợt chúng ta?"

"Bần đạo chính là hạ nhân dưới hạ giới, không được cho phép không dám tự ý xông vào Thiên Cung, mong được Thiên Thần thông bẩm giúp." Mạc Vấn chắp tay nói ra.

"Ta chỉ là một binh tốt giữ cửa, sao có thể vào được Thiên Cung" Thiên Binh cầm thương vô cùng sầu khổ.

"Vậy đi tới nơi khác, mời những người có thể vào Thiên Cung đến đây." Mạc Vấn nói ra.

"Ta không đi nữa, ngươi tự đi mà mời..."
Bình Luận (0)
Comment