Tử Dương

Chương 566

Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Trên thế gian không nhất định chuyện gì cũng phải có kết quả, tuy nhiên luôn sẽ có một kết thúc, chuyện giữa hắn và Thạch Chân đến đây xem như đã hoàn toàn khép lại, hắn đã nói ra những lời muốn nói, mà đối phương cũng đã nhận được sự giúp đỡ mà họ cần, cho Thạch Chân một câu trả lời, cũng chính là đã cho mình một câu trả lời.

Trẻ em, thiếu niên, thanh niên, trung niên và khi về già, mỗi người đều phải trải qua năm giai đoạn của cuộc đời, cùng là một người ở những giai đoạn khác nhau, góc độ cùng chiều sâu khi cân nhắc vấn đề cũng sẽ khác nhau, cho dù cẩn thận chặt chẽ như thế nào, cho dù suy nghĩ sâu xa ra sao, thì chuyện đã làm mấy chục năm về trước, bây giờ ngẫm lại mới thấy thật thiếu sót.

Đúng sai đều là tương đối, không thể lấy nó để làm thước đo và tiêu chuẩn đối nhân xử thế, có đáng giá hay không phải tự mình phán đoán mới chuẩn xác, nếu như là những việc thực sự có ý nghĩa, vậy phải lập tức đi làm, không thể bởi vì nguyên nhân bên ngoài mà dây dưa kéo dài, dù cho làm sai cũng không thể bỏ qua, làm sai có thể sửa, chứ đã bỏ qua thì mãi mãi không thể quay lại.

Sở dĩ trước kia hắn không cưới Thạch Chân cũng không phải là do không thích cô, cũng chẳng phải bởi vì Thạch Chân có một nửa huyết thống của người Hồ, mà vì khi đó hắn đã tự lừa dối bản thân, không dám thừa nhận chính mình cùng lúc yêu thích hai người con gái, lo sợ bị người khác nói này nói kia, nói hắn tráo trở trăng hoa, không đứng đắn trong chuyện tình cảm. Chính loại giả tạo này đã khiến hắn cự tuyệt vứt bỏ Thạch Chân, thực ra với bản tính của người đàn ông, chắc chắn không thể có chuyện trong suốt cuộc đời chỉ thích một người con gái, hắn vì muốn để lại cho người đời hình ảnh một lòng trọng tình, mà đã đè nén ý muốn thực sự của chính mình, cuối cùng chỉ có thể là gieo gió gặt bão, người ngoài cũng sẽ không cảm thông với hắn chút nào.

Mặc dù bỏ lỡ Thạch Chân nhưng Mạc Vấn lại không hề nuối tiếc quá nhiều, chuyện của mẹ con Tần Vân đã khiến hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, chết đi cũng là một phần của đời người, trong cuộc đời ai cũng có một cái gì đó tiếc nuối, có được có mất thì đời người mới trọn vẹn, có vui có buồn thì cuộc đời mới chân thực.

Buổi tối ngày hôm đó, Mạc Vấn trên đường tiến về phía Lũng quận, đây là nơi hắn nghênh chiến Ngao Thuật năm đó, cũng là nơi hắn thả người Hồ qua cửa khẩu phía tây, trước kia hắn đã mở một con đường cho rất nhiều dân thường người Hồ chạy đi, việc này khiến hắn nhận rất nhiều chỉ trích, dân chúng cho rắng hắn thả hổ về rừng, là gian tặc nhà Hán, người tu hành cho rằng hắn mua danh trục lợi, lấy lòng mọi người.

Người Hồ xâm chiếm Hoa Hạ đã phạm vào tội ác ngập trời, trong mấy chục năm tàn sát gần nghìn vạn người Hán, khiến họ hận người Hồ thấu xương, dưới tình huống như thế hắn lại làm một chuyện khiến người Hán cực kỳ phẫn nộ, bị người Hán căm giận cùng chán ghét, chẳng qua đến lúc này hắn vẫn cho rằng tất cả hành động năm đó là chính xác, ngoại tộc cùng người Hán đều cần tồn tại, nếu như người Hán không muốn phát triển, tham dâm sa đọa thì ngoại tộc sẽ tới xâm lược. Nếu người Hán biết đau mà tỉnh ngộ thì tốt, còn nếu người Hán không thể tỉnh ngộ ra được, nếu không còn biết đau nữa, thì họ sẽ mãi mãi chìm trong sa đọa.

Tới canh hai Mạc Vấn đã bến bên ngoài cổng thành Lũng quận, đêm nay có trăng, binh tốt thủ thành phát hiện ra hắn, "Đạo trưởng, ngài muốn vào thành hay sao."

"Bần đạo chờ tới ngày mai vậy." Mạc Vấn quay đầu cất bước, những năm này hắn luôn đi bộ trên đường, rất ít khi cưỡi mây thuấn di.

"Đạo trưởng xin dừng bước, để chúng ta mở cửa cho ngài." Binh tốt trên tường thành lớn tiếng hô.

Mạc Vấn nghe vậy dừng lại quay đầu, nghi hoặc nhìn về phía binh lính trên tường thành, hắn cũng không nhận ra người này, đối phương có chút ân cần quá mức.

Không bao lâu cổng thành được mở ra từ bên trong, Mạc Vấn cất bước vào cửa, chắp tay nói lời cảm tạ với binh tốt mở cửa, "Đa tạ chư vị giúp đỡ bần đạo đi lại thuận tiện."

"Việc nên làm thôi, đạo trưởng không cần khách khí." Một binh sĩ trẻ tuổi bộ dáng sĩ quan cấp uý trong đó đưa tay chỉ về phía tây, "Đi tới con đường phía tây, sau đó đi thẳng về phía bắc, tới năm sáu dặm chính là Tam Thanh đạo quán, đạo trưởng có thể đi chỗ đó nghỉ chân."

"Tam Thanh đạo quán." Trên mặt Mạc Vấn lộ vẻ nghi hoặc, các tông phái của Tam Thanh đều có đạo quán của riêng mình, thông thường khi dừng lại nghỉ chân cũng sẽ đi đến đạo quán của phái mình, rất ít khi ở lẫn lộn với những đạo sĩ phái khác.

"Đúng vậy a, đô đốc sùng Nho thượng Đạo, xây dựng một đạo quán riêng để cho những đạo nhân đi qua đây đặt chân, nếu như đạo trưởng thiếu lộ phí thì cũng có thể mượn được từ chỗ này." Binh sĩ trẻ tuổi đưa tay ý bảo kẻ dưới đóng cửa thành.

"Xin hỏi đô đốc quản lý nơi này là người phương nào." Mạc Vấn hỏi.

"Chính là Bành tướng quân." Binh sĩ trẻ tuổi đáp.

Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, mặc dù đối phương vướng phải tôn ti nên không nói ra tên đầy đủ của đô đốc quản lý, nhưng hắn đã nhớ người này là ai, trước kia đô đốc quản lý nơi này chính là Viên Đông, sau đó người này bị Ngao Thuật giết chết, thủ hạ dưới quyền là Đại tướng Bành Bỉnh Tuyền tạm thay chức đô đốc.

Mạc Vấn lại một lần nữa nói lời cảm ơn với binh lính mở cửa, theo chỉ dẫn của gã tìm được Tam Thanh đạo quán nằm ở phía Tây thành kia.

Tam Thanh đạo quán trước đó hẳn là một chỗ doanh trại quân đội, soái doanh phía bắc đã bị cải tạo thành đại điện Tam Thanh, chính giữa viện có một gian phòng cực to, căn phòng này chính là doanh trại trước kia cải tạo thành, có bốn cái xà nhà, chiếm diện tích mười mẫu.

Cửa lớn đạo quán đang mở, nhưng không thấy có người tiếp khách, Mạc Vấn tự mình tiến tới, bước qua cổng đẩy cửa vào.

Căn phòng cực lớn nhưng chỉ có hai mươi mấy người, điều khiến cho Mạc Vấn bất ngờ chính là phần lớn những người này đều là người thường, chỉ có hai gã đạo nhân một già một trẻ, hiện tại những người này đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên sàn phòng, nghe đạo sĩ già kia giảng kinh.

Tuổi của đạo sĩ già kia khoảng trên dưới năm mươi, khuôn mặt vuông phúc hậu, chẳng qua đạo bào trên người cực kỳ cũ nát, có nhiều mảnh vá.

Mạc Vấn ngồi xuống phản gỗ bên cạnh, nơi này cách xa ngọn đèn, mọi người mặc dù biết có một người tới đây, nhưng lại không ai thấy rõ mặt hắn.

Mạc Vấn từ lúc bắt đầu vào cửa đã nhìn ra đạo sĩ kia là một tên đạo sĩ giả mạo bất lương, giảng thuyết kinh văn cũng chắp vá lung tung không hề có hiểu biết gì, thế nhưng những tín đồ kia lại cực kỳ tin tưởng những lời nói đó. Văn vẻ của người này rất thú vị, lão liên tục nói nhảm, đến khi chính bản thân cũng bắt đầu hồ đồ không hiểu thì sẽ buông đại một câu, nhìn như cao thâm mạc trắc, mọi người không hiểu ý nghĩa liền cho rằng lời nói của lão ẩn giấu những điều sâu xa, chẳng những không cười nhạo, ngược lại càng thêm khâm phục.

Thấy tình cảnh này Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, người đời đối với những vật mà mình không hiểu rõ thì trong lòng luôn tồn tại sự kính sợ, đây cũng là tâm lý "ngồi nghe hòa thượng giảng kinh", thực sự loại suy nghĩ này là sai lầm, lời nói mà chính mình nghe không hiểu cũng không nhất định đã ẩn giấu những thứ sâu xa, rất có thể chỉ là ăn nói bậy bạ, người bộ dạng thanh cao chính trực cũng không nhất định là người tốt, phần lớn kẻ lừa đảo đều có vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường đường, nếu như trên mặt lấm la lấm lét, nhìn qua đã biết không phải là người tốt thì ai sẽ bị mắc lừa.

"Thiên nhãn của các ngươi không mở, tất cả thứ nhìn thấy đều là giả dối." Đạo sĩ giả mạo cao giọng nói.

Mạc Vấn nghe vậy không kìm được mỉm cười, người đời rất khó có thể phân biệt được đạo sĩ thật giả, nhưng đạo sĩ chân chính muốn nhìn rõ đạo nhân giả mạo lại cực kỳ đơn giản, người này nói bậy nói bạ, "Thiên nhãn" là từ ngữ chuyện dụng của Phật giáo, Đạo gia căn bản không có từ này, thật đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, đầu voi đuôi chuột.

"Thiên nhãn này không phải thứ người bình thường có khả năng mở ra, vi sư năm đó khổ tu ba mươi năm mới mở ra thiên nhãn, đêm nay vi sư sẽ khai hóa cho các ngươi một lần nữa, các ngươi nên nghiêm chỉnh tiếp thu." Đạo nhân giả mạo nói đến chỗ này, nghiêng đầu nhìn về phía đạo sĩ trẻ đang đứng bên cạnh, "Vĩnh Tín, mang thần dược Phục Linh ở núi Côn Lôn mà vi sư khổ cực đoạt được tặng cho những sư đệ của ngươi."

Nếu lão đạo là giả mạo, thì tên tiểu đạo sĩ đương nhiên cũng không phải là thật rồi, tên lừa đảo nhỏ tuổi kia nghe vậy liền lấy ra một cái mâm gỗ từ trong một cái rương, sau đó lại từ trong rương nhặt ra một đống những vật hình bầu dục, Mạc Vấn mặc dù cách mọi người tới vài chục trượng, lại thấy rõ ràng hơn một nửa những vật hình bầu dục kia là phân ngựa.

Tên trẻ con lừa đảo kia mang phân ngựa phát cho mọi người, họ đưa tay nhận lấy rồi tự mình quan sát, sau khi nhận thấy đây là vật gì thì trên mặt khó tránh khỏi lộ vẻ nghi hoặc.

Sau khi tên trẻ con lừa đảo kia phát xong phân ngựa, trong mâm gỗ chỉ còn thừa lại một viên, lúc xoay người đi đến chỗ của tên đạo nhân giả mạo kia, cái mâm gỗ bị nghêng lệch rất nhỏ, sau đó lập tức cân bằng trở lại. Mạc Vấn phân ra Nguyên Anh ẩn thân tiến lên, chỉ thấy nắm phân còn dư lại trong mâm gỗ đã bị tên trẻ con lừa đảo kia dùng một củ khoai lang có hình dạng tương tự từ trong ngực đổi lại, củ khoai lang kia lại khắc hẳn với những loại thông thường, chính là khoai sọ tím mọc ở Quế Châu, ít thấy ở phương bắc.

"Sư phụ." Đưa trẻ lừa đảo đưa mâm gỗ về phía đạo nhân giả mạo kia.

Đạo nhân giả mạo đưa tay cầm nắm phân còn dư lại trong mâm, đến lúc này lão vẫn không hề biết Mạc Vấn đã ra tay tráo đổi củ khoai lang thành cục phân, tay nâng nắm phân lớn tiếng nói ra, "Đây là Phục Linh nghìn năm của núi Côn Lôn, có thần hiệu bài ô khứ uế, mau ăn vào đi."

Lão nói xong liền cầm nắm phân kia cắn một cái, sau khi nuốt vào thì lông mày cau chặt, nghiêng đầu nhìn về phía đứa trẻ lừa đảo đang đứng bên cạnh, nó đứng khá gần đạo nhân giả mạo, thấy khóe miệng lão còn sót lại mẩu vụn của phân, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người lão đạo nhân giả mạo kia, không còn cách nào đổi lại nữa.

Đạo nhân giả mạo kia ngậm lấy một cục phân ngựa, cực kỳ buồn nôn, hận không thể lập tức nhổ ra dùng nước súc miệng, nhưng mọi người lúc này đều đang nhìn lão, nếu nhổ ra sẽ lộ tẩy hết. Người này coi như cũng có sức chịu đựng tốt, nghiến răng trừng mắt mạnh mẽ nuốt cái cục phân kia vào bụng.

Phân ngựa mặc dù không tanh hôi giống như cứt chó, nhưng không phải là vật dễ nuốt, đạo nhân giả mạo kia ăn xong một miếng sau đó đưa phần còn dư lại về phía đứa trẻ lừa đảo, "Thưởng cho ngươi a."

"Tạ ơn sư phụ." Đứa trẻ kia vội vàng đưa tay nhận lấy, rồi nhân lúc đang quay lưng về phía đám người nó liền nhanh tay nhét cục phân ngựa kia vào trong ngực, rồi cầm ra một nắm phân ngựa khác, thực chất là củ khoai lang cắn một cái, cùng lúc đó xoay người lại để phòng mọi người sinh nghi.

Cục phân ngựa này đã bị đạo nhân giả mạo kia cắn một cái, đứa trẻ kia vì muốn cho mọi người thấy thứ nó ăn là được đạo nhân giả mạo kia ban tặng, liền cắn một cái thật to, nhưng sau khi cắn nó mới phát hiện thứ mình ăn cũng là phân ngựa thì mặt mày tím tái muốn nôn mửa, nhưng vẫn phải ngậm chặt miệng đối mặt với mọi người.

"Các ngươi đang còn đợi gì nữa, nếu không phải thấy các người một lòng thành tâm tu đạo, vi sư cũng sẽ không ban thưởng cho các ngươi vật này." Đạo nhân giả mạo lớn tiếng nói ra.

Vừa dứt lời, đứa trẻ lừa đảo kia đã nằm bò xuống đất điên cuồng nôn ọe, nó ăn rất nhiều, thật sự nuốt không nổi.

Mọi người thấy thế, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Tuy những kẻ lừa đảo đạo đức thấp kém nhưng lại không ngu xuẩn chút nào, mắt thấy đứa trẻ đang điên cuồng nôn ọe, lão đạo nhân giả mạo lại lớn tiếng nói ra, "Phải thải hết độc tố ô uế, mới có thể đạt đến chính quả."

Bởi vì trước đó lão đã từng nói vật này có hiệu quả bài ô khứ uế, vì vậy lời vừa nói ra, mọi người ai cũng tin theo, hăm hở cúi đầu cắn.

Mạc Vấn cũng không ngăn cản bọn họ nuốt phân ngựa, những người này đã tẩu hỏa nhập ma, không thể phân biệt được tốt hay xấu, dù cho hắn có vạch trần trò hề lừa đảo thì bọn họ cũng sẽ không tin.

"Quả nhiên là bảo bối của Thần Tiên, rất ngon miệng." Một vị tín đồ trong đó lớn tiếng hô.

Mạc Vấn ở bên cạnh lại mỉm cười một lần nữa, cục phân ngựa gã ăn chính là củ khoai lang vừa nãy hắn tráo từ tay lão đạo nhân giả mạo, không ngon miệng mới lạ.

Mọi người nghe vậy quay đầu nhìn về phía người la hét kia, người kia thấy thế, lo sợ mọi người sẽ tới cướp đoạt, liền như hổ đói một hơi nuốt sạch củ khoai lang.

Mọi người thấy gã ăn sảng khoái như thế, càng thêm tin tưởng vật này chính là Phục Linh, nhưng mà thứ này không hề ngon miệng chút nào, chẳng những khó nuốt mà còn nhão nhoét như phân…
Bình Luận (0)
Comment